Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 682: Làm một phương hào kiệt



Phương Giải phái người trở về núi Chu Tước truyền lệnh, để Thôi Trung Chấn mang binh tấn công thành Tín Dương. Độc Cô Văn Tú sau khi đàm phán với Kim Thế Hùng trở về, lại được trọng dụng, địa vị càng ngày càng được nâng cao trong Hắc Kỳ Quân. Mà Tôn Khai Đạo lúc trước được Phương Giải giao phó trọng trách, thì giờ như bị quên lãng, biến mất trong đám thuộc hạ của Phương Giải.

Sau khi La Diệu chết, Phương Giải phái Hạ Hầu mang binh tàn sát từ phía đông tới phía tây thành Ung Châu. Kỵ binh trực tiếp xông vào nhà đám thế gia đại hộ, gặp người liền giết. Phải biết rằng chuyện tàn sát tộc như vậy rất ít khi xảy ra. Đại Tùy lập quốc nhiều năm như vậy cũng chỉ có Thiên Hữu Hoàng Đế giết vài thế gia ở Giang Đô mà thôi. Nhưng sau khi Phương Giải từ núi Chu Tước tới Ung Châu, đã giết chóc không hề kiêng kỵ.

Sau khi Ung Châu máu chảy thành sông, không chỉ là dân chúng và thân sĩ trong thành Ung Châu sợ hãi, mà ngay cả ba vạn quận binh đi theo chân Phương Giải tới đây cũng sợ hãi. Bọn họ vốn tưởng rằng Phương Giải dọc theo con đường đi này giết chóc đã đủ rồi. Nhưng Phương Giải đầu tiên là giết mấy chục vạn người ở bên ngoài thành Ung Châu, rồi lại giết các thế gia đại hộ trong thành. Điều này giống như cái búa tạ gõ vào tim bọn họ.

Nhưng dù giết nhiều người hơn nữa, cũng không chạm tới quận binh bọn họ. Cho nên sự sợ hãi chưa tới mức không thể không chịu nổi. Chuyện này vừa qua đi, liền biến thành chuyện phiếm lúc nhàn rỗi của đám quận binh. Đương nhiên không ai dám nói ở ngoài sáng. Cho dù là mắng Phương Giải là kẻ máu lạnh, không có nhân tính thì cũng chỉ dám nói thật nhỏ mà thôi.

Nhưng đang lúc bọn họ tưởng rằng Phương Giải giết đủ rồi, thì giết chóc lại giáng xuống.

Trời tối, đại doanh quận binh còn chưa mở ra, Phương Giải đột nhiên tới. Kiêu Kỵ Giáo dưới trướng dễ dàng vượt qua hàng rào rồi mở cửa doanh ra. Quận binh phòng thủ nghe thấy âm thanh đi ra kiểm tra, thì một đội tinh kỵ mấy trăm người đã vọt vào. Quận binh phòng thủ còn chưa kịp thổi kèn cảnh báo, đã bị Kiêu Kỵ Giáo đánh ngã xuống đất, bịt miệng trói một bên.

Theo sau đó, chừng ba nghìn kỵ binh xông tới, giống như động đất.

- Thổi sừng trâu.

Phương Giải nhảy xuống lưng bạch sư, đi lên đài điểm tướng rồi phân phó.

Hắc tiểu tử Yến Cuồng cầm kèn của lính liên lạc rồi thổi lên. Thanh âm khá là lớn, tiếng kèn truyền đi rất xa.

Tiếng kèn vang lên một hồi lâu, mới có người quần áo không chỉnh tề đi tới xem có chuyện gì xảy ra. Khi thấy trên giáo trường đông nghìn nghịt kỵ binh, lập tức hoảng sợ. Những người chạy tới đầu tiên không ai ngờ rằng Phương Giải tới, có người không mặc giáp, có người không mang theo binh khí, cả đám bị hù tới mặt mũi trắng bệch, chạy tới giáo trường đứng nghiêm. Chỉ có điều đội hình thưa thớt, không có chút khí thế nào.

Phương Giải lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn, lông mày nhíu lại.

- Nhiếp Tiểu Cúc, Yến Cuồng, hai người các ngươi mang theo Kiêu Kỵ Giáo đi bắt người. Hễ là quan quân từ Đội trưởng trở lên mà không trình diện, thì bắt hết. Kẻ nào dám phản kháng thì liền chém.

- Tuân lệnh!

