Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 657-1: Ngươi là bóng của hắn ((1))



Ngoài thành Trường An đã trăm năm rồi không có ngọn lửa chiến tranh. Trăm vạn Ung quân bao vây thành, thanh thế mạnh mẽ, phá vệ thành tấn công thẳng vào Trường An, quân Tùy liên tiếp thua trận. La Diệu đốt trụi vệ thành, hơn 9000 quân Tùy thủ thành bị chết cháy, dùng 600 xe ném đá tính toán phá hủy cửa thành. Kết quả còn chưa vận chuyển xe ném đá tới, cửa thành lại tự mở, trong thành đi ra hai vạn giáp binh, một Đại tướng quân.

Không né tránh, xông thẳng tới đại quân.

Chu Quyền, một trong La Môn Thập Kiệt mang theo năm vạn quân nghênh chiến, kết quả, Chu Quyền chết, năm vạn quân thua trận.

Thôi Luân Hải, một trong La Môn Thập Kiệt mang theo hai vạn quân trợ giúp, kết quả, Thôi Luân Hải chết, hai vạn quân thua trận

Hai huynh đệ Đoạn Biên Hùng, Đoạn Biên Báo trong La Môn Thập Kiệt mang theo ba vạn quân nghênh chiến, đội quân áo giáp xông thẳng vào trong quân huynh đệ họ Đoàn. Đại tướng quân cầm đầu đâm một giáo liền khiến Đoạn Biên Hùng xuống ngựa, lại một giáo cắt đứt tay trái của Đoạn Biên Báo. Đoạn Biên Báo rút quân, ba vạn quân thất bại.

Chỉ một ngày, La Môn Thập Kiệt mất ba, thương một.

Đại tướng quân này không tiếp tục đuổi theo mà thu binh về thành, lưu lại thi thể đầy đất. Ung quân ngoài thành sĩ khí đê mê, liền lùi lại 15 dặm. Ngày kế, Diệp Cận Nam, một trong La Môn Thập Kiệt suất lĩnh tàn binh chừng tám vạn triển khai thế trận ở bên ngoài thành Trường An. Không đợi tới khiêu chiến, cửa chính thành Trường An lại mở, lần này chỉ đi ra một vạn quân áo giáp, Đại tướng quân hôm trước cũng không đi ra, mà thay bằng một tiểu tử gầy gò đen nhẻm cưỡi bò, lưng đeo một cái quạt lớn, dùng một đôi chùy đồng.

Diệp Cận Nam có tu vị Cửu Phẩm, cho dù ở trong giang hồ cũng có tư cách khai sáng một tông môn.

Nhưng chỉ một chiêu đã bị Hắc tiểu tử cưỡi bò dùng một búa làm cho chấn động phải rơi xuống ngựa. Nếu không phải thân binh liều chết cứu hộ, thì Diệp Cận Nam đã tử trận rồi. Ung quân lại đại bại, tám vạn người bị một vạn binh áo giáp đuổi theo, chật vật mà chạy, binh không ra binh, trận không ra trận.

Ngày thứ ba, Ung quân không công

Ngày thứ tư, Ung quân không công

Ngày thứ năm, Ung quân không công

Ngày thứ sáu, cửa thành Trường An mở, một vạn áo giáp quân xông thẳng tới đại doanh Ung quân, La Diệu hạ lệnh lấy xe ném đá và tiễn trận ngăn cản. Tảng đá lớn bắn vào áo giáp quân, tiểu tử cưỡi bò dùng một tay tiếp lấy hòn đá nặng mấy trăm cân, gầm lên một tiếng, giục con bò già xông về phía trước. Con bò già này dù què một chân, lúc chạy khá buồn cười, nhưng tốc độ nhanh như sét đánh. Tảng đá lớn đập chết mấy trăm người trong áo giáp quân, nhưng tiễn trân lại không hề có tác dụng gì với bộ áo giáp dày và nặng của áo giáp quân.

La Tiểu Đồ nghênh chiến

Trường sóc đấu với chùy đồng

Chiến đấu nửa canh giờ, một sóc của La Tiểu Đồ đâm vào vai Hắc tiểu tử, nhưng không thấy máu. Hắc tiểu tử này nổi giận, một búa đập vỡ đầu chiến mã của La Tiểu Đồ, La Tiểu Đồ kinh hãi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy con bò già què chân đang ăn thịt chiến mã. Ung quân dùng xe nỏ và liên hoàn trận ngăn cản áo giáp quân, nhưng những áo giáp binh kia lại hoàn toàn không sợ chết, liên tục tiến lên. Mãi tới khi tiếng chuông trong thành Trường An vang vọng, Hắc tiểu tử cưỡi bò mới mang quân lui về. Trước khi đi, nhổ một cục đàm về hướng đại trận Ung quân, khiến cho La Diệu đứng ở cao quan sát cuộc chiến phải lộ vẻ tức giận.

Y lẩm bẩm nói ba chữ

Vẫn chậm chân

Không ai biết Đại tướng quân đứng đầu đội quân áo giáp đó là ai, không ai biết Hắc tiểu tử cưỡi bò đó là ai, càng không biết lai lịch của đội quân hai vạn người giống như cỗ máy giết người kia. Tướng lĩnh trong Ung quân vốn là tướng Tùy, nhưng cũng chưa từng nghe qua trong thành Trường An lại có một đội hùng binh như vậy. Nếu đội binh mã này sớm đi ra, Ung quân sao có thể dễ dàng tiến vào Giang Nam, vượt qua Giang Bắc, xông thẳng tới Kinh Kỳ Đạo được?

