Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 581: Gặp lại



Phương Giải tất nhiên sẽ không thực sự thả mấy thám báo khe núi Hổ Khẩu. Bọn họ đã trông thấy nghe thấy nhiều điều trong đại doanh núi Chu Tước rồi. Tuy rằng Phương Giải không sợ bọn họ nói ra, nhưng sao có thể phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy? Kiêu Kỵ Giáo cho phép bọn họ mặc quần áo cầm bạc đi, chỉ là giả vờ mà thôi.

Người nắm giữ binh quyền mà có tâm địa thiện lương, ngay cả heo cũng không giết được, thì làm sao mang binh đánh giặc?

Kết cục của mấy thám báo này, là vẫn bị treo trên cây đại thụ bên ngoài khe núi Hổ Khẩu, chính là cây đại thụ mà năm mươi Kiêu Kỵ Giáo từng bị treo trên đó. Lúc tờ mờ sáng, binh lính trên tường gỗ Hổ Khẩu trại nhìn thấy mấy cỗ thi thể này, thậm chí còn không biết bị treo lên khi nào.

Mười mấy binh lính dùng giỏ đi xuống tường gỗ, chạy tới gỡ thi thể xuống mang trở về trại.

Không đợi sự phẫn nộ của bọn họ chìm xuống, thì bỗng có một đội binh mã tới bên ngoài trại của bọn họ. Thoạt nhìn nhân số không nhiều, chỉ có mấy trăm kỵ binh. Hai cờ lớn đập vào mắt, một là lá cờ màu đỏ của Đại Tùy, một là chiến kỳ màu đen nhánh. Đội ngũ cách sơn trại mấy trăm bước liền dừng lại. Một kỵ binh trong đó giục ngựa đi tới, bắn một mũi tên vào trong sơn trại. Mũi tên này đâm vào cột gỗ, đuôi tên không ngừng đong đưa.

Có người gỡ mũi tên xuống, tháo tờ giấy cột ở đuôi tên, không dám mở ra xem, mà bước nhanh vào trong sơn trại.

Mà lúc này, Đại đương gia của Hổ Khẩu trại Mạc Tẩy Đao chính đang ở trong sân nhìn mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất. Khóe miệng của y hơi run, gân xanh nổi lên mu bàn tay. Binh lính cầm tờ giấy tiến vào, khom ngươi giơ lên.

- Có quan quân tới, vừa mới bắn vào.

Mạc Tẩy Đao nhận lấy tờ giấy, mở ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, lông mày nhíu lại, thì thào một câu:

- Không ngờ là hắn…

Y nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, khoát tay phân phó:

- Đều mang xuống chôn cất, là ta đánh giá thấp bản lĩnh của quan quân. Mấy huynh đệ này của chúng ta đều có thân thủ không tồi, nhưng vẫn bị người bắt giữ. Truyền lệnh xuống, không có lệnh của ta, không cho bất kỳ kẻ nào tùy tiện ra khỏi trại.

- Tuân lệnh!

Người phía dưới lên tiếng, mang thi thể ra ngoài.

Mạc Tẩy Đao nhìn nhìn tờ giấy trong tay, trầm mặc thật lâu không nói gì.

Binh lính trên tường gỗ đề phòng nhìn ra ngoài, mỗi người đều nắm chặt cung trong tay, chỉ có điều đội kỵ binh sau khi bắn một mũi tên liền không có hành động gì nữa, bày trận cách sơn trại mấy trăm bước. Mạc Tẩy Đao chậm rãi đi lên tường gỗ, nhìn đội kỵ binh ở phía xa xa, sắc mặt ngưng trọng.

- Đưa ta xuống.

Y phân phó.

Binh lính trên tường gỗ lập tức rối rít khuyên can. Mạc Tẩy Đao lắc đầu nói:

- Không có lệnh của ta, quyết không được mở cửa trại. Cho dù ta ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không được mở cửa tới cứu. Đối thủ lần này còn khó đấu hơn ta tưởng tượng. Ta vốn tưởng rằng chỉ là một đội quân thua trận từ Tây Bắc chạy tới của triều đình, lại thật không ngờ rằng người lãnh binh là hắn. Thời gian qua vì phòng ngừa có người thăm dò sơn trại nên không phái người ra ngoài, mới không biết tới hóa ra là người quen cũ.

