Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 545-1: Người phàm ((1))



Hạng Thanh Ngưu ngẩng đầu nhìn tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng bào màu trắng kia, trầm mặc một lúc rồi hỏi:

- Đại Tự Tại?

Tăng nhân trẻ tuổi có chút tò mò đánh giá mập mạp này, muốn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt y nhưng tiếc rằng thất bại. Quần áo trên người mập mạp này đã bị nghiệp hỏa đốt rụi, trên người cũng có không ít vết bỏng. Nhưng đai ngọc đeo ở thắt lưng kia lại hoàn hảo không hư hại gì, hơn nữa đeo rất gọn gàng.

- Ta tưởng rằng Tiêu Nhất Cửu sẽ tới.

Đại Tự Tại nhìn đai ngọc đeo ở thắt lưng Hạng Thanh Ngưu, thở dài nói:

- Lúc trước ta vốn tưởng rằng, người đầu tiên rời Trung Nguyên tới Đại Luân Tự chính là Vạn Tinh Thần, bởi vì ông ta đã đứng ở chỗ cao nhất phía đông kia. Người đạt tới cảnh giới đó, đã đi lên đỉnh ngọn núi, sẽ đi tới ngọn núi khác. Chỉ có điều không ngờ rằng không phải là ông ta, mà là đệ tử của ông ta. Mười mấy năm qua, Dương Kỳ vẫn muốn hủy Đại Luân Tự, nhưng sức người chỉ có hạn, y nhất định sẽ không thành công. Bởi vì y căn bản không hiểu cái gì gọi là sức trời vô cùng. Nhưng bản lĩnh lơn nhất của y chính là, luôn có thể lừa được không ít người đi theo, vì y chịu chết.

Đại Tự Tại vừa nói vừa đi xuống, mỗi một bước chân đều có hoa nở.

- Mười mấy năm trước có một đám người ngu xuẩn đi theo y, chỉ biết xông về phía trước theo hướng ngón tay y chỉ, thật giống như tính mạng của mình không đáng một đồng vậy. Ta biết rằng người Hán các ngươi có thói quen nhập thổ vi an, nhưng thi cốt của những người đó đều biến mất không biết ở nơi nào. Linh hồn không về được nhà, không chuyển thế được, đây chẳng phải là sự trừng phạt sao?

- Mấy năm trước, y chỉ dẫn theo một kẻ ngu xuẩn tới bên ngoài Đại Tuyết Sơn, sau đó trơ mắt nhìn người kia chết đi, từ đầu tới cuối đều không ra tay. Người Hán các ngươi coi trọng một chữ ‘Nghĩa’, nhưng trên người vị sư huynh kia của ngươi có thấy chữ ‘Nghĩa’ nào đâu? Hôm nay y lại lường gạt các ngươi đi tìm cái chết, ma đầu như vậy luôn làm hại tính mạng của người khác, chẳng lẽ ngươi không có giác ngộ đó?

Hạng Thanh Ngưu cười lạnh:

- Nói tới lừa gạt lòng người, ai bằng được Phật tông các ngươi chứ?

Đại Tự Tại lắc đầu:

- Phật tông chưa từng lừa gạt lòng người. Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, mục dân thờ phụng Phật tông hàng nghìn năm qua, lòng có tin ngưỡng, cuộc sống sao mà yên ổn an khang. Mà trong lòng người Trung Nguyên các ngươi không có tín ngưỡng, cho nên mới phải loạn lạc bất an. Nước Tùy tuy có một trăm năm phồn vinh, nhưng lại loạn tới rối tinh rối mù. Phần lớn dân chúng Trung Nguyên phải sinh linh lầm than, đâu có mỹ mãn như dân chúng thảo nguyên? Bởi vì có Phật tông, nên dân chúng thảo nguyên mới biết thế nào là hữu ái, khiêm tốn, kính sợ. Người Hán các ngươi không biết kính sợ, chỉ biết cắn xé nhau, báo thù nhau, chỉ biết vì dục vọng mà không ngừng đi về hướng tà ác.

Đại Tự Tại giương hai tay ra:

- Mà thế giới phương tây, dân chúng không có dục vọng, chỉ cần nghe theo Phật tông chỉ điểm, chỉ cần nghe theo triệu tập, tất cả mọi người được ánh sáng từ bi của Phật tông bao phủ, cuộc sống sao mà hạnh phúc. Bọn họ chỉ cần cúi đầu cúng bái, không phải phiền nhiễu vì phân tranh, hưởng thụ sự che chở của Phật tông. Bọn họ sao mà tự do…chẳng lẽ ngươi không hâm mộ sao?

Hạng Thanh Ngưu gắt một tiếng:

- Ghê tởm.

Đại Tự Tại thở dài:

- Chẳng lẽ hiện tại ngươi còn chưa hiểu, sư huynh của ngươi cũng vứt bỏ ngươi giống như những lần trước y vứt bỏ người khác sao?

