Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 666: Mưu kế chồng chất



Chỉ mở một cái rương, La Diệu chợt phát hiện trong lòng mình xuất hiện một ám ảnh.

Y chợt phát hiện mình đang khẩn trương, thậm chí sợ hãi.

Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ Đại Luân Minh Vương ra, chưa có ai khiến y sợ hãi. Cho dù là lúc giao chiến với tướng quân áo giáp ở bên ngoài thành Trường An kia, y cũng không sợ hãi. Cho dù ở thời khắc cuối cùng y biết mình không phải là đối thủ của tướng quân áo giáp kia, nhưng y vẫn không sợ hãi, chỉ có tiếc nuối.

Bởi vì y biết mình không còn đường lui

Không phải đường lui, mà là trở nên cường đại hơn.

Chỉ cần cho y thời gian chiếm lấy thân thể của Phương Giải, như vậy y có thể phát huy tu vị với uy lực lớn hơn. Y có tự tin, lúc trở lại thành Trường An đối mặt với tướng quân áo giáp kia, y sẽ là người chiến thắng. Y biết tướng quân áo giáp kia, lúc nhìn thấy ông ta y liền đoán ra được lai lịch của người này. Từ một ý nghĩa nào đó, hai người bọn họ có một số chỗ giống nhau. Chính vì như vậy, y biết được nhược điểm của tướng quân áo giáp là gì.

Bởi vì y rõ ràng nhược điểm của mình là gì.

Nhưng, đây cũng là nguyên nhân mà khiến y có chút sợ hãi.

Bởi vì y chợt phát hiện, có lẽ…Phương Giải luôn luôn tìm kiếm nhược điểm của y. Hai mươi năm qua, y tưởng rằng Phương Giải chỉ là một món đồ chơi, một món điểm tâm. Nhưng hiện tại, món điểm tâm đã biến thành một tảng đá, cắn một cái, liền chảy máu.

Rương thứ nhất đã bị phá.

Chỉ là một cái gương, đã khiến trong lòng y rối loạn. Một thủ đoạn mà trước kia y sẽ không để vào mắt, lúc này lại dọa sợ y. La Diệu phát hiện lòng mình không bình tĩnh, rất không bình tĩnh.

Lúc tiến vào mật đạo, y nhảy xuống, giữa không trung mới phát hiện những sợi tơ mà Phương Giải bố trí. Y cho rằng đó là do mình không để Phương Giải vào mắt, kỳ thực là do y nóng vội. Nóng vội, tất nhiên sẽ có sơ sẩy. Vì thế y chống tay lên vách tường, trên vách tường có dược vật nào đó mà Phương Giải bôi lên có thể thu hút sự chú ý của bầy kiến. Sau đó Phương Giải đoán được y sẽ dùng Nghiệp Hỏa để thiêu đốt những con kiến đó. Độc dược trên người những con kiến gặp lửa liền hóa khí, khí độc tràn ngập mật thất

May mắn, Nghiệp Hỏa của La Diệu có thể đốt rụi mọi vật.

Nghĩ tới đây, La Diệu thở phào một tiếng, tự nói với mình phải bình tĩnh lại. Phương Giải…đã trở thành một đối thủ chân chính rồi.

Ngay lúc y nhìn sang cái rương thứ hai, trong lòng y bỗng nhiên cả kinh!

Vừa rồi mình nghĩ gì vậy?

May mắn Nghiệp Hỏa của mình có thể thiêu rụi mọi vật?

Vừa nghĩ tới, y lại lui về phía sau một bước.

Đúng vậy

Phương Giải đã đoán được y sẽ dùng Nghiệp Hỏa thiêu cháy con kiến, chẳn lẽ hắn không nghĩ tới việc Nghiệp Hỏa cũng có thể thiêu đốt khí độc sao? Phương Giải bôi dược vật lên vách mật đạo, hấp dẫn con kiến, sau đó lại đoán được y dùng Nghiệp Hỏa thiêu đốt con kiến, tới đây, kế hoạch của Phương Giải liền kết thúc sao?

Những thủ đoạn thấp kém như vậy, thực sự chỉ là thủ đoạn thấp kém.

