Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 664: Ngươi biết chơi trò trốn tìm không?



Ông ta vội vàng trèo xuống thang, lúc trèo xuống suýt nữa ngã, quản sự vội vàng đi lên nâng đỡ, Lạc Thu lại đẩy y ra:

- Mau, mau đi mở mật đạo ra, mời Triệu Tử Văn, Quách Phác, Kim Nhất Thái tới phủ nghị sự! Nhớ kỹ, phải cẩn thận, quyết không để cho Hắc Kỳ Quân ở bên ngoài phát hiện! Bảo bọn họ mang theo cao thủ trong phủ tới, nhanh lên.

- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?

Quản sự vội vàng hỏi.

- Chuyện tốt!

Lạc Thu cười cười, vẻ lo lắng biến mất:

- Còn nhớ lúc trước La Văn giết Chiêm Diệu, sau đó chiếm binh quyền của Ung Châu không?

Quản sự hơi sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra:

- Thuộc hạ đã hiểu! La Văn giết Chiêm Diệu đoạt binh quyền, ý đồ cướp lấy Ung Châu, La Diệu một thân một mình trở về…

- Mau đi đi.

Lạc Thu thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn không ít, mọi buồn bực lúc trước đều tan biến. Ông ta gần như có thể xác định La Diệu đã trở lại, bằng không Hắc Kỳ Quân đã không lâm vào đại địch như vậy. Hơn nữa bao vây là phủ đệ La Diệu, càng dễ phỏng đoán hơn. Chỉ cần La Diệu trở về, Phương Giải còn dám hoành hành ngang ngược sao?

Làm Tổng Đốc Ung Châu đã nhiều năm, điều đầu tiên mà Lạc Thu xác định, chính là vạn lần chớ đắc tội La Diệu, bằng không sẽ không có kết cục tốt. Mà chỉ cần La Diệu muốn làm chuyện gì, thì không có ai có thể ngăn cản được y. Đây chính là một kẻ giết cha vợ, giết con cái mà không hề nương tay. Y muốn giết Phương Giải…dễ như trở bàn tay!

Cho nên ông ta gần như không do dự, phái người liên lạc với mấy gia chủ thế gia trong thành Ung Châu, bảo bọn họ mang theo cao thủ trong gia tộc tới. Chỉ cần La Diệu trở lại, vậy thì cục diện trong thành Ung Châu sẽ thay đổi. Giết Phương Giải, xử lý mấy tướng lĩnh đắc lực dưới trướng của Phương Giải, Hắc Kỳ Quân liền giống như một con cọp không còn nanh vuốt, mất đi sự đáng sợ.

Hơn nữa, Phương Giải có điểm yếu!

Mấy nữ tử bên cạnh Phương Giải, chính là điểm yếu của hắn. Mặc kệ La phủ bên kia xảy ra chuyện gì, cho dù La Diệu vẫn chưa trở lại, nhưng Phương Giải đã lâm vào đại địch như vậy, khẳng định mọi chuyện không đơn giản. Chỉ cần nhân cơ hội này bắt mấy nữ tử bên cạnh Phương Giải, tới lúc đó cho dù La Diệu không trở lại, thì vẫn có thể chuyển bại thành thắng!

Nghĩ tới đây, Lạc Thu nở nụ cười tươi.





Cửa chính La phủ vẫn luôn mở.

Ngay cả cửa phụ cũng mở toang.

Trong mấy năm La Diệu rời khỏi Ung Châu, tuy rằng trong phủ không còn nhiều người, nhưng biển chữ vàng treo trên phủ vẫn luôn sáng rực rỡ. Bởi vì hạ nhân trong La phủ biết rằng, nhất định phải cam đoan tấm biển kia luôn sạch sẽ. Như vậy bất kỳ ai cũng không dám khinh thị La phủ, cho dù La Diệu không ở nhà.

Tuy La Diệu đi rồi, nhưng không ai dám đảm bảo y sẽ không trở về. Cho dù y không trở về, ai dám đảm bảo y sẽ chết?

Người như La Diệu, chỉ cần không chết, sẽ khiến rất nhiều người sợ hãi.

