Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 6-1: Nếu chỗ đó cũng không lưu được ta (1)



Nam tử mặc trường bào màu xanh vừa vào cửa liền thu hút sự chú ý của Phương Giải. Nói thật, nam nhân như vậy dù xuất hiện ở bất kỳ đâu đều trở thành tâm điểm của mọi người. Bất kể là ở phố xá sầm uất hay là ở miếu đường.

Y phục của hắn thoạt nhìn không hào nhoáng, thoạt nhìn hơi mộc mạc. Nhưng không thể nghi ngờ chính là, ngươi như vậy dù đứng ở trong một đám đệ tử hào môn mặc cẩm y áo gấm, cũng không bị người khác che mất hào quang.

Thoạt nhìn lạnh nhạt, lại sáng rọi như lửa cháy.

Phương Giải vừa kỳ quái vừa có chút ghen tỵ. Vì sao trên thế giới này luôn có một hạng người, không cần dùng lời nói đề biểu hiện sự bác học của mình. Không cần dùng cách ăn mặc để biểu hiện địa vị của mình. Không cần dùng tiền tài để biểu hiện sự giàu có của mình. Chỉ cần đứng đó liền có một khí thế mạnh mẽ.

Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng trong lòng Phương Giải lại cảm thấy, nhã gian ở trên lầu hai của Hồng Tụ Chiêu kia, chính là để dành cho người này.

Nếu như là người giàu có một phương, hoặc là một vị quan lớn cẩm y, thì vô luận như thế nào đều có chút tục khí. Dù Hồng Tụ Chiêu chỉ biểu diễn ca múa, nữ tử ở nơi này dù thân phận không phải là cao quý.

Nhưng

Hồng Tụ Chiêu chưa bao giờ là một nơi tục khí. Tức đại nương cũng chưa bao giờ là một tục nhân.

Sau khi Phương Giải nhìn thấy người nam nhân kia, suy nghĩ có nên mời hắn một chén rượu hay không?

Ý nghĩ này là vừa mới sinh ra, nam tử mặc trường bào đã được lão già què dẫn thẳng lên tầng hai. Đây là lần đầu tiên Phương Giải chứng kiến lão già què kia cung kính với một người như vậy. Tới góc cua của bậc thang, nam tử kia quay đầu nhìn Phương Giải lần nữa. Tựa hồ có chút hứng thú với hắn. Khoảng cách dù hơi xa, nhưng Phương Giải vẫn trông thấy một tia nhàn nhạt không chút che dấu nào từ hai mắt của nam tử kia.

Không chỉ là hiếu kỳ, còn có…chán ghét.

Hắn chán ghét cái gì?

Phương Giải không biết, cũng không thời gian để suy đoán. Bởi vì lúc nam tử kia đi lên lầu hai, chợt có vài binh lính biên quân xông vào cửa, không nói một lời kéo Phương Giải ra ngoài.

- Tướng quân tìm ngươi, mau tới khu chợ.

Kéo áo hắn là Phó Bảo Bảo, sắc mặt có chút khó coi. Lúc nói chuyện thở hồng hộc. Rõ ràng Hồng Tụ Chiêu không phải là nơi đầu tiên mà hắn đi tìm. Nói không chừng đã chạy nửa thành Phan Cố.

- Chuyện gì vậy?

Phương Giải vừa đi vừa hỏi.

- Tới đó khắc biết.

Một hơi chạy tới nha môn giám sát ở khu chợ. Đó là tòa mộc lâu mới xây. Tới chỗ này, Phương Giải đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra. Trong chợ có mấy trăm con ngựa cao to đứng đó. Người Bắc Liêu mặc áo da bào bẩn thỉu thì tựa vào cọc gỗ thổi sáo, thoạt nhìn nhàn nhã, nhưng tiếng sáo lại có chút run rẩy.

Sở dĩ Phương Giải liếc mắt liền nhận ra người mặc áo da bào kia chính là người Bắc Liêu, bởi vì hình dáng đặc thù của người Bắc Liêu. Đây là một dân tộc kỳ quái. Lần đầu tiên Phương Giải biết về dân tộc này, còn tưởng rằng mình xuyên việt tới nhà Thanh.

Nam nhân của tộc Bắc Liêu, bó tóc đằng sau.

Giống như nam nhân của triều Thanh, phía trước trán cạo bóng loáng, đằng sau để một bó tóc búi thật dài, thoạt nhìn có chút quái dị.

Phương Giải biết đại khái về thái độ của người Bắc Liêu. Bọn họ không cam lòng chịu sự chèn ép của đế quốc Mông Nguyên. Đã không chỉ một lần tỏ vẻ nguyện ý quy hàng đế quốc Đại Tùy. Nhưng có lẽ do lo lắng tới đại cục, Hoàng Đế bệ hạ của Đại Tùy một mực không tỏ thái độ gì với lời thỉnh cầu của người Bắc Liêu. Nơi cực hàn ở Thập Đại Vạn Sơn dù chiếm diện tích rộng lớn, nhưng xác thực là quá cằn cỗi. Hoàng Đế bệ hạ sẽ không vì một nơi cằn cỗi cùng với một dân tộc rớt lại phía sau mà khai chiến với đế quốc Mông Nguyên.

