Từ Khánh Chi ngồi xuống bên cạnh Lạc Thu, nhặt hòn đá ném mạnh xuống đường:
- Hôm qua lúc thuộc hạ tới đại doanh Hắc Kỳ Quân, trong lòng đã có chút dự cảm không tốt. Lúc thuộc hạ rời khỏi thành, từng nghĩ, Phương Giải cố ý bày mưu dẫn chúng ta ra khỏi thành để cướp lấy Ung Châu…Nhưng về sau nghĩ lại, nếu hắn chỉ có mưu đồ như vậy, ngăn chúng ta ở ngoài thành, vậy thì truyền ra ngoài sẽ bất lợi cho hắn. Toàn bộ Tây Nam sẽ đề phòng hắn, nếu hắn muốn thành công thì khó càng thêm khó.
- Sau đó thì sao?
Lạc Thu hỏi.
- Sau đó…
Từ Khánh Chi thở dài:
- Thuộc hạ đột nhiên nghĩ, nếu Phương Giải âm tàn, vậy thì bước tiếp theo chính là mượn đao giết người.
Lạc Thu gật đầu.
Từ Khánh Chi nói:
- Hắn không trở lại, bởi vì hắn đoán được đại nhân nhất định sẽ ra khỏi thành đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt. Mà thuộc hạ vì bảo vệ sự an toàn của đại nhân, tất nhiên sẽ mang binh ra khỏi thành. Nếu Đồ Hồn Đa Biệt đột nhiên gây khó dễ, bằng hai vạn quận binh này khó mà ngăn cản được trăm vạn người Hột.
- Nếu chúng ta chết hết, vậy thì Phương Giải sẽ danh chính ngôn thuận tiếp quản Ung Châu.
Y dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Nhưng tới nơi này, Phương Giải đột nhiên phái người ngăn chúng ta lại. Thuộc hạ không thể đoán được bước tiếp theo của hắn là gì. Không ngờ hắn dám một thân một mình tiến vào đại doanh tộc Hột, bảo chúng ta chờ ở nơi này là có cớ gì? Thuộc hạ đau đầu suy nghĩ, vẫn không thể nghĩ ra.
- Ta cũng không nghĩ ra.
Lạc Thu thở dài:
- Sông núi sinh nhân tài…Phương Giải tuổi còn trẻ mà tính toán tinh vi, quả thực khiến ta chấn động. Vốn tưởng rằng ta đã rất coi trọng hắn, không ngờ vẫn còn đánh giá thấp hắn. Người này làm việc gì cũng có kế hoạch từ sớm, từng bước một, từng bước đi đầu, làm cho người ta không theo kịp suy nghĩ.
- Chúng ta chờ ở đây làm gì?
Từ Khánh Chi nói:
- Nếu làm rõ được mục đích của Phương Giải, vậy thì có thể đoán được bước tiếp theo của hắn.
- Hắn tới đại doanh tộc Hột gặp Hột Vương, chỉ dẫn theo hai tùy tùng…
Lạc Thu thì thào một câu, cau mày:
- Sau đó bảo chúng ta đợi nơi này. Chúng ta và hắn đều đứng ở ngoài sáng…nếu mục đích của Phương Giải không phải là cướp Ung Châu, không phải vì diệt trừ ta…như vậy đặt ta và bản thân hắn ở ngoài ánh sáng, là để cho người khác nhìn.
- Khiến cho Đồ Hồn Đa Biệt nhìn?
Từ Khánh Chi cũng nhíu mày:
- Hắn ở đại doanh Đồ Hồn Đa Biệt, mà đại nhân ở chỗ này, Đồ Hồn Đa Biệt tự nhiên biết…
- Cho nên…
Hai mắt Lạc Thu bỗng nhiên tỏa sáng;
- Cho nên Đồ Hồn Đa Biệt sẽ yên tâm!
Ông ta vừa thốt ra, Từ Khánh Chi cũng nghĩ tới:
- Hắn muốn cho Đồ Hồn Đa Biệt yên tâm, bởi vì Phương Giải ở trong đại doanh tộc Hột, mà đại nhân ở chỗ này. Đối thủ của Đồ Hồn Đa Biệt đều ở ngoài sáng, Đồ Hồn Đa Biệt liền không cần lo lắng Phương Giải còn có âm mưu gì khác. Trong suy nghĩ của Đồ Hồn Đa Biệt, Phương Giải tuyệt sẽ không khiến bản thân xâm nhập vào hiểm địa.
- Phương Giải muốn Đồ Hồn Đa Biệt buông lỏng cảnh giác!
Suy nghĩ của Từ Khánh Chi cũng dần dần trở nên rõ ràng, sự rung động trong mắt càng ngày càng rõ ràng:
- Phương Giải dẫn người tập kích bất ngờ phía sau quân đội Nam Yến và người tộc Hột, buộc người Hột và người Nam Yến phải tập hợp đội ngũ! Ta vốn cho rằng hắn làm vậy là để cho người Nam Yến và người Hột co rút lại, như vậy bao vây Ung Châu có thể giảm bớt. Không ngờ Phương Giải còn có mưu đồ lớn hơn!
- Hắn muốn ép người Hột và người Nam Yến tập trung lại, sau đó lại tự mình chạy tới đại doanh của Đồ Hồn Đa Biệt để đàm phán. Thứ nhất là để cho kẻ địch tập trung quân đội. Thứ hai, là cho kẻ địch buông lỏng cảnh giác! Dù sao chủ tướng ở đại doanh tộc Hột, người Hột sẽ không cho rằng chúng ta có mưu đồ gì!