Nếu không hữu dụng, Phương Giải hao hết tâm tư để tính kế, sao có thể đột nhiên dừng lại ở đây được?

La Diệu lại căng thẳng đề phòng.

Y biết Phương Giải làm việc gì cũng thích trực tiếp. Cho dù là kế hoạch tinh vi nhất, cũng chỉ vì một mục tiêu trực tiếp nào đó. Phương Giải nhất định biết sợi tơ sắc bén trong mật đạo, dược vật trên vách tường, con kiến, khí độc, mấy thứ này khó có thể làm y bị thương. Vậy thì đó không phải là mục đích mà Phương Giải tính kế. Vậy thì mục đích của Phương Giải là gì?

Cho nên La Diệu tạm thời bỏ ý định mở cái rương thứ hai lại, y phải xác định mục đích của Phương Giải là gì đã.

Nghĩ mãi không rõ, y cảm thấy mình rơi vào thế bị động.

Đây rõ ràng là mật thất trong thư phòng của y, nhưng hiện tại có vẻ như y không khống chế được cục diện. Nơi này biến thành địa bàn của Phương Giải, mà y thì như người ngoài! Phương Giải chỉ dùng chín cái rương lớn, dùng những thủ đoạn thấp kém không tính là cao, vậy mà khiến cho y mất đi ưu thế.

Nghiệp Hỏa

La Diệu bỗng nhiên nghĩ tới cái này

Phương Giải tính kế, hình như đều liên quan tới Nghiệp Hỏa của y.

La Diệu lùi về phía sau một bước

Đã sắp tới cổng mật đạo.

Nếu mục đích của Phương Giải là Nghiệp Hỏa của y, thì tất nhiên là muốn buộc y phải thi triển Nghiệp Hỏa. Bởi vì thủ đoạn mạnh nhất của La Diệu, chính là Phạm Thiên Nghiệp Hỏa. Phạm Thiên Nghiệp Hỏa không giống với Nghiệp Hỏa mà La Diệu hay sử dụng. Phạm Thiên Nghiệp Hỏa gần như là một chiêu thức công kích và phòng ngự hoàn mỹ nhất. Lúc thi triển Phạm Thiên Nghiệp Hỏa, cơ hồ bất kỳ công kích nào cũng bị Nghiệp Hỏa cắn nuốt. Mà lúc tấn công, rất ít có thứ gì ngăn cản được Phạm Thiên Nghiệp Hỏa.

Đương nhiên, trên thế giới này không có điều gì là tuyệt đối.

Kiếm của Vạn Tinh Thần, trường sóc của tướng quân áo giáp.

Đó là những thứ mà ngay cả Phạm Thiên Nghiệp Hỏa cũng không ngăn cản được.

Với tu vị của Phương Giải, hiển nhiên không có khả năng xuất ra một kiếm như Vạn Tinh Thần, một sóc khí phách vô địch như tướng quân áo giáp. Cho nên Phương Giải chỉ có thể dựa vào tính kế, khiến La Diệu không thể không sử dụng Nghiệp Hỏa. La Diệu lùi lại liên tục bốn bước mới hiểu ra mục đích của Phương Giải.

Cho nên y vô thức nhìn cái rương thứ hai.

Trong rương thứ nhất, là thứ dụ y sử dụng Nghiệp Hỏa. Bất kể là bầy kiến hoặc là khí độc, La Diệu gần như không cần tự hỏi liền sử dụng Nghiệp Hỏa để giải trừ uy hiếp. Nếu mục đích của Phương Giải là khiến cho y không thể tiếp tục sử dụng Nghiệp Hỏa, như vậy hắn cần cho La Diệu một tư duy quán tính. Thứ trong cái rương tiếp theo, có thể khiến La Diệu dùng Nghiệp Hỏa để tiêu trừ uy hiếp.

Sau đó, từng cái rương kế tiếp, chính là tính kế khiến cho La Diệu không thể sử dụng Nghiệp Hỏa được nữa.

Nghĩ tới đây, La Diệu bỗng nhiên có một ý niệm không tiếp tục mở rương ở trong đầu.