Người đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn tấm biển, Phủ Hộ Quốc Công, mấy chữ này như là con dấu, ấn sâu vào trong lòng rất nhiều người.

Người này thoạt nhìn khá chật vật, từ ngày đầu tiên y xuất hiện ở thế gian này, y đã chật vật như vậy rồi. Nếu chỉ nhìn quần áo của y, ai cũng cho rằng y là một tên ăn mày nghèo túng. Không chỉ quần áo của y tơi tả, ngay cả thân thể của y cũng tơi tả.

Nửa bên mặt của y đã không còn thịt, như là bị lửa thiêu, lỗ mũi cũng không còn, chỉ có một lỗ thủng. Con ngươi trong hốc mắt vẫn còn, nhưng lún sâu vào đầu lâu, nhìn càng quỷ dị hơn là không có mắt.

Ngực của y có một vết thương rất lớn.

Người nhập ngũ nhiều năm liếc mặt một cái có thể nhìn ra được vết thương này do binh khí nào tạo thành.

Đó là vết thương do trường sóc tạo ra, đâm thủng từ đằng trước tới đằng sau.

Trái tim của y đã bị đâm xuyên qua, thậm chí bị cắt làm hai nửa, nhưng y vẫn còn sống. Cho nên y thoạt nhìn không giống một tên ăn mày, mà giống một cỗ thi thể bò ra từ địa ngục hơn.

Trên người y có rất nhiều vết thương, mỗi vết thương đều rất nặng. Nếu đổi thành người bình thường, đã chết trăm lần rồi.

Nhưng y là La Diệu.

Trên trời dưới đất độc nhất vô nhị La Diệu.

Cho nên y còn sống, tên của y chính là lý do mà y còn sống, một lý do không thể nghi ngờ.

Lúc tới, y nhìn binh lính bao vây kín xung quanh, những binh lính này khá là tinh nhuệ hung hãn, thậm chí y xác định, lúc y đi tới, mỗi một bước đều có ít nhất hơn hai trăm liên nỏ ngắm về y. Mỗi một bước, đều có ít nhất 30 người tu hành di chuyển theo y.

Nhưng y không thèm để ý, bởi vì những người đó căn bản không lọt vào mắt y. Trong mắt y lúc này, chỉ tồn tại một người.

Y cũng biết, những binh lính và người tu hành được bố trí ở đây không phải là vì để ngăn cản y.

La Diệu biết rằng Phương Giải không phải là một kẻ ngu ngốc. Chỉ cần không phải là người ngu ngốc, liền biết những binh lính kia căn bản không có ý nghĩ gì với y. Y tự nhiên sẽ không liều mạng với hàng vạn tinh kỵ này, dù không thua nhưng cũng sẽ mệt chết. Nhưng y vẫn có thể khiến cho mấy vạn tinh kỵ này không bắt được bóng dáng của y, cũng như không làm gì được y.

Phương Giải bố trí quân đội ở đây, là để ngăn cản người khác.

- Đúng vậy, binh là binh tốt, tướng là tướng tốt.

La Diệu tự nói một câu, sau đó cất bước đi vào cửa chính.

Cửa của nhà y.

Giờ khắc này, những người đang âm thầm quan sát y đều sinh ra một cảm giác, một bước giẫm vào cửa chính kia, như khiến cho cả thế giới phải dao động. Rất nhiều người vô thức ngẩng đầu nhìn trời, giống như một giây sau trời sẽ nứt ra vậy.

Gió nổi mây phun

Không ai quen thuộc nơi này hơn y, y không cần nhìn, không cần cảm giác, liền biết bên trong xảy ra sự thay đổi gì. Lúc y đi vào, y nhìn về hướng sâu nhất, đó là nơi ở của Sở thị. Sau đó y hơi sửng sốt, trong mắt đầy sự thương cảm.

Chỉ thoáng qua

Nhưng rất sâu đậm

Y đi vào cửa, nhìn tro bụi bám đầy, hơi chút kinh ngạc, sau đó lắc đầu. Y đi qua hành lang dài, con nhện ở trong góc hành lang bỗng nhiên cứng đờ, sau đó rơi thẳng tắp xuống. Y đi qua cái hồ, những còn cá vừa mới chạy trốn bỗng nhiên nổi lên, phơi bụng lên trời.