- Mà lúc trước các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân kia, nói cái gì mà Hắc Kỳ Quân đã tiếp quản thành Ung Châu rồi, chỉ sợ cũng là lời nói dối. Phương Giải khiến chúng ta không quay về, chờ ở chỗ này là để mê hoặc Đồ Hồn Đa Biệt!
Sắc mặt của Lạc Thu cũng đỏ lên:
- Đúng là vậy!
Ông ta nắm chặt tay:
- Phương Giải muốn quyết chiến!
- Đúng vậy!
Từ Khánh Chi rốt cuộc hiểu ý đồ của Phương Giải:
- Ba bước này, mỗi bước đều nằm trong kế hoạch của Phương Giải! Hắn không mưu đồ thành Ung Châu, mà là khiến người Hột và người Nam Yến tập hợp lại để quyết chiến! Đội ngũ của người Hột và người Nam Yến vốn phân tán, mặc dù Phương Giải đánh thắng cuộc chiến ở ngoài thành Ung Châu, thì phía sau còn rất nhiều kẻ địch không thể thu thập được hết. Vì vậy mà hắn mới mang theo kỵ binh ra ngoài, tập kích kẻ địch ở phía sau, thúc đẩy kẻ địch co cụm lại.
- Bước thứ hai, hắn tính cả đại nhân và thuộc hạ vào trong kế hoạch, khiến đại nhân và thuộc hạ mang binh ra khỏi thành. Mà đội ngũ này của chúng ta chỉ là che mắt Đồ Hồn Đa Biệt mà thôi! Phương Giải tự mình tiến vào đại doanh Đồ Hồn Đa Biệt cũng là để che mặt, khiến Đồ Hồn Đa Biệt tưởng rằng hắn không tấn công vào lúc này.
- Bước thứ ba…
Từ Khánh Chi thở dài một tiếng:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lúc này Hắc Kỳ Quân đã không ở trong thành Ung Châu rồi!
Đồ Hồn Đa Biệt nhìn Phương Giải nắm eo thiếu nữ rời khỏi lều, trong mắt hiện lên một tia âm u. Y uống cạn chén ruwouj trong tay, nói:
- Ngươi cảm thấy…người này thế nào?
Mộ Dung Vĩnh ngồi xuống ghế, nói:
- Nhìn không thấu…người này tuy không lớn tuổi, nhưng lòng dạ rất sâu. Vừa rồi bất kể là hắn ương ngạnh hoặc là giả vờ, ta đều không nhìn ra ý định thực sự của hắn. Nhất cử nhất động của hắn đều không giống làm ra vẻ, mà lại khiến cho người ta không tin tưởng được…Tuy nhiên hiện tại xem ra có thể khẳng định một điều rằng, hắn muốn đàm phản để giải vây cho Ung Châu.
- Vì sao?
Đồ Hồn Đa Biệt hỏi:
- Nếu ngươi không nhìn thấu hắn, làm sao biết hắn thật tâm đàm phán.
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Ta biết Hột Vương thích đọc sách binh thư của người Hán. Nếu đúng như lời hắn nói, chính là hắn để lại tờ giấy vào đêm hôm trước, vậy thì chứng tỏ rằng tu vị của hắn cực cao, cho nên mới dám độc thân tới. Tuy nhiên ta không nghĩ tới tu vị của hắn cao bao nhiêu, mà là nghĩ tới tờ giấy hắn lưu lại…hư hư thực thực.
- Hư hư thực thực?
- Đúng vậy.
Mộ Dung Vĩnh gật đầu:
- Biểu hiện của Phương Giải, chính là khiến chúng ta không nhìn ra hư thật của hắn. Lúc trước hắn dẫn theo kỵ binh không ngừng quấy rối phía sau chúng ta, đây là hắn cố ý bày ra chiến lực của khinh kỵ binh, khiến cho chúng ta kiêng kỵ. Mà hắn độc thân tới đây, chính là muốn nói với chúng ta rằng hắn không sợ hãi. Đây là những thứ có thể nhìn thấy. Mà chúng ta không nhìn thấy được mục đích phía sau cái ‘thật’ ấy, nên nó là ‘hư’. Quyền chủ động đã bị hắn chiếm hết.
- Tuy nhiên, dù hắn biểu hiện có mạnh mẽ hơn, cũng có một điều mà không giấu diếm được người khác.
- Cái gì?
Đồ Hồn Đa Biệt hỏi.
- Biểu hiện của hắn không có sơ hở, nhưng đều là để che dấu cái ‘hư’ của hắn.
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Nếu trong tay hắn thực sự có lực lượng để đánh bại chúng ta, vậy thì hắn căn bản không cần phải tới đây đàm phán. Cho dù hắn có tu vị nghịch thiên, nhưng nếu không cần thiết, vậy thì hắn cần gì phải vội vàng khiến cho người ta biết như vậy? Trước đó vài ngày hắn xâm nhập đại doanh, hôm nay lại độc thân tới, chính là muốn cho chúng ta thấy hắn không sợ. Nhưng một người không sợ, có cần biểu hiện mình không sợ sao? Chỉ có người sợ, mới lặp đi lặp lại nhiều lần nói với người khác rằng hắn không sợ!