Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 600-1: Tây Bắc thông thương, Đông Bắc Tù Vương ((1))



Đám quan văn cũng hiểu đôi chút tính cách của Phương Giải cho nên bọn họ thỏa sức nói ra ý tưởng của mình. Cả buổi chiều Phương Giải đều ở trong đại sảnh thảo luận với bọn họ làm sao để thống trị địa phương. Phương Giải vốn tính toán mang những kiến thức đời sau ra thảo luận, cũng không suy nghĩ quá cẩn thận. Chỉ là hắn thấy những kiến thức của kiếp trước là đại biểu cho sự tiên tiến, nhưng hắn quên rằng thời đại này khác hoàn toàn với kiếp trước.

Chẳng hạn như chuyện phân điền nhập hộ, cho dù là ở kiếp trước cũng là một việc lớn không thể làm một cách tùy tiện.

Độc Cô Văn Tú vừa chỉ ra sai lầm Phương Giải liền tỉnh ngộ. Đây không phải là việc cứ cưỡng ép là làm được. Ở thời đại này, hơn 80% tài nguyên và của cải nằm trong 10% đại hộ. Mà con số 10% đó tuy nhỏ nhưng lại không thể vứt một bên không quan tâm.

Nếu con đường này đã không thông, thì Phương Giải sẽ không lãng phí thời gian tìm tòi.

- Độc Cô.

Phương Giải trầm tư một lát rồi nói:

- Ý của ngươi là, nếu muốn dân chúng được lợi lớn nhất, thì cũng chỉ có giảm thuế phải không?

- Vâng.

Độc Cô Văn Tú gật đầu, y thật không hiểu một người thông minh như Phương Giải lại nghĩ ra ý tưởng điên rồ như vậy. Gom ruộng đất từ tay đại hộ rồi chia cho dân chúng, cho dù là nghĩ y cũng chưa từng nghĩ. Nhưng Độc Cô Văn Tú biết, nếu quả thực làm như vậy sẽ khiến dân chúng làm ruộng càng tận tâm tận lực. Dù sao ruộng đất đã thuộc về bọn họ rồi. Nhưng phải biết rằng, nếu Phương Giải thực sự thi hành chính sách đó, thì sẽ đắc tội toàn bộ đại hộ trong thiên hạ.

Như vậy, Hắc Kỳ Quân sẽ nửa bước khó đi.

Kỳ thực Phương Giải cũng đã tỉnh ngộ, dù sao thời đại này cũng có chỗ bất đồng. Kiếp trước, quyền lợi của dân chúng đã ở mức khá cao, không còn là hèn mọn sống sót nữa. Nhưng dân chúng ở thời đại này vẫn còn mù quáng tin theo hoàng quyền, đại hộ. Nếu Phương Giải thực sự phân điền nhập hộ, thì hơn nửa dân chúng sẽ không dám nhận.

Các quan văn khác nhìn nhau, đều không rõ tại sao Đại tướng quân lại nghĩ ra ý tưởng ly kỳ như vậy. Đại tướng quân không suy xét làm sao để các đại hộ trợ giúp sự nghiệp của mình, mà lại suy xét tới làm sao để các dân chúng thấp cổ bé họng kia được hưởng nhiều quyền lợi hơn. Quả thực, cho dù có dân chúng tin tưởng ủng hộ, mà không có các đại hộ ủng hộ, thì cuối cùng vẫn khó mà tiến bước được.

- Đại tướng quân, không bằng như vậy.

Độc Cô Văn Tú ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Nếu như muốn dùng hết khả năng để dân chúng cảm giác được sự trân trọng của Đại tướng quân, thì có thể ban bố một pháp lệnh. Hễ là nam đinh tráng niên có thân phận trong sạch đều có thể tòng quân. Sau khi tòng quân có thể lĩnh vài mẫu ruộng. Vài mẫu ruộng này không phải là lấy từ ruộng đại hộ chia ra, mà là để dân chúng tự mình khai hoang. Vài mẫu ruộng này là tài sản riêng của bọn họ rồi, không cần phải giao thuế cho đại hộ, cũng không cần phải nộp thuế cho đại quân. Dân chúng thu hoạch được bao nhiêu thì đều thuộc về bọn họ.

Trương Tẩy thở dài nói:

- Chỉ sợ cho dù như vậy, trong lòng đại hộ vọng tộc cũng sẽ không thoải mái. Dân chúng đều tự trồng ruộng của mình rồi, còn ai nguyên ý hao phí tinh lực vào ruộng của đại hộ nữa?

- Cho nên…

Độc Cô Văn Tú nói:

- Đại tướng quân cũng phải trấn an đại hộ vọng tộc ở Hoàng Dương Đạo. Hiện tại Hoàng Dương Đạo đang trong tay của Đại tướng quân, không bằng Đại tướng quân triệu tập tất cả vọng tộc trong khu vực mình quản lý tới núi Chu Tước, để cho bọn họ nhìn thấy Đại tướng quân binh hùng tướng mạnh như thế nào. Đại tướng quân cũng có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với bọn họ, khiến bọn họ biết rằng Đại tướng quân rất coi trọng bọn họ. Tuy rằng không tới mức khiến bọn họ dốc sức ủng hộ, nhưng chỉ cần bọn họ không cấu kết với kẻ thù bên ngoài, thì đã là giúp đỡ chúng ta rồi.

