Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 659-1: Bốn kiếm và chín cái rương ((1))



Thủ tọa Thận Luật Đường không tính là nhân vật hạng nhất trong Phật tông, bất kể là dựa vào thân phận hay là bối phận. Dưới trướng của Minh Vương có tứ đại Thiên Tôn, phía dưới tứ đại Thiên Tôn có rất nhiều Hộ Pháp, đều là những người đức cao vọng trọng trong Phật tông. Dưới Hộ Pháp mới là các thủ tọa, mà thủ tọa Thân Luật Đường đứng hàng thứ hai trong các thủ tọa.

Nhưng, các đời đảm nhiệm thủ tọa Thận Luật Đường, đều là người đại tu hành mạnh mẽ

Nếu muốn quản lý Thận Luật Đường, phải là người có tu vị kinh thiên thì mới có thể trấn phục được người khác. Đệ tử Phật tông sợ Thận Luật Đường như sợ hổ. Thứ nhất là vì luật pháp của Thận Luật Đường nghiêm khắc, một khi vi phạm thì cứ như đi dạo địa ngục một vòng. Thứ hai là thủ tọa Thận Luật Đường có quyền sinh sát trong tay, đệ tử phía dưới phạm sai lầm, thủ tọa Thận Luật Đường không cần xin chỉ thị của Minh Vương, có thể trực tiếp xử lý.

Cho nên đệ tử Phật tông dù bị đánh vỡ đầu cũng không muốn tiến vào Thận Luật Đường. Tuy dựa theo đạo lý, phải trải qua Kinh Nghĩa Đường mới có tư cách trở thành nhân vật cao tầng trong Phật tông. Nhưng rất nhiều người tự biết mình không có thực lực đó, nên một lòng một dạ tiến vào Thận Luật Đường. Làm việc trong nội đường của Thận Luật Đường, đệ tử Phật tông nào thấy mà chẳng cung kính? Có chỗ tốt nào đều dâng lên hết, chỉ sợ đắc tội người của Thận Luật Đường.

Thủ tọa đời trước của Thận Luật Đường đã bị Dương Kỳ dùng một kiếm cách bảy tòa đại điện chém đầu vào cái ngày Dương Kỳ và Hạng Thanh Ngưu tiến vào Đại Luân Tự. Sau đó Đại Luân Minh Vương trọng thương chạy trốn, Đại Tự Tại trở thành phế nhân bị vài vị Hộ Pháp nhốt vào trong đại lao. Đại Luân Tự bị tổn thất nghiêm trọng, cho nên vị phụ tọa này liền thuận lợi tiếp nhận vị trí thủ tọa.

Nhưng điều đó không có nghĩa rằng thực lực của ông ta kém.

Phải biết rằng có thể lên làm phụ tọa ở Thận Luật Đường, kỳ thực thực lực không yếu hơn thủ tọa là bao nhiêu.

Một vị cao tăng đức cao vọng trọng như vậy trong Đại Luân Tự, lại bị Tiêu Nhất Cửu bức cho mở miệng mắng người. Tuy nhiên dựa theo bối phận mà nói, Tiêu Nhất Cửu là Đạo Tôn đời trước, bất kể như thế nào cũng là người khai sáng một tông môn, có thể so sánh với Đại Luân Minh Vương. Cho nên dựa theo địa vị mà nói, Tiêu chân nhân cao hơn vị thủ tọa này một cấp.

- Tiêu Nhất Cửu, ta tôn kính ngươi là một…

Thủ tọa Thận Luật Đường còn chưa nói, Tiêu Nhất Cửu đã lười biếng khoát tay ngăn cản:

- Rốt cuộc có đánh hay không?

Thủ tọa Thận Luật Đường biến sắc, lập tức lui về phía sau một bước:

- Minh Vương nói, thế gian có nhiều ác đồ, nên lấy Phật hiệu dạy bảo bọn họ hướng thiện. Nhưng nếu ác đồ ngu ngốc cứng đầu, cho dù Phật hiệu từ bi cũng có thể hóa thành Kim Cương Nộ, hàng yêu phục ma, phổ độ chúng sinh.

Ông ta vẽ một vòng tròn trước ngực:

- Hôm nay ta muốn mang tên đại yêu ma tới từ Trung Nguyên này trở về Đại Luân Tự, trấn áp trong Pháp tháp, mỗi ngày nghe kinh Phật để tẩy rửa.

Vòng tròn trước ngực ông ta lớn dần, trong nháy mắt biến thành một lồng giam có đường kính chừng ba mét. Đây là lồng giam được tạo ra từ nguyên khí thiên địa thuần túy, một khi người nào bị vây vào thì sẽ không thể vận chuyện được nguyên khí. Ông ta đẩy hai tay về phía trước, lồng giam liền bay thẳng về hướng Tiêu Nhất Cửu. Cùng lúc đó, nguyên khí thiên địa trong phạm vi 30 m nhanh chúng bị hút vào lồng giam, giống như nước chảy vào chỗ trũng.

