Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 567-1: Chơi đùa ((1))



Tường đá ở Thanh Hạp vẫn chưa dỡ xuống, giống như một cánh cửa ngăn ở khe núi Lang Nhũ. Đội ngũ kéo dài như một con rồng trùng trùng điệp điệp từ thảo nguyên trở về. Binh lính ở trên tường đá vẫy cờ hoan hô, binh sĩ phía dưới cũng vẫy tay lại, trên khuôn mặt đầy vui sướng.

Bởi vì phải chuyển dời tới Hoàng Dương Đạo bên kia, cho nên tất cả binh lính đóng giữ ở Thanh Hạp cũng phải rút lui.

Đợi cho đội ngũ đi qua, tướng lĩnh chỉ huy bảo vệ tường đá lập tức nhảy lên ngựa, mang theo đội nhập vào đại đội binh mã. Quân coi giữ ở thành Phan Cố lưu luyến không rời. Cho dù là thay phiên nhau đóng giữ, nhưng trong lòng những binh sĩ này vẫn có sự luyến tiếc. Bọn họ đã quen với cuộc sống trong thành nhỏ, hơn nữa lúc tu sửa thành, bọn họ đã đóng góp không ít mồ hôi công sức.

Hội quân ở Thanh Hạp, đội ngũ càng trở nên hùng vĩ. Bảy vạn kỵ binh nhập quan, theo quan đạo tiến thẳng về phía trước.

Xa xa có thể thấy có người nhìn trộm, nhưng Hắc Kỳ Quân không để ý tới. Không cần nghĩ cũng biết đó là thám báo thủ hạ của Kim Thế Hùng. Thấy một đội kỵ binh khổng lồ như vậy nhập quan, chắc bọn họ cũng rất hoảng sợ. May mà Hắc Kỳ Quân vẫn phất lên chiến kỳ màu đỏ và quân kỳ màu đen của Đại Tùy. Bằng không chỉ sợ binh mã của Kim Thế Hùng đã sớm thổi kèn cảnh báo rồi.

Những thổ phỉ và sơn tặc gần đó đã trốn đi từ sớm, lo sợ không cẩn thận trêu trọc đầu cự long này.

Phương Giải cưỡi bạch sư quay đầu nhìn nhìn, trong cỗ xe ngựa cách hắn không xa chính là Đại Quốc Sư Mông Nguyên. Nàng chiếm một mình một cỗ xe. Nữ tử này đã ở trong đại doanh mấy ngày, chưa từng tìm ới Phương Giải, cũng không trò chuyện với bất kỳ người nào. Phương Giải an bài một căn lều cho nàng, nàng cũng không từ chối, liền tiến vào ở.

Đương nhiên, tò mò nhất vẫn là ba nữ nhân của Phương Giải.

- Báo!

Có thám báo từ phía trước chạy tới, nhảy xuống ngựa lại gần thi lễ:

- Đại tướng quân, phía trước có người ngăn đón đội ngũ, nói là Kim Thế Hùng yêu cầu gặp Đại tướng quân, đang ở đình Tống Khách cách phía đông Phan Cố 30 dặm.

Phương Giải cười cười, quay đầu liếc nhìn Tôn Khai Đạo một cái.

Tôn Khai Đạo cười nói:

- Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đại tướng quân. Kim Thế Hùng nhìn thấy chúng ta binh hùng tướng mạnh trở về, nhất định là ngồi không yên. Nếu ông ta không mời ngài tới mới là việc lạ.

- Quân sư liền cùng ta đi một chuyến.

Phương Giải mỉm cười nói:

- Ta rất muốn xem vị Đại tướng quân này có lời gì muốn nói với ta.

- Đơn giản ba điều, thứ nhất, tất nhiên là muốn mời Đại tướng quân lưu lại, hợp binh với ông ta. Đương nhiên, Kim Thế Hùng cũng biết điều đó không có khả năng, nhưng ông ta vẫn sẽ nói ra. Hiện tại ông ta đang lâm vào tình cảnh khó khăn, thiếu binh thiếu lương thực. Đoán chừng lương thực trong thành Tấn Dương đều đã bị Hoàng Đế mang đi, lưu lại không nhiều lắm. Dựa vào số tàn binh kia muốn ổn định Tây Bắc, thì rất khó.

Tôn Khai Đạo vươn ngón tay thứ hai:

- Thứ hai, sau khi Đại tướng quân cự tuyệt ông ta, ông ta sẽ nói ra những đạo lý lớn. Nếu Đại tướng quân khăng khăng muốn đi, thì ông ta sẽ mặt dày bảo Đại tướng quân lưu lại một đội binh mã. Đại tướng quân tất nhiên không chịu, ông ta lại mặt dày cầu Đại tướng quân lưu lại chút lương thảo.