Yến Cuồng và Nhiếp Tiểu Cúc lên tiếng, mang theo đại đội Kiêu Kỵ Giáo vọt vào doanh trại. không bao lâu sau, có thanh âm hỗn loạn truyền ra từ nơi đóng quân.

- Giết người rồi!

Từ xa xa truyền tới tiếng hô thất kinh, có thể nghe thấy người hô đã bị dọa bể mật gần chết.

Chừng nửa canh giờ sau, quận binh mới miễn cưỡng tập kết xong trên giáo trường. Có người ngủ say như chết, bị Kiêu Kỵ Giáo đẩy ra ngoài lều vải rồi dùng côn bổng đánh, đánh tới da tróc thịt bong. Có người dũng mãnh phản khác, liền bị loạn đao chém chết. Không ít quan quân đêm qua uống rượu ngủ say, còn đang mộng mị thì bị Kiêu Kỵ Giáo như lang như hổ trói gông lại.

Ba vạn quận binh, quan quân từ Đội trưởng trở lên có số lượng không ít. Từ lúc kèn lệnh vang lên tới lúc Phương Giải hạ lệnh bắt người, đã là 30 phút. Nhưng dù vậy, trong khoảng thời gian này chỉ có chưa tới một phần năm quan quân tập hợp. Bốn phần năm còn lại, chừng sáu bảy trăm người đều bị bắt, trong đó có Lang tướng của ba vạn quận binh này.

Lang tướng của quận binh ba đạo, Nam Huy Đạo, Bắc Huy Đạo, Ung Bắc Đạo, bị trói rồi đẩy tới trước đài điểm tướng. Lúc bọn họ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phương Giải dưới ánh đuốc, tất cả đều mềm nhũn người.

- Ta cho các ngươi thời gian gấp đôi bình thường để các ngươi mặc áo giáp cầm vũ khí, lại cho các người thời gian gấp đôi để các ngươi tập kết. Ta vốn tưởng rằng ít nhất cũng phải có một nửa binh lực tập hợp ở giáo trường, cho dù không ăn mặc chỉnh tề thì cũng có thể tha thứ. Nhưng trên thực tế, chưa tới một phần ba binh lính tập kết, quan quân từ Đội trưởng trở lên cũng chưa tới một phần năm.

Phương Giải lạnh lùng nói:

- Binh lính phòng thủ ngủ giống như lợn chết, mấy ngàn kỵ binh vọt vào mà các ngươi vẫn còn ngáy o o. Nếu tập kích không phải là ta, mà là kẻ địch, vậy thì các ngươi cho rằng có thể đánh thắng sao? Để ta nói cho các ngươi biết, nếu thực là kẻ địch tới, lúc này đã không có ai đứng trên giáo trường rồi, tất cả đều là một cỗ thi thể không trọn vẹn.

- Mong Đại tướng quân thứ tội!

- Mong Đại tướng quân thứ tội!

Ba Lang tướng nhìn nhau, sau đó đều quỳ xuống xin tha. Đoạn đường xuôi nam cùng với Phương Giải này, bọn họ đã hơi hiểu tính cách của Phương Giải. Biết rằng nếu vị tướng quân thiếu niên này thực sự nổi giận, thì sẽ giết người không chớp mắt.

- Các ngươi không có tội.

Thanh âm của Phương Giải dịu xuống một ít, ba Lang tướng kia lập tức dập đầu như băm tỏi:

- Đại tướng quân khoan dung!

- Bởi vì các ngươi đã không còn là lính của ta nữa rồi.

Phương Giải khoát tay:

- Mang ba người này đi chém.

- Phương Giải!

Một Lang tướng sợ tới mức ngã xuống mắt đất, như hiểu ra điều gì liền hướng Phương Giải, giận dữ hét:

- Hôm nay ngươi cố ý tới đây là để giết bọn ta mà! Cho dù bọn ta có tập kết đúng giờ thì ngươi vẫn muốn giết bọn ta! Không giết bọn ta, ngươi không yên lòng!

Phương Giải nhìn y, chậm rãi nói:

- Ngươi sai rồi, nếu các ngươi làm đúng, ta sẽ lưu lại các ngươi. Là chính các ngươi cho ta lý do giết các ngươi. Thế gian này không có nhiều giả thiết như vậy.

Kiêu Kỵ Giáo xông tới, kéo ba người này lên giáo trường, chém đầu một cách gọn gàng nhanh lẹ, không để ba người này có cơ hội nói một lời. Ba cái đầu vừa rơi xuống, xung quanh liền lặng ngắt như tờ!