Cá là cá của y, nhưng giờ chúng lại trốn tránh y, cho nên chúng phải chết.

Nhện cũng là nhện của y, nhưng lúc nó nhìn thấy y liền sợ choáng váng, cho nên nó cũng phải chết.

Đây có phải là sự trừng phạt trực tiếp không?

Có lẽ là vậy

La Diệu đi rất chậm, tuy rằng đoạn đường trước y đi rất gấp, nhưng sau khi đi vào Ung Châu y lại không vội vã nữa. Bởi vì y biết rằng Phương Giải đang chờ y ở chỗ này, không có chạy trốn. Nói thật, Phương Giải không trốn khiến cho La Diệu có chút ngạc nhiên. Trong ấn tượng của y, Phương Giải là một kẻ bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn.

Vì vậy, La Diệu quyết định nhìn thẳng vào đối thủ này, từ hôm nay trở đi.

Trước kia y chưa bao giờ để Phương Giải vào mắt. Phương Giải thật giống như một món điểm tâm ngon miệng đặt sẵn cho y. Chỉ cần y đói bụng, có thể bỏ vào miệng bất kỳ lúc nào, muốn nhai thế nào thì nhai. Hiện tại, y không coi Phương Giải là một món điểm tâm nữa rồi.

Mà là một đối thủ.

Lúc tới gần tòa lầu gỗ ba tầng, y dừng lại một lát, sau đó nhắm đôi mắt ghê rợn kia lại.

Có hơi thở của một người.

Ở phía dưới.

La Diệu cười cười, lẩm bẩm, thật là có khí phách.

Y đi vào lầu gỗ, mở cơ quan.

Vách tường xuất hiện một cái hố, sau đó y không chút do dự nhảy xuống.

Từ thư phòng tới mật thất phải qua một mật đạo gần 20 mét, y đã đi qua cái mật đạo đó vô số lần.

Y rất quen thuộc.

Nhưng lần này nhảy xuống, y chợt phát hiện mình sai lầm rồi. Một giây trước y còn tự nói với mình rằng, phải nhìn thẳng vào món điểm tâm mà trước kia chỉ biết chạy trốn, nhưng trong lòng y thủy chung vẫn có sự coi thường. Cho nên lúc rơi xuống, y phát hiện mình quá nóng lòng chút.

Trong mật đạo, có rất sợi tơ mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Sợi tơ rất nhỏ, còn nhỏ hơn sợi tóc, nhưng lại sắc bén hơn đao thép.

Nếu không phải La Diệu phát hiện sớm, thì dưới tác dụng của trọng lực, thân thể vốn không trọn vẹn của y sẽ bị cắt thành vô số mảnh vụn. Hiện tại y đã không còn là kim cương bất hoại nữa rồi, thân thể của y đã bị tướng quân áo giáp kia phá thành mảnh nhỏ.

Ngọn lửa tỏa ra trong mật đạo.

Ngọn lửa màu vàng đốt rụi sợi tơ trong nháy mắt.

La Diệu chống hai tay lên vách tường một lúc, xác định sợi tơ trong mật đạo đã bị hủy hết mới tiếp tục rơi xuống. Lúc hai chân chạm đất, trong lòng y mới kiên định chút.

Không biết vì sao, lúc cảm giác được những sợi tơ kia, trong lòng y có chút sợ hãi.

Đối với y mà nói, đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Y mà lại biết sợ hãi?

Trong mật thất không có ai, ít nhất là không thấy ai.

Chỉ có chín cái rương rất lớn.

Sau đó La Diệu phát hiện có một tờ giấy trên mặt đất.

Y cúi đầu nhìn, có chút tức giận.

Chữ trên giấy rất khó đọc, cũng rất ngây thơ.

Trước khi tiến vào căn mật thất của mình, La Diệu cho rằng hôm nay là một ngày trang nghiêm. Bởi vì chuyện này liên quan tới sinh tử, liên quan tới tương lai. Nhưng mấy chữ trên giấy kia, thật quá càn rỡ!

- Ngươi biết chơi trò trốn tìm không? Đi tìm ta đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.