- Nếu ta ở bên ngoài xảy ra chuyện, thì các ngươi đều phải nghe theo lời của Nhị đương gia. Nếu tới thời điểm không kiên trì nổi, thì thà bỏ sơn trại này cũng không nên liều chết với quan quân. Nếu ta sớm biết rằng là hắn mang binh tới, có lẽ mấy ngày trước đây ta đã không giết mấy chục thám báo của hắn rồi.

Vẻ mặt của y có chút hoảng hốt, khoát tay ra hiệu cho binh lính không cần khuyên nữa, ngồi xuống giỏ đi xuống tường gỗ. Binh lính đều lắp tên giương cung, eo sợ đám kỵ binh kia đột nhiên xông tới. Tuy nhiên bọn họ lo lắng có chút dư thừa, kỵ binh đối diện vẫn không có bất kỳ hành động nào.

Mạc Tẩy Đao sửa sang lại y phục của mình rồi bước nhanh tới hướng kỵ binh. Đi được nửa đường, y bỗng nhiên dừng lại, sau đó giơ tay kéo khăn đen che mặt xuống. Một vết đao xuất hiện trên khuôn mặt, vẫn dữ tợn như cũ.

Phương Giải thấy có người đi ra từ sơn trại, dùng Thiên Lý Nhãn nhìn, quả nhiên chính là cố nhân Mạc Tẩy Đao ở thành Trường An. Hắn vốn tưởng rằng Mạc Tẩy Đao giống như Trương Cuồng, đã chết trong cuộc bình định của Hoàng Đế rồi. Ai mà ngờ tới y có thể thoát khỏi sự truy lùng gắt gao, hơn nữa còn kéo theo một đội ngũ tới nơi này. Tuy nhiên từ đó cũng có thể nhìn ra được, bản lĩnh của người này khiến cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác.

Hắn nhảy xuống lưng bạch sư, vỗ cổ ra hiệu cho nó ở lại đây.

- Không cần ai đi cùng.

Hắn phân phó một tiếng, bước nhanh về hướng đối diện.

Hai người đi tới gần nhau, trong lòng đều khó mà bình tĩnh được. Những chuyện ở thành Trường An chợt xuất hiện trước mắt, cảm giác giống như đã cách vài chục năm rồi.

Phương Giải dừng lại cách Mạc Tẩy Đao chừng năm sáu bước, chắp tay trịnh trọng thi lễ:

- Gặp lại Mạc đại ca!

Mạc Tẩy Đao hiển nhiên hơi sửng sốt, sau đó chắp tay thi lễ:

- Không thể tưởng được huynh đệ chúng ta còn có lúc gặp lại, càng không ngờ rằng lại dùng cách này để gặp mặt.





Phương Giải và Mạc Tẩy Đao ngồi đối diện nhau, không ai mang theo binh khí.

- Từ sau khi rời khỏi Trường An, ta dẫn theo vài huynh đệ một mực lưu lạc bôn ba. Lúc đầu nghĩ còn sống là tốt rồi, tùy tiện tìm một chỗ mai danh ẩn tích coi như xong. Nhưng thiên hạ loạn thế, nếu lúc trước các huynh đệ lựa chọn đi theo ta, ta cũng không thể để bọn họ làm rùa đen rụt cổ cả đời. Nếu ngay cả đám thế gia danh môn hưởng vô số chỗ tốt của triều đình còn làm phản, vì sao những người bị triều đình rũ bỏ như bọn ta không thể làm phản? Huống chi…bọn ta đã làm phản một lần rồi.

Mạc Tẩy Đao cởi túi rượu ở hông đưa cho Phương Giải:

- Về sau ta nghe nói ngươi lập công lớn trong công cuộc bình định, ta tưởng rằng huynh đệ chúng ta không còn cơ hội uống rượu với nhau nữa rồi. Ông trời đã cho ta và ngươi cơ hội gặp lại, vậy thì rượu này tất nhiên muốn uống.

Phương Giải cũng không nói nhiều, nhận lấy túi rượu uống một ngụm.

- Mạc đại ca vẫn thích uống rượu cay nồng như vậy.

Phương Giải lau khóe miệng, cười nói:

- Còn nhớ mới gặp huynh, mọi người đều cười nhạo tửu lượng của đệ.