- Thứ ba, là muốn thử mục đích của Đại tướng quân. Nếu Hắc Kỳ Quân của chúng ta không rời khỏi Tây Bắc, chỉ sợ về sau Kim Thế Hùng không ngủ được. Với tình cảnh như bây giờ, ông ta sẽ né tránh không trêu chọ tới. Nghe nói đại quân triều đình còn đang bị phản quân Cao Khai Thái Vương Nhất Cừ ngăn chặn ở bờ tây sông Lạc Thủy, binh lực của Hoàng Đế tổn thất không nhỏ. Có khả năng Kim Thế Hùng cũng nhận được ý chỉ của Hoàng Đế phái binh tới trợ giúp, nhưng ông ta vẫn ở Tây Bắc không nhúc nhích…ha hả…chỉ sợ vị Đại tướng quân này cũng đã nảy tâm tư khác.

Phương Giải gật đầu nói:

- Đi thôi, chúng ta đi xem ông ta sẽ dùng hoa ngôn xảo ngữ gì.

- Đại tướng quân.

Tôn Khai Đạo ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Người này là lão tướng thành danh nhiều năm, tâm cao khí ngạo. Lúc này thấy Đại tướng quân binh hùng tướng mạnh, trong lòng chắc sẽ có oán khí. Cho nên cần cẩn thận chút…không bằng bảo Kỳ Lân mang theo tinh kỵ theo.

Phương Giải mỉm cười lắc đầu:

- Không cần, chỉ cần ta và ngươi, cùng mấy tùy tùng đi theo là được.

Hắn dục bạch sư đi về phía trước, bạch sư gầm nhẹ một tiếng lập tức lao đi. Tôn Khai Đạo vẫn còn lo lắng, phái người gọi Kỳ Lân tới rồi dặn dò vài câu, sau đó bảo Trần Hiếu Nho chọn mấy Kiêu Kỵ Giáo tinh nhuệ đi theo. Đoàn người rời khỏi đại đội, đi về hướng đình Tống Khách.

Khoảng cách cũng không xa, không bao lâu đoàn người của Phương Giải đã tới gần đình Tống Khách. Đình Tống Khách nằm ở một bên quan đạo, bên cạnh là một rừng đạo. Chỉ là đã nhiều năm rồi không ai quản lý, cho nên rừng đào này khá là hoang vắng. Lúc dừng lại, bạch sư cọ cọ vào tay Phương Giải, Phương Giải vuốt ve bộ lông của bạch sư, bảo nó yên tĩnh ở đây, rồi hắn nhảy xuống lưng bạch sư chậm rãi đi về hướng đình Tống Khách.

Cách còn xa, Đại tướng quân Kim Thế Hùng đi ra khỏi đình nghênh đón.

Vị Đại tướng quân đã năm mươi mấy tuổi này, thoạt nhìn tinh thần không tệ lắm. Chỉ có điều gầy hơn trước rất nhiều, xương gò má cũng lồi ra ngoài.

- Phương tướng quân không hổ là rường cột nước nhà, là tài tuấn được bệ hạ coi trọng!

Kim Thế Hùng vừa đi vừa chắp tay cười nói:

- Một năm ngắn ngủi không gặp, Phương tướng quân đã vì Đại Tùy chiêu một được một đội kỵ binh hùng dũng như vậy. Nếu bệ hạ biết được, chắc rất cao hứng. Phương tướng quân vì nước lập được nhiều công lớn, chắc bệ hạ sẽ không keo kiệt ban cho. Ta nhớ Phương tướng quân đã là Hương Hầu rồi phải không? Lần này có công lớn, lại được thăng quan tiến tước thôi!

Phương Giải mỉm cười đáp lại:

- Nhiều ngày không gặp, Đại tướng quân càng ngày càng biết nói đùa. Từ biệt hơn năm, ta còn lo lắng Đại tướng quân không chịu được cái lạnh khủng khiếp của Tây Bắc, nhưng có vẻ như tinh thần của Đại tướng quân còn tốt hơn trước. Xem ra cuộc sống ở Tấn Dương vẫn còn tốt, ta cũng yên lòng.

Hai người đều cười, trong nụ cười có giấu dao nhọn.





Trên bàn đá trong đình bày biện mấy món ăn, một bầu rượu, hai cái chén. Trong đình chỉ có hai thân binh hầu hạ, cũng không theo binh khí bên người.

Kim Thế Hùng mời Phương Giải ngồi xuống, tự mình rót đầy chén cho Phương Giải, Phương Giải không có ý khiêm nhường, mà tiếp nhận.

- Vị này chính là?

Kim Thế Hùng nhìn Tôn Khai Đạo, hỏi.

Phương Giải mỉm cười giới thiệu:

- Vị này là Tôn tiên sinh, là đại tài được ta mời tới dạy học cho ta. Đại tướng quân cũng biết là ta còn chưa tốt nghiệp Diễn Vũ Viện rồi đấy, cảm thấy học thức của mình còn quá ít, vừa lúc gặp được Tôn tiên sinh, liền lập tức lưu tiên sinh lại. Bình thường lúc rảnh rỗi thì thỉnh giáo một ít học vấn với tiên sinh. Gần đây văn vẻ của ta càng ngày càng tinh tế hơn, Tôn tiên sinh còn khen ngợi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.