Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 690-2: Nước mắt ly biệt luôn rơi



Lửa bốc ngùn ngụt trong thành Bạch Thủy, tiếng la hét vang lên thảm thiết.

Ngọn lửa vừa bốc lên, Trần Định Nam liền đi tới đường lớn ra hiệu. Tinh nhuệ Hắc Kỳ Quân mai phục ở trong các tòa nhà khác đồng thời động thủ, đánh hạ tất cả hộ vệ của đám Thổ ty. Sau đó cung tiễn thủ đi lên nóc nhà, không quan tâm người nào trong biển lửa, chỉ không ngừng bắn tên xuống.

Ánh lử chính là tín hiệu.

Trên sườn núi ở phía bắc thành Bạch Thủy, hoa tiêu dùng Thiên Lý Nhãn nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trong thành Bạch Thủy, lập tức thổi kèn. Hai đội kỵ binh Hắc Kỳ Quân lập tức tăng tốc, giống như thủy triều lao về hướng thành Bạch Thủy. Thiết kỵ màu đen phấp phới ở đường chân trời, đạp lên khói bụi tiến nhanh về phía trước.

Quân đội người Hột ở bên ngoài thành căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ còn đang đợi tín hiệu của Thổ ty để hành động. Không ngờ rằng tín hiệu của bọn họ còn chưa xuất hiện, thì tín hiệu của Hắc Kỳ Quân đã tới trước.

Đợi tới lúc bọn họ phản ứng, thì cửa thành đã đóng lại. Bộ binh trên tường thành nắm chặt cung cứng, chỉ cần có người Hột xông về phía trước bọn họ liền thả dây cung. Nhưng người Hột không tấn công, chỉ có thất kinh. Thủ lĩnh của bọn họ đều ở trong thành, không có ai chỉ huy, đám người Hột vốn có kỷ luật rời rạc này căn bản không biết phải làm gì.

Đám người trở nên sôi trào, hoang mang hỏi lẫn nhau.

Qua hồi lâu mới có người chạy tới cửa thành, vừa chạy vừa dùng tiếng Hột la lên gì đó. Chờ người này tới gần, binh sĩ Hắc Kỳ Quân lập tức thả dây cung. Người Hột vốn thiếu tổ chức xông về phía trước hai, ba lần, đều bị mưa tên bức lùi trở về.

Không đợi bọn họ tìm ra biện pháp, nước nũ màu đen đã tràn tới từ phương bắc.

Kỵ binh nhấc trường sóc lên, cày quân đội người Hột như cày đất. Đám người Hột vốn bị Hắc Kỳ Quân dọa sợ này, sao còn dám ham chiến, cũng không quan tâm đám Thổ Ty chết sống trong thành, kêu gào bỏ chạy.

Có lẽ đây không coi là một trận chiến tranh. Bởi vì một phương trong đó căn bản không chống cự. Do có mệnh lệnh từ trước, nên kỵ binh Hắc Kỳ Quân không đuổi theo chém giết người Hột. Sau khi đuổi đi quân đội người Hột, bắt đầu lui về một cách trật tự. Một bộ phận kỵ binh phô trương thanh thế đuổi phía sau người Hột không ngừng hò hét, thúc giục người Hột chạy trốn.

Trần Định Nam đi lên tường thành, thấy đại cục đã định, không nhịn được cười nói:

- Đại tướng quân sẽ động binh với Nam Yến, mà đám người Hột này căn bản không đáng tin. Cái tên Đồ Hồn Đa Biệt kia cứ tưởng rằng Đại tướng quân thực sự cho y một con đường sống. Nhưng lịch sử đã chứng minh, thà hợp tác với người Mông Nguyên chứ không thể hợp tác với người Hột. Bọn chúng giống như đám châu chấu, chuồn chuồn trong rừng rậm nguyên thủy, là một đám dơi hút máu. Lúc trước Thương Quốc có thể tính là cường quốc, nhưng nếu không phải có do đám người Hột này ăn mòn, thì Thương Quốc chưa chắc sụp đổ nhanh như vậy.

