Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 567-2: Chơi đùa ((2))



Trong lòng Kim Thế Hùng cười lạnh, nhưng vẻ không có bất kỳ biến hóa nào:

- Đã như vậy thì mời Tôn tiên sinh ngồi cùng. Tuy cả đời ta theo nghiệp tòng quân, nhưng vẫn kính trọng và ngưỡng mộ người đại tài. Ha ha…Phương tướng quân thực sự là một nhân tài khó được, một bên luyện binh, một bên tự học. Nếu triều đình có thêm vài thanh niên tài tuấn như Phương tướng quân, lo gì quốc nạn, lo gì phục hưng Đại Tùy? Ngày đó bệ hạ phái Phương tướng quân phòng thủ Thanh Hạp là dùng người mình biết. Phương tướng quân không phụ khổ tâm của bệ hạ, quân thần hiểu nhau, đúng là một chuyện đáng để mọi người ca tụng.

Phương Giải cười cười:

- Bệ hạ quả thực chỉ dùng người mình biết, bằng không hiện tại dưới trướng của ta làm sao có được mười vạn thiết kỵ?

Khóe miệng của Kim Thế Hùng hơi run, cười ha hả nói:

- Phương tướng quân nhớ nhung ân đức của bệ hạ, luyện binh sơ thành liền mang theo đại đội binh mã trở về, thể hiện sự trung thành của thần tử. Lúc bệ hạ rời khỏi thành Tấn Dương, có cố ý phân phó, đợi khi Phương tướng quân trở về thì hội quân với ta, bảo vệ một phương Tây Bắc bình an. Bệ hạ còn nói, sau khi Phương tướng quân trở về, ta không được cậy già lên mặt, phải tôn trọng…

- Ha ha.

Phương Giải chắp tay nói:

- Đạ ta Đại tướng quân nâng đỡ, không biết lúc bệ hạ rời khỏi Tấn Dương có lưu lại ý chỉ nào không?

- Ách…

Kim Thế Hùng trầm ngâm một lát, nhưng không trả lời ngay.

Tôn Khai Đạo ngồi một bên cười nói:

- Đại tướng quân nhà ta cũng thường xuyên nhắc tới, nói rằng ở Tây Bắc được Kim lão tướng quân chiếu cố, được bệ hạ ban ơn, cho nên Đại tướng quân nhà ta mới trăm cay nghìn đắng kéo được một đội ngũ từ lãnh thổ của địch quốc. Kim lão tướng quân không biết đâu, kéo được đội ngũ này về được rồi, nhưng chỉ huy nó còn khó hơn…

Y cố ý nhấn mạnh vào ba chữ ‘Đại tướng quân’

Quả nhiên, sắc mặt của Kim Thế Hùng hơi đổi.

Tôn Khai Đạo dường như có chút bất đắc dĩ, nói:

- Kim lão tướng quân cũng biết rồi đấy, tuy bệ hạ phong Đại tướng quân nhà ta làm Tứ Phẩm Lang tướng, nhưng dựa theo quân chế của Đại Tùy, Tứ Phẩm Lang tướng chỉ được mang theo tối đa một vạn binh mã. Đại tướng quân một lòng vì nước, kết quả không ngờ luyện ra được một đội thiết kỵ mười vạn người…Ài…đội ngũ càng lớn, sơ hở lộ ra càng nhiều. Đại tướng quân bất quá chỉ là Tứ Phẩm, tướng lĩnh dưới trướng cao nhất cũng chỉ là Ngũ Phẩm. Mà Đại tướng quân chỉ có Tứ Phẩm, không có quyền bổ nhiệm. Ngài xem, các tướng quân Ngũ Phẩm phía dưới đã có một vạn kỵ binh rồi, đều cảm thấy danh bất chính ngôn bất thuận, huống chi Đại tướng quân nhà ta…bệ hạ liệu sự như thần, hẳn là trước khi đi có an bài đúng không?

Kim Thế Hùng cười ngượng ngùng nói:

- Cái này…cái này…chỉ sợ bệ hạ cũng không đoán được Phương tướng quân luyện được mười vạn thiết kỵ như vậy vì quốc gia…Quay về ta sẽ tự mình viết một bản tấu chương, vì Phương tướng quân nói chuyện này.

- Ài…như vậy sao được.

Phương Giải vội vàng từ chối:

- Làm gì có chuyện thần tử tự mình đề cử mình làm quan, truyền ra ngoài chẳng phải là trò cười…Ta thấy không bằng như vậy đi, Đại tướng quân nói cho ta biết hành trình của bệ hạ, thủ hạ của ta đều là kỵ binh, đuổi theo hẳn là còn kịp. Bệ hạ nhìn thấy nhiều kỵ binh như vậy chắc sẽ rất cao hứng, tự nhiên là có an bài khác.

Lông mày của Kim Thế Hùng hơi rung, cười cười nói:

- Ta thấy như vậy cũng được…Phương tướng quân đuổi theo bệ hạ, đội ngũ lưu lại…

Ông ta còn chưa nói hết thì Phương Giải ngắt lời:

- Có một chuyện khó xử, còn cần Đại tướng quân hỗ trợ.