Sau đó y sửng sốt, Phương Giải làm sao biết y sẽ mở cái rương nào?

Chẳng lẽ y cứ phải mở theo thứ tự nhất định?

La Diệu phát hiện.

Lòng của mình càng ngày càng loạn.





Lúc đầu La Diệu tưởng rằng giáp mặt với Phương Giải, chính là động tay động chân chiến đấu. Tu vị hiện giờ của Phương Giải đã không thể khinh thường, mà y trọng thương, cảnh giới rơi xuống. Người như Phương Giải tất nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội đánh cược, cho nên có lẽ chính là một hồi chiến đấu thảm thiết.

Nhưng hiện tại La Diệu phát hiện mình nghĩ lầm rồi, nơi này có chỗ nào thảm thiết đâu?

Cũng không có sự khoái ý khi tung từng quyền chiến đấu.

Lúc y trở lại, thậm chí nghĩ tới Phương Giải sẽ dùng chiêu thức gì để ra tay, mà y dùng chiêu thức gì để phá giải sau đó đánh bại Phương Giải. Y còn nghĩ qua Phương Giải sẽ nấp trong vạn quân chờ y. Mà muốn bắt Phương Giải, y phải giết xuyên qua một đội quân.

Nhưng những suy nghĩ đó đều sai lầm.

Phương Giải dùng một phương thức rất bình thản nhưng khiến người ta rối rắm để tiếp đón y.

Rối rắm.

La Diệu phát hiện Phương Giải thành công.

Chỉ dùng một số thủ đoạn nhỏ thoạt nhìn không đáng sợ, đã khiến trong lòng y rối loạn. Y không thể xác định được ý đồ của Phương Giải, không thể biết trước được trong cái rương kế tiếp sẽ là cái gì. Y không nhịn được suy nghĩ linh tinh. Có lẽ đây chính là ý đồ của Phương Giải, căn bản không phải nhằm vào Nghiệp Hỏa của La Diệu, mà chỉ là khiến La Diệu sợ đầu sợ đuôi, không thể buông tay buông chân.

Hiện tại duy nhất xác định chính là cái rương có người sống

Tám cái rương khác đều không có bất kỳ sự sống nào, La Diệu có thể cảm giác được một số vật chết.

Mà mở từng cái rương một, cũng là một sự dày vò với La Diệu. Nói thật, sợi tơ sắc bén, bầy kiến, khí độc, những thứ đó không tạo thành uy hiếp với La Diệu, còn không bằng cái gương. Bởi vì La Diệu quả thực bị hình ảnh của mình trong gương dọa sợ.

La Diệu đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thật lâu không nhúc nhích.

Tầm mắt của y vẫn luôn đặt trên bảy cái rương còn lại, vài lần giơ tay, vài lần lại nhịn xuống.

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, ánh mắt của La Diệu bỗng sáng ngời.

- Đã hiểu.

Y bỗng nhiên mỉm cười, có chút tự giễu.

- Ta quên mất…lúc trước ở thành Trường An ngươi có tiếp xúc với Trí Tuệ. Thi thể của Trí Tuệ bị một người tên là Phương Hận Thủy ăn, nhờ vậy mà Phương Hận Thủy lấy được một phần tu vị của Trí Tuệ. Đó là một cách để kế thừa, nhưng thuộc về cấp thấp nhất. Đây là một biện pháp mà lúc Đại Luân Minh Vương tìm hiểu về Luân Hồi đã sớm nghĩ ra, nhưng vì quá ghê tởm nên y từ bỏ. Y từ bỏ không cần, nhưng công pháp vẫn còn, không biết làm sao Trí Tuệ học được, cũng không ngờ rằng bị Phương Hận Thủy ăn…

- Tu vị của Trí Tuệ tuy bình thường, nhưng có một bản lĩnh khiến người ta cảm thấy y có chút tài hoa.