Phương Giải đứng dậy chậm rãi đi tới một bên đài điểm tướng, quét mắt nhìn đám quận binh câm như hến ở phía dưới:

- Lúc trước ta mang theo các ngươi, là muốn cho các ngươi làm trọn nghĩa vụ của một người lính. Nam nhân nhập ngũ, không bảo vệ quốc gia thì nhập ngũ có nghĩa gì? Đánh Nam Yến, kỵ binh của Hắc Kỳ Quân ta tập kích hơn ngàn dặm. Đánh người Hột, vẫn là kỵ binh của Hắc Kỳ Quân ta xung phong liều chết, có từng sử dụng tới các ngươi không?

Phương Giải cười lạnh một tiếng:

- Không sử dụng tới các ngươi, là vì ta biết các ngươi nhập ngũ không lâu, chưa từng trải qua chiến trường, chưa từng nhìn thấy máu. Ta sợ các ngươi tổn thất lớn, liền khó ăn nói với người thân của các ngươi. Nói khó nghe một chút, ta biết các ngươi vô dụng nên không cần. Nhưng ngay cả một điểm ấy các ngươi cũng không tự rõ. Ta nghe nói sau khi phá được người Hột, các ngươi liền dừng việc luyện tập, cả ngày ngồi trong đại doanh nói chuyện phiếm, hết ăn lại uống. Đây là tính cách từ trong khung của các ngươi?

Lúc nói những lời này, Phương Giải dùng tới nội kình, tuy thanh âm không lớn nhưng truyền rõ ràng vào tai từng người.

- Ta vốn tưởn rằng các ngươi chết ít là điều tốt, mạng người vốn cao hơn núi, nhưng các ngươi lại tự coi nhẹ bản thân, nhẹ hơn cả lông chim, ti tiện hơn cả ngọn cỏ.

Hắn nhìn mấy trăm quan quân quỳ ở trước mặt, hàn ý trong mắt khiến cho những người này ngửi thấy mùi tử vong.

- Từ hôm nay trở đi, các ngươi không còn là quận binh các đạo nữa rồi.

Phương Giải cất cao giọng nói:

- Các ngươi cũng không cần nghĩ rằng phá xong người Hột các ngươi sẽ rất nhanh được về nhà, bởi vì trận đánh này còn lâu mới đánh xong. Nếu trong khung các ngươi còn có chút tâm huyết, thì nên cầm đao lên hướng về kẻ thù bên ngoài.

Hắn lớn tiếng nói:

- Từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay, chỉ có đánh nước khác, chứ chưa từng bị nước khác đánh. Nếu có người dám đánh vào, thì liền trả lại gấp đôi. Một nơi nhỏ bé như Nam Yến, lại dám hưng binh chiếm biên giới, bao nhiêu dân chúng đã bị giết? Bao nhiêu nhà cửa đã bị đốt cháy? Thân là quân nhân, sao các ngươi còn có tâm tư để uống rượu mua vui?

- Trong các ngươi, đêm qua có ai uống rượu?

Phương Giải nhìn mấy trăm quan quân, hỏi.

Không ai dám trả lời.

- Cạy miệng, chém những người đêm qua uống rượu.

Phương Giải thấy không ai lên tiếng, liền phân phó:

- Ngay cả việc uống rượu cũng không dám thừa nhận, sự kiêu hãnh của quân nhân đã bị các ngươi bôi tro trát trấu rồi!

Không bao lâu, mười mấy quan quân có mùi rượu ở miệng đều bị xách lên chém đầu, tiếng kêu rên vang lên một mảnh.

- Đại tướng quân!

Vừa lúc đó, có một nam tử cường tráng giãy khỏi tay Kiêu Kỵ Giáo, đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Đại tướng quân nói không sai, chúng tôi thật không giống quân nhân! Nhưng Đại tướng quân có từng nghĩ tới chưa, chúng tôi suốt ngày phải nơm nớp lo sợ ở chỗ này, không ai biết vận mệnh của mình sẽ đi về đâu, ai còn tâm tư mà huấn luyện nữa chứ? Bọn họ uống rượu, chưa hẳn là vì không có tâm huyết, chỉ là vì không biết nên làm gì hoặc là có thể làm gì, cho nên mới phải sống mơ mơ màng màng! Đại tướng quân, chúng tôi sai rồi, nhưng cầu Đại tướng quân cho chúng tôi một cơ hội sửa sai.

- Ngươi tên là gì?

Phương Giải hỏi.

- Mạt tướng là Ngũ Phẩm Biệt tương Đỗ Thuần!