Giáo úy thân binh dưới trướng cười nói:

- Đại tướng quân một hơi giết Đồ Hồn Đa Biệt và các Thổ ty. Người Hột vì tranh giành vị trí Thổ ty sẽ tự rối loạn, đâu còn hơi sức mà chen vào chuyện khác nữa. Để chính bọn chúng tự giết lẫn nhau thôi, chúng ta rất nhanh có thể ở trong thành Đại Lý của Nam Yến uống rượu mừng rồi.

Trần Định Nam gật đầu:

- Cũng không biết vì sao Đại tướng quân đột nhiên lại rời đi, may mà Đại tướng quân đã dặn dò trước…Đi truyền lệnh cho binh lính, mặc kệ đám Thổ ty người Hột đã chết hay chưa chết ở trong sân, cứ thỏa sức bắn. Nếu người nào không bắn hết một bình tên, thì chính là làm trái quân lệnh!

- Vâng!

Giáo úy thân binh lên tiếng, chạy đi truyền lệnh.

- Lưu lại 800 người phòng thủ thành Bạch Thủy, những người khác đi theo đội quân ra khỏi thành.

Trần Định Nam khoát tay ra lệnh, thân binh đứng trên tường thành lập tức vung cờ.

Bởi vì chuyện này, mãi tới rất nhiều năm sau người Hột cũng không dám tiếp xúc với Hắc Kỳ Quân. Người Hột chạy trở về sau đó chết không ít do nội chiến, dù sao có rất nhiều ngươi mơ ước vị trí Thổ ty. Biện pháp này của Phương Giải chính là rút củi dưới dấy nồi, khiến cho người Hột căn bản không còn năng lực để ý tới chuyện khác.

Binh sĩ người Hột còn sống khi nhớ lại, luôn nói rằng Phương Giải căn bản không phải là một con người, mà là một Ma Vương, một Ma Vương giết người không chớp mắt.

Ma Vương này chưa bao giờ dùng phương thức ôn hòa để xử lý vấn đề. Nhất là đối với kẻ thù bên ngoài, hắn vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp.

Tuy hắn làm việc không tính là quang minh lỗi lạc, nhưng hắn đều đạt được mục đích. Từ ngày này trở đi, rất ít người Hột dám ra khỏi rừng. Cho dù biết trong thành Bạch Thủy chỉ có mấy trăm binh lính, nhưng bọn họ vẫn không dám tới trêu chọc. Bởi vì người Hột hiểu ra một điều rằng…Phương Giải căn bản chính là một kẻ điên. Nếu ai trêu chọc hắn, hắn sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần.

Đúng vậy, người Hột có rừng rậm nguyên thủy để ở, người Hán không quen thuộc rừng rậm mà dám tiến vào thì khó mà đi ra được. Nhưng không ai dám xác định, nếu trêu chọc Phương Giải, liệu hắn có thiêu đốt cả khu rừng không.

Dường như

Không có chuyện gì là hắn không dám làm.





Sau khi Thương Quốc bị Đại Tùy tiêu diệt, Hoàng Đế Đại Tùy liền đặt hoàng cung Thương Quốc thành hành cung Tây Nam. Trong mỗi hành cung quan trọng của Đại Tùy đều tồn trữ rất nhiều vật tư. Chẳng hạn như lúc trước Lý Viễn Sơn tạo phản ở Tây Bắc, vũ khí giáp giới trong cung Tấn Dương đủ cho y trang bị hơn mười vạn quân. Mà lương thực trong cung Tấn Dương, đủ cho đại quân năm mươi vạn ăn trong một năm. Chỉ có điều về sau âm mưu của Lý Viễn Sơn bị Đại Tùy Hoàng Đế nhìn thấu, những thứ trong cung Tấn Dương không đủ để chống đỡ phản quân rồi.

Hành cung Ung Châu, dường như còn quan trọng hơn cả hành cung Tấn Dương.

Dù sao nơi này từng là hoàng cung của một nữa, có ý nghĩa đặc thù.