Mạc Tẩy Đao cười nói:

- Lúc ấy ngươi là thí sinh nhỏ tuổi nhất trong biên quân, tất cả mọi người đều thích ngươi. Chỉ có điều ngay từ lúc đầu đã định con đường ngươi đi khác với bọn ta. Bọn ta vừa đi nhầm một bước, liền không có đường về.

Phương Giải lắc đầu, không biết nên nói cái gì.

Sau khi gặp lại, trong lòng hai người đều không thoải mái giống như có tảng đá chặn lại.

- Kỳ thực ngẫm lại vận mệnh cũng thật kỳ quái.

Mạc Tẩy Đao uống một hớp rượu sau đó cười cười nói:

- Lúc trước ta làm việc cho Di Thân Vương, ngươi là việc cho Hoàng Đế, nếu lúc đó chúng ta giáp mặt nhau, chỉ sợ không phải là uống rượu mà là rút đao khiêu chiến. Ngươi cũng biết tính tình của ta rồi đấy, mặc dù ta và ngươi hợp ý, nhưng một khi động thủ quyết sẽ không lưu tình.

Phương Giải ừ một tiếng, sắc mặt không một chút biến hóa nào.

Hắn chưa từng nghĩ chỉ trích Mạc Tẩy Đao cái gì, tương lai mỗi người lựa chọn không thể giống nhau. Có lẽ chuyện mà mình thấy sai, người khác lại không thấy đó là sai.

- Ta biết…

Mạc Tẩy Đao cười, cười có chút đau khổ:

- Về sau Di Thân Vương thất bại, người của Đại Nội Thị Vệ Xử và Đại Lý Tự Hình Bộ, còn có quân đội không ngừng lùng bắt người của Di Thân Vương ở trong thành, mà ngươi thì không tham dựa vào trong đó. Ta biết rằng thực ra là ngươi sợ gặp lại bọn ta. Nếu gặp phải, ngươi liền rơi vào sự lựa chọn khó khăn. Tính cách của ngươi không quá lạnh lùng cứng rắn. Ta nhớ lúc đầu uống rượu với ngươi, ngươi từng nói qua, tình tình của ngươi vốn không thích hợp làm thám báo…Lúc ấy ta có chút coi thường ngươi, ai ngờ vài năm sau, ta vào rừng làm cướp, còn ngươi thì trở thành Đại tướng quân.

Phương Giải lắc đầu:

- Những chuyện kia không ai đúng ai sai cả, nếu đổi là đệ, đệ cũng sẽ buông tay đánh cược một lần như các huynh. Tuy nhiên, có một chuyện huynh nói không sai, lúc ấy đệ thực sự sợ gặp mặt các huynh nên mới không phụng mệnh lùng bắt.

- Là ta và Trương Cuồng có lỗi với ngươi.

Mạc Tẩy Đao trầm mặc một lúc lâu rồi nói:

- Kỳ thực nghĩ lại, lúc đó chúng ta xưng huynh gọi đệ, nhưng ta và Trương Cuồng đều âm thầm có thành kiến với ngươi, cũng cố ý bất hòa với ngươi. Tuy rằng chúng ta đều có xuất thân giống nhau, nhưng ngươi vừa tới Trường An liền được Hoàng Đế thưởng thức, còn có người như Tán Kim Hầu giúp đỡ, ngươi leo lên rất nhanh. Kỳ thực ngẫm lại, hơn nửa vẫn là do đố kỵ…Ta làm biên quân ở biên thành mười mấy năm, Trần Cáp cũng làm ở Bắc Cương mười năm, luận về công lao, hai người bọn ta ai chẳng lớn hơn ngươi?

- Trương Cuồng ở Bắc Cương trà trộn vào người man, cả ngày lo lắng đề phòng. Nói trà trộn nghe có vẻ dễ, nhưng đổi thành người khác thì có mấy người làm được? Ta ở đông biên cương, một mình tiến vào Đông Sở ngàn dặm giết người, sau đó dựa vào lực lượng một người lại giết trở về. Còn ngươi, bất quá chỉ là giết mã tặc mà thôi, lại lấy được nhiều hơn bọn ta, trong lòng bọn ta làm sao có thể thoải mái được?

Phương Giải im lặng không nói. Hắn biết Mạc Tẩy Đao nói không sai. Đối với Đại Tùy mà nói, công lao của bọn họ hơn xa mình rất nhiều. Trương Cuồng sinh sống ở bộ lạc người man mấy năm, sau đó dẫn biên quân đuổi người man một hơi mấy trăm dặm. Trong vài năm đó, có ngày nào là y không lo lắng đề phòng đâu?