Lồng giam này cực kỳ quỷ dị, không ngừng hấp thu nguyên khí thiên địa trong phạm vị hơn 10m, giống như là một cái động không đáy. Cứ như vậy, cho dù đối thủ là người đại tu hành, nhưng do nguyên khí thiên địa bốn phía bị lồng giam hút hết, cho nên sẽ không thể thi triển được bản lĩnh. Thoạt nhìn, chiêu thức này bình thường không có gì lạ, nhưng cực kỳ âm độc.

Rút củi dưới đáy nồi.

Sở dĩ người đại tu hành có thực lực siêu tuyệt, là vì bọn họ có thể nắm được cách vận dụng nguyên khí thiên địa hơn xa người tu hành bình thường. Nhưng không bột đố gột nên hồ, nguyên khí thiên địa xung quanh đều bị lồng giam này hút hết, người đại tu hành cũng liền mất đi chỗ dựa.

Tiêu Nhất Cửu không nhúc nhích, vẫn ngồi yên ở chỗ cũ. Lồng giam rộng chừng ba thước kia chụp lấy ông ta, sau đó bắt đầu thu nhỏ lại. Lồng giam đó là do thủ tọa dùng nguyên khí thiên địa tạo thành, lồng giam càng nhỏ, người bị chụp sẽ chịu áp lực càng lớn.

- Hừ…

Một tăng nhân áo bào đỏ đứng đằng sau thủ tọa Thận Luật Đường nhếch miệng nói:

- Lúc đầu ở Đại Tuyết Sơn, hung danh của người này truyền đi khắp nơi, hôm nay vừa thấy, hóa ra chỉ là gối thêu hoa. Người Hán Trung Nguyên từ trước tới nay chỉ biết tự tâng bốc bản thân, người có bản lĩnh chân chính rất hiếm thấy. Chiêu Phạm Thiên Tù Ngục này của thủ tọa một khi vây khốn đối phương, đối phương muốn thoát ra khỏi là điều bất khả thi!

- Sư đệ, không thể buông lỏng.

Lão tăng áo bào đỏ nói:

- Ngươi đã quên kiếm của Dương Kỳ rồi sao…

- Y không phải là Dương Kỳ!

Lão tăng lúc trước cười lạnh nói:

- Thế gian này đâu có nhiều Dương Kỳ như vậy. Người Hán Trung Nguyên có trăm triệu người, nhưng chẳng phải chỉ có một Dương Kỳ thôi đó sao? Sư huynh cũng quá đề cao những người Hán này rồi. Nếu bọn họ thực sự có nhiều cao thủ như vậy, thì Dương Kỳ đâu cần đi một mình tới Đại Luân Tự nhiều lần?

- Chớ khinh định, người này có thể lên làm Đạo Tôn, thực lực vẫn phải có.

Lão tăng áo bào đỏ nhíu mày:

- Y không né không tránh, có lẽ là đã bị trọng thương, vừa nãy chỉ phô trương thanh thế mà thôi…hoặc là…

Ông ta còn chưa nói hết, Tiêu Nhất Cửu bị nhốt trong Phạm Thiên Tù Ngục chậm rãi đứng lên.

Ngẩng đầu nhìn trời.

- Hôm sư đệ giao thủ với Đại Luân Minh Vương ở trong Đại Luân Tự, tuy ta không vào trong, nhưng ta đứng bên ngoài chùa. Sư đệ dùng một kiếm phá vạn pháp của sư tôn, thu hút Thiên Lôi, diệt 12 lần Luân Hồi của Đại Luân Minh Vương…Lúc đó ta mới hiểu, giữa ta và sư đệ vẫn còn một khoảng cách. Tuy nhiên một kiếm của sư đệ đã mở cho ta một cánh cửa, khiến ta nhìn thấy cái gì mới là kiếm ý chân chính.

Tiêu Nhất Cửu tự nói, sau đó ngón trỏ và ngón giữa khép lại thành kiếm, chỉ lên trời.

- Kiếm dẫn Thiên Lôi!

Câu này vừa ra khỏi miệng, bầu trời bỗng trở nên tối sầm.

Một kiếm ra, thiên tượng biến.

Trên bầu trời, tia chớp nhằng nhịt, giống như kim long từ trên trời nhìn xuống. Cứ như vậy một lát, tia chớp bỗng nhiên biến thành thân kiếm, vài tiếng long ngâm vang lên. Rõ ràng đám mây còn đang ở xa, nhưng trong chớp mắt đã tới, một kiếm bổ vào Phạm Thiên Tù Ngục. Rắc một tiếng, tù ngục nứt vỡ, nguyên khí thiên địa chấn động nổi lên một trận gió lốc.

- Một kiếm.

Tiêu Nhất Cửu thì thào nói, sau đó chỉ kiếm về hướng ba lão tăng. Mấy tia chớp kia như con rồng lao thẳng tới ba lão tăng.

- Hai kiếm, ba kiếm, bốn kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.