- Đỗ Thuần, ta hỏi ngươi.

Phương Giải nhìn y, hỏi:

- Dù ta cho ngươi một cơ hội sửa sai, nhưng trên chiến trường, kẻ thù sẽ cho ngươi cơ hội sửa sai sao?

Đỗ Thuần hơi sửng sốt, sau đó hít sâu một hơi, hỏi:

- Đại tướng quân, vậy thuộc hạ và những người khác chắc chắn phải chết?

- Đúng vậy.

Phương Giải gật đầu:

- Một sĩ binh phạm sai lầm, chết chính là bản thân hắn. Một Ngũ trưởng phạm sai lầ, chết chính là năm người. Một Đội trưởng phạm sai lầm, chết chính là năm mươi người. Một Lữ suất phạm sai lầm, chết chính là một trăm người! Từ hôm nay trở đi, những binh lính này chính là binh lính của Hắc Kỳ Quân ta, các ngươi không xứng chức, chẳng lẽ ta lại phải lưu các ngươi lại để các ngươi mang theo bọn họ chịu chết?

Đỗ Thuần trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lớn tiếng nói:

- Mong Đại tướng quân cho ta một cái chết có thể diện.

- Nói đi!

Phương Giải nói.

- Có phải Đại tướng quân muốn thảo phạt Nam Yến, đánh người Hột?

- Đúng vậy.

- Thuộc hạ nguyện làm tử sĩ!

Đỗ Thuần nói:

- Cầu Đại tướng quân cho thuộc hạ chết trên chiến trường, chứ không phải chết ở trước mắt bộ hạ! Đàn ông không sợ chết, nhưng sợ nhất là chết mà mất mặt. Bên cạnh thuộc hạ đều là đàn ông, không có một người ẻo lả nào. Dù sao Đại tướng quân vẫn muốn giết chúng tôi, không bằng cho chúng tôi một cơ hội đồng quy vu tận với kẻ địch.

Phương Giải trầm mặc một lúc lâu, gật đầu nói:

- Tốt, mấy trăm người các ngươi, từ hôm nay trở đi chính là Tử Sĩ Doanh, đợi ta xua quân xuôi nam, các ngươi chính là quân tiên phong. Ta cam đoan với các ngươi rằng, nếu như trải qua ba trận chiến mà không chết, giết được mười tên địch, ta tạm tha các ngươi, lần nữa sử dụng.

Là người xông lên đầu tiên, trải qua ba trận chiến mà không chết?

Tất cả người phía dưới đều hiểu rằng, điều đó cơ hồ bất khả thi. Vài trăm người bọn họ xông lên đầu, còn phải sống sót ba trận chiến…phỏng chừng không ai làm được. Phương Giải hạ lệnh như vậy, chỉ là thành toàn cho Đỗ Thuần mà thôi, cho bọn họ chết một cách có thể diện.





Cách đại doanh quận binh chưa tới hai dặm, có một tòa lâu tên là Yến Tử, nổi tiếng khắp Ung Châu, thậm chí là khắp Bình Thương Đạo. Yến Tử lâu đã có lịch sử mấy trăm năm, thanh danh truyền xa.

Trên lầu ba, có người tựa vào lan can, ngắm nhìn phương xa.

Phương Giải hít một hơi thuốc, phun ra khói nồng.

Hắn chỉ đại doanh quận binh phía dưới, cười hỏi Đại Khuyển tựa lan can, có chút thất thần:

- Ngươi có biết người có lớn hay nhỏ chia làm mấy loại không?

Đại Khuyển hơi sửng sốt, lắc đầu nói không biết.

- Có lá gan đoạt đồ trong tay người già yếu, phụ nữ và trẻ con, là lưu manh vô lại. Có lá gan đoạt châu báu của nhà giàu, là sơn tặc mã tặc. Có lá gan đoạt tiền bạc lương thực của phủ kho một quận, huyện, là cự khấu. Có lá gan đoạt một mảng giang sơn nghìn dặm, là hào kiệt.

Hắn chỉ vào những quận binh đang tập luyện kia:

- Nơi đó có mấy trăm tử sĩ, ba vạn lính tốt.

Hắn chỉ vào đại doanh Hắc Kỳ Quân:

- Nơi đó có mấy vạn tinh kỵ.

Sau đó hắn nhìn Đại Khuyển:

- Ta giúp ngươi đoạt về một mảng giang sơn, nhưng ngươi có lá gan làm hào kiệt một phương không?

[/CHARGE]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.