Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 538-2: Tĩnh thất giản cư ((2))



Nếu đứng ở dưới Đại Tuyết Sơn nhìn lên, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đỉnh vàng được ánh mặt trời phản xạ tới. Hàng năm đều có rất nhiều tín đồ lên Đại Tuyết Sơn hành hương. Mà Phật tông sẽ tuyển một vài người chí thành nhất trong đó mang vào Đại Luân Tự. Những người này cực kỳ may mắn, bởi vì bọn họ có thể được trông thấy kiến trúc thần kỳ như vậy. Mà khi những người may mắn đó tiến vào, cho dù chỉ đứng ở trong sân của Đại Luân Tự nhìn lên, vẫn sẽ hưng phấn mà quỳ phục xuống.

Lúc này ở dưới Đại Tuyết Sơn, tụ tập không ít tín đồ đang bảo vệ tín ngưỡng của mình. Bọn họ cầm vũ khí đơn sơ, vẻ mặt quyết tuyệt, đứng ở dưới chân núi chiến đấu với lang kỵ được trang bị tới tận răng.

Đại Tuyết Sơn rất cao

Đại Luân Tự cũng rất cao.

Cho nên tiếng chém giết dưới chân núi dù mãnh liệt hơn nữa, thì người trong chùa cũng không nghe thấy.

Hương khói từ lư hương trong Minh Vương Điện vẫn nhẹ nhàng bay lên, gặp gió mà không tán.

Chỗ này, khắp nơi là sự yên bình.

Phía sau Minh Vương Điện, nơi nghỉ ngơi của Minh Vương, bốn tăng nhân mặc áo đỏ nâng một ngai vàng hoa sen tới cửa thì dừng lại. Tăng nhân khoanh chân ngồi trên đó khoát tay áo, bốn người đệ tử này lập tức đặt ngai vàng xuống, sau đó cúi người rời đi.

Đây là một tăng nhân thoạt nhìn chỉ hai mươi tuổi, trẻ tuổi mà tuấn mỹ. Y mặc một bộ tăng bào trắng như tuyết, trên người khoác một áo cà sa màu vàng. Y không đeo giày, nhưng đôi chân kia không dính một hạt bụi, trơn bóng mà thanh tú. Áo cà sa thật dài che đi thân thể của y, mà khí chất của y kỳ ảo giống như là thần tiên.

Sạch sẽ

Xuất trần

Bất kỳ người nào lần đầu tiên nhìn thấy y cũng sẽ cho ra bốn chữ đó. Y giống như không thuộc về thế gian này, ở bên ngoài thân thể y thậm chí có một vầng sáng màu trắng ngà, cực kỳ thánh khiết.

Y bước vào nơi nghỉ ngơi của Minh Vương, nhìn xung quanh một cái rồi đi tới trước giường, giơ tay xoay cây đèn ở đầu giường một cái, vách tường dần mở ra, một cửa động tối om xuất hiện. Đây là một con đường nhỏ đi xuống phía dưới. Tăng nhân áo trắng dẫm lên đường đá đi xuống. Lúc cửa đá đóng lại, con đường nhỏ trở nên tối vô cùng, nhưng y chẳng thèm để ý, dường như bóng tối không có bất kỳ ảnh hưởng tới y.

Y đi mất nửa giờ mới tới điểm cuối của mật đạo.

Đẩy cửa đá ra, bên trong là một gian nhà đá nhỏ. Nhà đá bố trí rất đơn sơ, chỉ có một cái giường đá, không có bất kỳ vật gì khác. Trên giường đá, một lão tăng già nua thoạt nhìn có thể chết bất kỳ lúc nào đang khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm lại, nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt.

- Đệ tử Đại Tự Tại, khấu kiến sư tôn.

Tăng nhân áo trắng cúi người thi lễ, giọng điệu cung kính.

Lão già không mở mắt, thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào.

- Sư tôn, nếu trong lòng ngài có bất mãn gì, có thể chỉ bảo đệ tử. Đâu cần phải như trẻ con điều khiển một Hộ Pháp, để cho y chân trần chạy mấy vạn dặm, gặp người liền nói lời khùng điên?

Lão già không ngẩng đầu, chỉ về phía sau Đại Tự Tại, nói:

- Ngươi quên không đóng cửa.

Đại Tự Tại mỉm cười nói:

- Đã đóng.

Lão già lắc đầu:

- Ta đang nói ngươi quên đóng cửa phòng của mình.

Đại Tự Tại ngơ ngác một lát, bỗng nhiên biến sắc.

Đại Tự Tại ngơ ngác một lúc, rồi cười nói:

- Sư tôn cần gì phải dọa đệ tử. Tu vị của sư tôn chỉ còn một phần mười, mà gian phòng này cách phòng của đệ tử năm dặm, sư tôn làm sao biết đệ tử không đóng cửa?