- Nghĩ một biện pháp đi!

Lý Hiếu Tông nhìn Phương Giải, lông mày nhíu chặt.

- Vào bằng cách nào?

Phương Giải không trả lời Lý Hiếu Tông, mà hỏi ngược lại: - Nhiều chiến mã như vậy, làm sao bọn họ vào được thành?

- Hôm nay là Lí Cảm Đương trực. Tên đó đúng con mẹ nó là một tên ngu ngốc.

Lý Hiếu Tông phẫn nộ gầm lên: - Thu một khối vàng của người Bắc Liêu liền thả cho vào. Gọi hắn đến hỏi, hắn lại trả lời hùng hồn rằng, cho vào không phải là người Mông Nguyên, mà là người Bắc Liêu. Hiệp nghị giữa người đế quốc Đại Tùy và đế quốc Mông Nguyên không có hiệu lực với người Bắc Liêu.

- Cái tên kia…

Phương Giải nhịn không được cười khổ một tiếng. Hắn biết Lí Cảm Đương nổi tiếng là tham tài.

- Tuy nhiên, Lí Cảm Đương nói vậy cũng không sai!

Phương Giải bưng chén trà nóng trên bàn uống một ngụm, hắng giọng một cái, nói: - Hiệp nghị giữa Hoàng Đế bệ hạ và Mông Ca hình như không đề cập tới người Bắc Liêu thì phải? Như vậy thì người Bắc Liêu không bị ước thúc trong phạm vị của hiệp nghị…Nếu người của đế quốc Mông Nguyên bởi vì việc này mà dây dưa, cũng không tìm được cớ mà dây dưa. Chuyện này cuối cùng vẫn là do các lão gia của Lễ Bộ giải quyết với đám man tử của thảo nguyên. Nói về miệng lưỡi, man tử thảo nguyên đương nhiên không phải là đối thủ rồi.

- Ý của ngươi là…chuyện này coi như chưa từng phát sinh?

Lý Hiếu Tông không xác định hỏi một câu.

- Như vậy sao được!

Phương Giải nghiêm trang nói - Đại Tùy và Bắc Liêu không có quan hệ mậu dịch. Việc buôn bán của người Bắc Liêu, từ trước tới nay đều là giao dịch với man tử thảo nguyên…Đương nhiên, vì vậy mà bọn họ khẳng định chịu không ít thiệt thòi. Nhưng không thể nghi ngờ chính là, người Bắc Liêu tới tận cửa tìm mình là không hợp quy củ! Không được sự cho phép của triều đình Đại Tùy, người ngoại tộc tự tiện tới, hơn nữa còn tiến vào biên thành của Đại Tùy….

Phương Giải liếc nhìn Lý Hiếu Tông: - Có phải là phán thành tội xâm lược?

- Đạo lý là như thế.

Lý Hiếu Tông nghĩ một lát, nói.

- Như vậy tướng quân còn chờ gì nữa?

Phương Giải cười hỏi.

- Phương Giải!

Lý Hiếu Tông dùng sức vỗ vào vai của Phương Giải: - Ngươi thực con mẹ nó là nhân tài! ….



Tới buổi chiều, một tin tức lớn truyền khắp thành Phan Cố. Người Bắc Liêu mang theo không dưới năm trăm chiến mã tới giao dịch, đã bị Lý Hiếu Tông đích thân dẫn theo binh lính tới bắt. Chiến mã của người Bắc Liêu bị mất, ba mươi mấy nam tử Bắc Liêu bị khóa bằng khóa sắt nhốt vào địa lao của thành Phan Cố. Nghe nói còn bị dùng hình tra tấn.

Chuyện này truyền bá nhanh chóng ra ngoài. Không bao lâu, quân Mông Nguyên coi giữ ở thành Niết Bàn bên kia cũng nghe thấy rõ ràng.

Thiên Phu Trưởng A Cổ Đạt Mộc không dám trì hoãn, lập tức phái người thúc ngựa chạy tới chỗ của kỳ chủ Mãn Đô Kỳ, Mãn Đô Lạp cách đây hơn hai trăm dặm.

Lãnh thổ quốc gia của đế quốc Mông Nguyên cực kỳ rộng lớn, phải nói là lớn nhất thời bấy giờ. Có người từng nói, điều mà khiến cho các vị Đại Hãn kế nhiệm đau đầu nhất, chính là không ai trong bọn họ rõ ràng quốc gia của mình rộng bao nhiêu, có bao nhiêu thần dân. Bởi vì đế quốc Mông Nguyên quá lớn. Lớn tới mức không thể vẽ ra được bản đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.