Phương Giải gật đầu:

- Ta cũng nghĩ như vậy, mời những người đó tới núi Chu Tước, đầu tiên là triển lãm binh uy, thứ hai là để cho bọn họ hiểu rằng ở Hoàng Dương Đạo, phải tuân theo quy củ của ai. Thứ ba là tăng thêm trấn an. Chuyện này giao cho ngươi và Trương Tẩy xử lý, bắt đầu từ ngày mai liền chuẩn bị, cần thứ gì thì cứ tới hỏi ta là được.

Độc Cô Văn Tú và Trương Tẩy vội vàng cúi đầu nói:

- Đa tạ Đại tướng quân tin tưởng, thuộc hạ không dám phụ trọng trách.

- Còn có, hiện tại tân binh của chúng ta đang gia tăng với số lượng rất lớn, khiến vật tư trang bị cung cấp không đủ. Ta đã bảo Tôn Khai Đạo đi đàm phán với Chung Tân, dù kiếm được một ít nhưng vẫn chưa đủ. Ta đã nhờ Tán Kim Hầu tuyển các thợ thủ công từ khắp nơi, xây dựng vài cái xưởng ngay ở Hoàng Dương Đạo, các ngươi phân công nhau phụ trách việc này.

- Nhưng…

Trương Tẩy ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Trung Nguyên thiếu ngựa và dê bò, không có nguồi da cung cấp, cho dù xây xong xưởng cùng tuyển thêm thợ thủ công, thì cũng rất khó sản xuất bì giáp.

- Ta đã phái người đi làm việc này.

Phương Giải cười nói:

- Hiện tại trong tay người Bắc Man trên thảo nguyên không thiếu da dê da bò. Những người đó sau khi tới thảo nguyên liền bốn phía giết dê bò làm thực phẩm, nhưng do nhân khẩu không nhiều lắm, cho nên nguồn cung cấp da thừa thãi. Ta đã phái người tói thảo nguyên gặp Bắc Man Vương, chúng ta có thể dùng lá trà, vải vóc cùng mấy thứ linh tinh để trao đổi.

- Muốn thông thương với người man trên thảo nguyên, phải đi qua địa bàn của Kim Thế Hùng ở Tây Bắc.

Độc Cô Văn Tú lo lắng nói:

- Thương đội qua lại, tỵ chức lo lắng y sẽ chặn đường.

- Cho nên, phải giao dịch với Kim Thế Hùng trước.

Phương Giải nhìn Độc Cô Văn Tú, nói:

- Mấy ngày nữa mẹ ngươi sẽ tới, ta đã nói cho phép ngươi được nghỉ mười ngày để ở bên mẹ mình. Đợi bố trí lão nhân gia xong, liền có một việc quan trọng giao cho ngươi. Hiện tại có thể nói cho ngươi biết trước để ngươi còn chuẩn bị.

Phương Giải đứng lên, vừa đi vừa nói:

- Nếu chúng ta muốn trao đổi thông thương với người Bắc Man trên thảo nguyên, thì phải đi qua địa bàn của Kim Thế Hùng. Cho nên muốn để cho Kim Thế Hùng không quấy rầy chúng ta, như vậy cũng chỉ có thể cho y chút lợi ích. Độc Cô, ngươi nói xem, hiện tại Kim Thế Hùng thiếu nhất thứ gì?

- Lương thực!

Độc Cô Văn Tú lập tức nói:

- Kim Thế Hùng không còn nhiều binh mã, hơn nữa Tây Bắc đã khốn khó tới mức không thể nuôi quân nữa rồi, nhưng Kim Thế Hùng lại không có chỗ để đi. Y đi về hướng đông, sẽ khai chiến với Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ. Đi về hướng nam, Đại tướng quân tất nhiên sẽ không đáp ứng. Y giống như bị vây ở Tây Bắc, chỉ sợ sắp không kiên trì được nữa rồi. Tây Bắc mấy năm liên tiếp gặp chiến loạn, phần lớn dân chúng đã bỏ đi nơi khác, khiến y không có nguồn một lính để bổ sung binh lực. Mà một nơi cằn cỗi như Tây Bắc lại không trồng trọt được, Kim Thế Hùng biết chạy tới đâu trưng thu lương thực?

- Chẳng lẽ Đại tướng quân muốn đưa lương thực cho Kim Thế Hùng?

Trương Tẩy kinh ngạc nói.

- Tất nhiên là không cho không.

Phương Giải cười nói:

- Giờ chúng ta đang thiếu cái gì?

Trương Tẩy đáp:

- Binh khí giáp giới!

- Đúng như vậy.

Phương Giải gật đầu:

- Chẳng lẽ các ngươi đã quên, tuy Kim Thế Hùng thiếu lương thực thiếu binh lính, nhưng duy nhất có một thứ mà y không thiếu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.