La Diệu nhìn cái rương có chứa A Mạc Tát:

- Quy tức pháp…Trí Tuệ không phải do ngươi giết, cho nên ngươi học được Quy Tức Pháp không phải từ Trí Tuệ, mà là Phương Hận Thủy. Trước kia ta chưa từng để ý phương thức tu hành không xếp hạng đó, bởi vì chỉ có kẻ yếu mới học. Quy Tức Pháp nói trắng ra là giả chết, cho nên ngay cả ta suýt nữa cũng bị giấu diếm. Ngươi không ở trong các rương khác, mà là ở trong cùng cái rương với A Mạc Tát.

La Diệu đi về phía trước một bước, nói:

- Là do ta nghĩ quá nhiều cũng nghĩ quá phức tạp. Mà mục đích của ngươi chính là để cho ta suy nghĩ nhiều. Nghĩ càng nhiều càng bó tay bó chân, mà cơ hội của ngươi cũng càng lớn. Ngươi khiến ta nghĩ rằng mục đích của ngươi là để cho ta không sử dụng Nghiệp Hỏa, kỳ thực ngươi căn bản không có khả năng làm được điểm ấy.

- Ngươi chỉ là khiến cho ta không tự tin, khiến lòng ta loạn.

- Rất thông minh!

La Diệu dùng ba chữ để tổng kết.

Y lại bước về phía trước một bước, cách cái rương của A Mạc Tát chưa tới năm bước.

- Kỳ thực ngươi làm như vậy còn không bằng quang minh chính đại đánh với ta một trận. Làm thế chưa chắc ngươi không có phần thắng. Nhưng ngươi quá thông minh, một người quá thông minh sẽ không sử dụng phương thức trực tiếp, luôn muốn dựa vào sự thông minh của mình để giải quyết vấn đề. Làm thế đã rơi vào tiểu thừa. Tính kế, cuối cùng cũng chỉ là thủ đoạn nhỏ, không bằng giải quyết một cách dứt khoát.

- Ngươi tính kế càng nhiều, chứng tỏ rằng ngươi càng không tự tin. Bởi vì ngươi đang sợ, cho nên ngươi mới tính toán kỹ càng. Ngươi muốn dựa vào sự thông minh để thắng lợi, mà không phải là lực lượng bản thân. Nam nhân, cần khí phách chút. Nếu ta là ngươi, ta sẽ đi ra cái rương, đường đường chính chính đánh với ta một trận. Mặc dù thua, cũng sảng khoái hơn là ngươi giả chết núp trong rương. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, những cái rương này giống như những cỗ quan tài sao?

Nói xong câu này, La Diệu cách cái rương chưa tới ba bước.

Y đi rất chậm.

Bởi vì biểu hiện của y không nhẹ nhàng như lời nói.

Giống như mở cái rương đầu tiên, La Diệu bố trí tầng tầng Nghiệp Hỏa ở trước người, sau đó chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay hướng xuống. Nắp rương dần dần dịch chuyển theo bàn tay của y.

Lúc cái rương mở ra một kẽ hở, sức sống bên trong càng ngày càng nồng đậm. Đó là hơi thở của A Mạc Tát, La Diệu không cảm giác sai. Trong quá trình nắp rương mở, La Diệu không ngừng thúc dục nguyên khí thiên địa để cảm nhận trong cái rương có khí tức của Phương Giải hay không.

Không có

Ngoại trừ hơi thở của A Mạc Tát ra, không có người khác.

La Diệu tự nói với mình rằng, không thể do dự nữa.

Bởi vì đó là điều Phương Giải hy vọng thấy.

Cho nên y lại bước về phía trước một bước, cổ tay lật lên. Nắp hòm mở ra, La Diệu cảm thấy tím mình bóp nghẹt lại.

Sau đó, y bỗng nhiên lại nghĩ tới Nghiệp Hỏa.

Phương Giải biết mình không thể khiến cho La Diệu không dùng tới Nghiệp Hỏa, như vậy những thủ đoạn nhỏ lúc trước là để làm gì?

Trong khoảnh khắc mở cái rương đó ra, trong lòng La Diệu bỗng nhiên chấn động.

Nhầm rồi!

Mục đích của Phương Giải, có lẽ không phải là khiến y không cần dùng tới Nghiệp Hỏa, mà là khiến y dùng tới Nghiệp Hỏa!

Trong nháy mắt, đồng tử của La Diệu co lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.