Ở ngoài thành Hỏa Hồ, quân Tùy tổn thất hai mươi vạn, đây chính là chiến binh chủ lực cuối cùng mà quân Tùy có thể điều động được. Nếu hai vạn quân áo giáp này ra khỏi thành nghênh chiến ở Hỏa Hồ, vậy thì bại chỉ có thể là Ung quân. Hai vạn quân áo giáp này, thoạt nhìn chỉ có nỏ lớn và xe ném đá mới có thể tiêu diệt được. Bộ áo giáp trên người bọn họ căn bản là đao thương bất nhập, cũng không biết tìm đâu ra được những binh lính có tố chất mạnh mẽ như vậy để mặc được bộ áo giáp đó.

Ung Châu binh dưới trướng của La Diệu dựa vào giết chóc nhiều năm để nuôi dưỡng sát khí, rồi tạo thành chí hung chi binh. Nhưng ở trước mặt đội quân áo giáp kia, lại yếu ớt như trẻ con mới tập đi. Không ai nghi ngờ rằng, nếu đội quân áo giáp này nhiều thêm một chút, đủ để quét ngang thiên hạ.

Tin tức này vừa truyền ra ngoài, khắp nơi đều yên tĩnh lại.

Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ mới miễn cưỡng giết tới bên ngoài Kinh Kỳ Đạo sau khi biết được, liền hạ lệnh lui binh trăm dặm, chỉ để lại rất nhiều thám báo.

Phần lớn mọi người đều không thể lý giải, nếu trong tay triều đình có một đội hùng binh như vậy, sao phải chờ tới lúc này mới lấy ra dùng? Có một Đại tướng quân hùng vũ như vậy, có chiến tướng mạnh mẽ như vậy, có đội quân kiên cố không gì phá nổi như vậy, chỉ cần cử thêm hai mươi vạn quân đội phối hợp, đi ra Trường An từ sớm, vậy thì chớ nói La Diệu, loạn Tây Bắc lúc trước chưa hẳn xảy ra.

Mọi người đều biết, đội quân tinh nhuệ nhất trong thành Trường An, chính là 800 Cấp Sự Doanh bên cạnh Hoàng Đế. So sánh, những áo giáp binh kia có tố chất không hề kém tinh nhuệ Cấp Sự Doanh, hơn nữa còn biết cách giết người hơn. Cấp Sự Doanh mặc áo giáp vàng, cầm đại mạch đao. Còn những áo giáp binh kia tuy áo giáp có vẻ thô ráp, nhưng áo giáp dày và nặng như vậy, có thể đóng thành giáp đã rất không dễ dàng rồi.

Tuy chất liệu không bằng áo giáp vàng, nhưng độ chắc chắn không hề thua kém.

Giống nhau chính là, trong tay những áo giáp binh cũng là đại mạch đao có thể chém đứt nửa người con ngựa.

Cuộc chiến cứ giằng co như vậy bên ngoài thành.

Lại qua bốn năm ngày, vào một buổi tối, trăng tròn sao thưa, thám báo Ung quân bỗng nhiên cảnh báo quân Tùy tập kích đêm. Toàn bộ đại doanh Ung quân như lâm vào đại địch, tất cả mọi người đứng dậy chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng đợi một hồi lâu không thấy quân Tùy tấn công. Sau đó mọi người phát hiện, không biết một người xuất hiện ở trong đại doanh từ khi nào.

Mặc áo giáp, cầm trường sóc.

Ông ta đứng ở đó, giống như thiên thần hạ phàm.

La Diệu đi ra từ lều lớn, nhìn nam tử hùng tráng cao hơn mình một cái đầu này, bỗng nhiên có một ảo giác như từng quen biết. Không phải là người, mà là tình cảnh này. Y từng tiến vào đại doanh quân Tùy như vậy, đối mặt với Hoàng Đế Đại Tùy. Y cũng từng tiến vào đại doanh của Hộ Quốc Quân như vậy, chém chết Bàng Bá và mấy trăm người.

Hôm nay, đại doanh của y, bị một người khác xông thẳng vào.





- Liệu Mạt Ngưng Chi có thể giải quyết được nhân tình kia của La Diệu không?

Hạng Thanh Ngưu lấy một bao giấy dầu trong ngực, bỏ vào miệng một viên kẹo. Phương Giải vươn tay đoạt lấy một viên, bỏ vào miệng nếm:

- Lúc đói còn bị đau đầu choáng váng không?

- Không!

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Chẳng qua là quen ăn rồi.

Phương Giải cười cười:

- Lúc ở thành Trường An, Mạt Ngưng Chi dùng mị hoặc khiến ta suýt nữa thì bị dính chưởng. Lúc đó nàng ta mới chỉ bắt đầu tu hành, bây giờ chắc phải đáng sợ hơn gấp nhiều lần. Hơn nữa mị hoặc của nàng ta không chỉ hiệu quả với nam nhân, so với đọc tâm của Trác tiên sinh, biện pháp này của Mạt Ngưng Chi là dụ dỗ, dụ đối thủ nói ra chỗ sâu nhất trong lòng mình. Hiện tại ta cần biết nhiều điều về La Diệu, cho dù là việc nhỏ như mỗi ngày y có tắm rửa hay không.

- Hy vọng nàng ta có thể tìm được mấy thông tin hữu ích giúp ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.