Kim Thế Hùng ngăn chặn sự không vui trong lòng, hỏi:

- Chuyện gì?

Phương Giải chân thành nói:

- Việc này hơi khó mở miệng. Mặc dù ta kéo được một đội ngũ từ trên thảo nguyên, nhưng Đại tướng quân cũng biết là giờ thảo nguyên rất loạn, trong phạm vi ngàn dặm không thấy người ở, cho nên người của ta một mực đói bụng huấn luyện. Không sợ Đại tướng quân chê cười…

Phương Giải chỉ đĩa thịt thỏ trên bàn, nói:

- Đã lâu rồi ta chưa được ăn thịt, ta thấy tinh thần của Đại tướng quân không tệ lắm, hai vị thân binh phía sau cũng là khí vũ hiên ngang, chứng tỏ rằng trong thành Tấn Dương còn rất nhiều lương thực. Nếu ta suất quân đuổi theo bệ hạ, liệu Đại tướng quân có thể chia cho ta một ít lương thảo được không? Ta và ngài đều ra sức vì nước, Đại tướng quân chắc sẽ không trơ mắt nhìn người của ta ăn không no...Ta vô cùng cảm kích.

Hắn đứng dậy chắp tay thi lễ, nhìn thấy trong mắt Kim Thế Hùng lóe lên một cái.

Kim Thế Hùng há miệng, chỉ có thể cười ha hả nói:

- Đều ra sức vì nước…việc này…ta đương nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ có điều…

Tôn Khai Đạo cũng đứng dậy chắp tay nói:

- Vậy ta liền thay các tướng sĩ đa tạ sự khẳng khái của Kim lão tướng quân!

Kim Thế Hùng trầm mặc một lúc rồi cười nói:

- Việc này không vội, uống rượu trước đã.

Phương Giải nói:

- Các tướng sĩ đã đói bụng mấy tháng, sao có thể không vội được? Không bằng như vậy, nếu Đại tướng quân gật đầu, ta lập tức phái người tới chờ ở ngoài thành Tấn Dương, đợi lương thảo chuyển ra, được không?

Lửa giận trong lòng Kim Thế Hùng đã sắp không ép được, nhưng ông ta vẫn mỉm cười nói:

- Việc này còn phải xin chỉ thị từ bệ hạ, tuy bên trong thành Tấn Dương không thiếu lương thảo, nhưng nếu không có ý chỉ của bệ hạ thì ta cũng không dám tự tiện vận dụng. Không bằng như vây đị, Phương tướng quân để binh mã ở lại chỗ này, còn mình thì tự đi xin ý chỉ của bệ hạ, thế nào?

- Vậy à?

Phương Giải nhìn ông ta, mỉm cười hỏi:

- Về sau thì sao?

Kim Thế Hùng không nói gì, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

Phương Giải cười nói:

- Chẳng lẽ Đại tướng quân phải tham ô đội ngũ của chính mình rồi chia lương thảo cho ta?

Kim Thế Hùng vẫn không nói, qua hồi lâu mới ngẩng đầu nói:

- Phương tướng quân, nếu ngươi thực sự ra sức vì nước, cho dù ta chia cho ngươi lương thảo thì có làm sao? Chẳng qua…ta làm sao biết ngươi có đúng là thật tâm vì nước không? Không bằng Phương tướng quân lưu đội ngũ lại, sau đó đuổi theo bệ hạ xin chỉ thị. Nếu bệ hạ nói Tây Bắc do Phương tướng quân làm chủ, thì ta nguyện làm trợ thủ.

- Không bằng như vậy đi.

Phương Giải cười nói:

- Theo ta được biết, hành trình của bệ hạ bị ngăn cản ở sông Lạc Thủy, phản quân càn rỡ, ta và Đại tướng quân đều là thần tử, tất nhiên không thể ngồi yên mà không quan tâm. Ta nghĩ, bệ hạ bị phản quân làm nhục, Đại tướng quân trung quân ái quốc tất nhiên sẽ không làm bộ như không thấy. Mặc kệ bệ hạ có gửi ý chỉ tới hay không, chúng ta đều phải làm tròn bổn phận của thần tử, đúng không? Không bằng Đại tướng quân mang theo binh mã đồng hành cùng ta, cùng đi tới sông Lạc Thủy bình định, Đại tướng quân thấy thế nào?

Bàn tay nằm chén rượu của Kim Thế Hùng nắm chặt lại, gân xanh nổi lên.

Rắc một tiếng, chén rượu không chịu được liền bị ông ta bóp vỡ.

Phương Giải liếc nhìn binh lính trong rừng đào có thể lao ra bất kỳ úc nào, cười lạnh:

- Nếu Đại tướng quân không đồng ý, ta liền mang binh đi cứu giá là được. Cảm ơn Đại tướng quân đã khoản đãi.

Hắn bỏ một miếng thịt vào miệng, nói:

- Hương vị không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.