Vừa rồi sắc mặt của y đại biến, đúng là bị Minh Vương dọa. Nơi ở của y cách bảo điện Minh Vương này ít nhất cũng phải năm dặm, nếu ngay cả đóng cửa hay không đều bị Minh Vương cảm giác ra được, vậy thì y không dám dừng ở lại đây lâu. Thời gian qua y đã làm rất nhiều chuyện, nếu để cho Minh Vương có cơ hội lật ngược tình thế, thì đủ khiến y biến thành cặn bã.

Không ai hiểu sự đáng sợ của Minh Vương hơn y, không có ai rõ ràng tâm tính của Minh Vương hơn y.

Y đã hầu hạ Minh Vương như đứa con hầu hạ cha đã nhiều năm rồi. Minh Vương thích gì, ghét gì, y đều rõ ràng. Minh Vương thích ăn thứ gì, cho dù ăn nhiều hơn bình thường một miếng, y sẽ nếm thử mùi vị của món ăn đó sau khi Minh Vương ăn xong rồi nhớ trong đầu, tới phòng bếp hỏi tăng nhân nấu cơm đã thả bao nhiêu đường, muối, để lần sau nếu như Minh Vương muốn ăn lại, thì y sẽ tự mình nấu nướng để hương vị không khác với lần trước.

Cho nên, có đôi khi y cảm giác rằng mình chính là Minh Vương, Minh Vương chính là mình. Tất cả sở thích của y đều giống với Minh Vương, đều độc nhất vô nhị. Từng lời nói, hành động, cử chỉ đều đã thay đổi để khiến Minh Vương thoải mái hơn.

Chính vì thế, mà y biết rằng từ trước tới nay Minh Vương chưa bao giờ là người nói đùa. Lúc Minh Vương nói phòng của y chưa khóa, y không chút hoài nghi nào. Về sau y mới tỉnh ngộ, Minh Vương hiện tại đâu còn thần uy đó nữa?

- Đại Tự Tại, hóa ra ngươi cũng chẳng tự tại chút nào.

Trên khuôn mặt già nua của Minh Vương lộ ra vài phần đắc ý, đắc ý bởi một lời nói dối nho nhỏ này.

Minh Vương phải nói dối để hù dọa người khác, kỳ thực đã không còn là Minh Vương đáng sợ nữa rồi.

- Bởi vì sư tôn chưa bao giờ nói dối với đệ tử.

Đại Tự Tại vẫn duy trì tôn kính:

- Ngài cũng biết rồi đấy, đệ tử chưa bao giờ hoài nghi lời của ngài.

Minh Vương cúi đầu, nhìn tầng bụi đất dính trên quần của mình. Y nhớ không rõ đã bao nhiêu năm rồi mình mới dính bụi trần.

- Ngươi tới làm gì?

Y hỏi.

Đại Tự Tại nghe thấy câu này, không nhịn được bật cười, cười rất vui sướng:

- Quả nhiên sư tôn còn chưa khôi phục lại tu vị, bằng không đâu cần hỏi đệ tử tới làm gì? Đại Luân Tự nhiều đệ tử tăng nhân như vậy, nhưng ai nghĩ gì, đều không dấu diếm được sư tôn.

Minh Vương không nhịn được cũng mỉm cười:

- Ngày ngày ngươi đều tới xem ta, rảnh rỗi hay không rảnh rỗi đều tới xác nhận xem tu vị của ta khôi phục lại vài phần. Thật vất vả cho ngươi rồi.

Đại Tự Tại chân thành nói:

- Còn chưa thành công, không dám buông lỏng.

- Ngươi không dám giết ta, bức cũng không bức được ta…

Minh Vương cười nói:

- Đấy mới là vất vả.

- Đệ tử quả thực không dám.

Đại Tự Tại gật đầu:

- Nhiều năm trước sư tôn đã tính được sẽ gặp một kiếp này, cho nên lúc đầu mới để cho đệ tử tu hành Bản Mệnh Thần Công của Đại Luân Tự, không tu nguyên khí thiên địa, mà tu địa khí của Đại Tuyết Sơn. Lúc trước sư tôn đã hòa tan nguyên khí thiên địa dung nhập vào khí hậu từng khu vực, khiến đệ tử hút vào cơ thể. Tu vị của đệ tử đại thành, kỳ thực dùng là chân khí của sư tôn. Nếu đệ tử giết ngài, thì chân khí liền tán, đệ tử cũng khó mà giữ được mạng sống.

- Ngươi nên cảm ơn ta.

Minh Vương mỉm cười nói:

- Ta cho ngươi mượn chân khí, truyền cho ngươi phương pháp tu hành địa khí, mới có thể bảo vệ ngươi 120 năm mà dung nhan không thay đổi. Biện pháp này đủ cho bất kỳ nữ tử nào cũng phải điên cuồng. Nếu ta trẻ thêm một chút, nhất định sẽ thu vài đệ tử nữ để truyền công pháp này, như vậy có thể bầu bạn với ta một thời gian…Đáng tiếc, lúc ta còn trẻ, còn chưa ngộ ra được phương pháp này. Đành phải nhìn từng người từng người bên cạnh già rồi chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.