Mạc Tẩy Đao ở đông biên cương, lẻ loi một mình lẻn vào Đông Sở ám sát mấy vị đại nhân vật, dưới tình cảnh không có tiếp viện, có thể từ Đông Sở trở về đúng là kỳ tích. Bởi vì chết mấy đại nhân vật, mà thương nhân Đông Sở không còn dám kêu gào đòi hỏi nữa.

Theo lý thuyết, công lao lớn như vậy đủ để hai người bọn họ thăng quan tiến tước rồi. Nhưng triều đình không làm như vậy, bởi vì triều đình sẽ không thừa nhận đây là việc mà Đại Tùy làm. Dụng kế với người man, bức bách người man lui mấy trăm dặm, nếu lan truyền ra ngoài, Đại Tùy sẽ có thanh danh không tốt. Giết quan viên Đông Sở, tất nhiên càng không thể thừa nhận.

- Đồng nhân bất đồng mệnh.

Mạc Tẩy Đao cười cười, lại uống một ngụm rượu lớn:

- Lần này ngươi tới là muốn tiêu diệt sơn trại của ta phải không?

Y trực tiếp nói.

- Mạc đại ca.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:

- Mặc kệ trước kia thế nào, hiện tại chúng ta thật không dễ dàng gì gặp lại. Hôm nay chúng ta chỉ uống rượu, không nói tới những chuyện khác.

Mạc Tẩy Đao hơi sửng sốt, sau đó gật đầu:

- Đúng vậy a…kỳ thực tính cách của ngươi có nhiều điều giống ta. Lúc ra ngoài, ta có nói với thủ hạ rằng, nếu sớm biết người lãnh binh tới Hoàng Dương Đạo là ngươi, thì ta đã không hạ lệnh giết mấy chục thám báo của ngươi rồi, càng sẽ không hạ lệnh cho bọn họ treo thi thể bên ngoài thị chúng. Chính vì chuyện này, nên mặc dù ngươi biết ta ở trong khe núi Hổ Khẩu, nhưng vẫn sai người treo thám báo đã chết ở bên ngoài.

Phương Giải không nói gì, chỉ không ngừng uống rượu.

- Ta sẽ không đầu hàng, cũng sẽ không dẫn theo huynh đệ gia nhập với ngươi.

Qua một lúc lâu, Mạc Tẩy Đao bỗng nhiên nói:

- Không nói chắc ngươi cũng biết, lúc ngươi phái người treo thi thể thủ hạ của ta ở bên ngoài sơn trại, kỳ thực ngươi đã biết ta không có khả năng đầu hàng rồi. Cho dù tất cả mọi người trong sơn trại nguyện ý đầu hàng, ta cũng sẽ không. Ta không ngăn cản bọn họ nguyện ý đi theo ngươi, nhưng ta không có khả năng làm bộ như không có gì khi nhìn thấy ngươi mỗi ngày.

- Nếu cẩn thận ngẫm lại…

Mạc Tẩy Đao cười nói:

- Hai ta cũng không có giao tình gì quá sâu đúng không? Với địa vị hiện tại của ngươi, có thể gọi ta một tiếng Mạc đại ca là ta cảm thấy đủ rồi. Nếu ta ở vị trí của ngươi, có lẽ ta sẽ không tới.

Phương Giải im lặng một lát mới trả lời:

- Bởi vì ngươi là ngươi, ta là ta.

- Ừ.

Mạc Tẩy Đao cất túi rượu vào thắt lưng, quay đầu nhín sơn trại bên kia:

- Ta sẽ trở về thảo luận với bọn họ, nếu bọn họ đều nguyện ý đi theo ngươi, ta liền mở cửa trại cho bọn họ đầu nhập vào. Nếu bọn họ không muốn…thì chúng ta dùng đao để nói chuyện!

- Vậy thì từ biệt tại đây.

Phương Giải đứng dậy chắp tay:

- Kỳ thực ngươi nói không sai, nếu gặp được…ai cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Mạc Tẩy Đao sửng sốt, sau đó cười ha hả, xoay người mà đi.

- Sảng khoái.

Y kêu lớn một tiếng, làm tan đám mây trên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.