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Đây sao có thể gọi là vứt bỏ. Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Vừa nãy sư huynh của ta nói giao thủ với ngươi, cho nên ngươi mới trốn ở chỗ nào đó không dám đi ra ngoài. Sư huynh chỉ nói một câu liền dọa lui ngươi, nhưng nếu sư huynh không tìm thấy ngươi thì chắc sư huynh đã đi tìm Minh Vương rồi.

Đại Tự Tại cười cười:

- Nhưng y vẫn bỏ lại ngươi.

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Sư huynh đang ở phía trước chờ ta.

Đại Tự Tại trầm mặc, sau đó có chút thất thần nói:

- Minh Vương đã từng nói, một nơi không có tín ngưỡng, không hiểu sự kính sợ như Trung Nguyên, luôn sẽ xuất hiện rất nhiều ma quỷ cố chấp. Bọn chúng chỉ biết làm theo bản tâm, không nghĩ tới thế giới này cần có một trật tự, cần có một người đứng ở chỗ cao chỉ đường cho bọn chúng. Ngươi là một trong số đó. Xem ra Phật hiệu đã không cảm hóa được ngươi nữa rồi.

Hồng nương tử nâng hai tay lên, một tay nắm lại, một tay mở ra:

- Nếu đã không có chút ý nghĩa nào thì ngươi nhiều lời làm gì? Hiện tại chúng ta đánh cuộc đi, là ngươi đánh thắng ta trước, hay là sư huynh giết chết Minh Vương trước.

Đại Tự Tại thở dài:

- Không ai có thể giết được Minh Vương, trừ khi chính là bản thân Minh Vương.

- Thế gian này vốn không có cái gì là tuyệt đối.

Hồng nương tử bước mạnh về phía trước một bước, bàn tay nắm lại có hào quang màu xanh nhạt như ẩn như hiện, sau đó một thanh trường kiếm chậm rãi thành hình trong tay y. Mà bàn tay mở ra kia, có hai con cá nhỏ xuất hiện đang vờn nhau, một đen một trắng, quay xung quanh giống như vĩnh viễn không bao giờ đụng nhau.

Rất nhanh, trường kiếm màu xanh ở tay phần dần ngưng thực, mà hai con cá trắng đen xoay càng lúc càng nhanh. Một hình tròn nửa trắng nửa đen dần lớn lên, giống như là một cái khiên tròn.

Một tay cầm kiếm, một tay cầm lá chắn.

- Ngu muội.

Dường như Đại Tự Tại rất thất vọng. Y dừng lại, hai tay chắp lại, trên người xuất hiện hào quang mà trắng thánh khiết. Sau đó thân thể của y chậm rãi bay lên, dưới chân có một đóa hoa bạch liên thật lớn nở rộ. Lúc cánh hoa sen bung ra, Đại Tự Tại khoanh chân ngồi xuống, trôi nổi giữa không trung.

Chiêu thức như vậy, nếu là dân chúng bình thường chỉ sợ đã quỳ xuống cúng bái rồi. Nhưng người có tu vị như Hạng Thanh Ngưu tất nhiên là nhìn ra được, thứ thuật pháp nhìn có vể thần kỳ kia, là do tu vị hùng mạnh của Đại Tự Tại chống đỡ.

Hạng Thanh Ngưu hừ lạnh một kiếng, tay phải cầm kiếm đâm về phía trước, lập tức một đóa bạch liên nhỏ xuất hiện trước người Đại Tự Tại, đúng lúc ngăn cản kiếm khí của Hạng Thanh Ngưu. Bạch liên và kiếm khí đụng nhau, không ngờ không phát ra tiếng động nào.

- Kiếm ý của ngươi, thua xa Dương Kỳ.

Hạng Thanh Ngưu vung trường kiếm một cái:

- Giết ngươi là đủ rồi.

Một kiếm này chém xuống, đỉnh đầu Đại Tự Tại lập tức xuất hiện một thanh cự kiếm sắc bén. Cự kiếm chém xuống, Đại Tự Tại hơi di chuyển bàn tay, một pho tượng La Hán kim thân bỗng nhiên nổi lên, cao tới vài mét. La Hán kim thân này chắp tay lại kẹp lấy cự kiếm. Kiếm kia phát ra tiếng keng keng, vẫn ép xuống dưới. La Hán kim thân chuyển hai tay một cái, kiếm kia lập tức quay nửa vòng, vầng sáng màu xanh trên kiếm càng lúc càng nhạt.

- Ta dùng lòng từ bi cảm hóa ngươi, ngươi cố tình không nghe, cho nên ta chỉ đành phải dùng Kim Cương Nộ để cảm hóa ngươi.

Đại Tự Tại chỉ về phía trước, La Hán kim thân nhảy lên, giẫm một cái lên người Hạng Thanh Ngưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.