Những thứ trong cung Ung Châu căn bản không động tới, có lẽ La Diệu cố ý làm vậy. La Diệu cũng là một người làm chuyện gì cũng phải chuẩn bị đường lui. Y mang đi toàn bộ quân đội, nhưng không mang hết trang bị và lương thảo. Bởi vì y đã chết, cho nên không ai có thể xác định lúc trước y an bài như vậy là xuất phát từ mục đích gì. Tuy nhiên phần lớn mọi người cảm thấy, chắc là y sợ vạn nhất bắc phạt thất bại, có những thứ trong cung Ung Châu thì y vẫn có thể đông sơn tái khởi.

Phương Giải từng nghĩ, La Diệu tính kế dụ dỗ mình tới Ung Châu, nhưng La Diệu không lo lắng đồ đạc của y bị Phương Giải cướp đi. Bởi vì La Diệu từ đầu tới cuối đều cho rằng, nếu y muốn, y có thể giết chết Phương Giải bất kỳ lúc nào.

Sau khi Phương Giải tới Ung Châu không lâu, liền xuất hiện một trạng thái quỷ dị giữa các thế gia trong thành. Cho nên không có người nào ngăn cản hắn. Nếu có, cũng chỉ là người một nhà.

Chẳng hạn như, Phương Giải muốn sửa lại chính điện trong hoàng cung Ung Châu.

Mộc Tiểu Yêu và đám người Trầm Khuynh Phiến nhận được tin của Kiêu Kỵ Giáo đều sợ tới choáng váng. Không ai trong các nàng ngờ rằng Đại Khuyển vừa đi liền không quay lại. Những ngày cay đắng đã qua, Phương Giải chuẩn bị đoạt lại ngôi vi Hoàng Đế cho y rồi, ngày tốt lành đang ở trước mặt Đại Khuyển, về sau không còn phải đối diện với khó khăn gì nữa.

Vô luận thế nào, cuộc sống về sau hẳn là tốt đẹp.

Nhưng Đại Khuyển lại ra đi.

Ra đi đột ngột như vậy.

Những lúc Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến nói chuyện phiếm với nhau, có nói nếu về sau muốn giải sầu, có thể chạy tới thành Đại Lý tìm Đại Khuyển chơi. Thành Đại Lý cách sư môn của hai nàng không xa, ở đó giải sầu không gì tốt hơn. Thậm chí các nàng bắt đầu tìm mối cho Đại Khuyển. Vốn có mấy nha đầu hiền thục được các nàng chọn trúng, nhưng Phương Giải lại cười nói, Đại Khuyển sắp làm Hoàng Đế rồi, chẳng lẽ còn cần chọn Hoàng Hậu cho y sao? Hoàng Đế nhìn ai thuận mắt thì mới được. Phương Giải nói, tuy ta không quan tâm tới xuất thân dòng dõi, nhưng nếu không phải là tiểu thư khuê các thì không xứng với Đại Khuyển nhà ta!

Nhưng ai mà ngờ rằng, Đại Khuyển lại ra đi.

Cái người luôn luôn bẩn thỉu kia, bộ áo da hai mươi năm chưa từng giặt, ngửi thấy mùi thịt sẽ thèm chảy nước miếng, nhìn kiểu gì cũng giống một tên ăn mày kia, nhưng lại có rất nhiều thói quen cố chấp. Y không vào phòng bếp, không giặt quần áo, không làm việc nặng, tư thế đi đường cũng rất đáng khinh, cằm luôn nhấc lên. Bởi vì…y là Hoàng tộc Đại Thương, là Thái tử cuối cùng của Đại Thương.

Mộc Tiểu Yêu không nhịn được nhớ tới lúc ở thành Phan Cố, nàng ngồi trên xà nhà uống rượu, Đại Khuyển ngồi trong góc ăn thịt.

Mỗi lần Phương Giải trở về, đều ném lên một bình rượu Lê Hoa, sau đó vứt cho Đại Khuyển một túi thịt bò lớn.

Phương Giải sẽ chổng mông sưởi ấm trên lò, sau đó rất nghiêm túc hỏi nàng và Đại Khuyển:

- Ta rốt cuộc là ai?





Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu dẫn theo người gặp được Phương Giải ở một chỗ cách Ung Châu bảy trăm dặm. Thiếu niên cố chấp đó vẫn ôm thi thể Đại Khuyển bước đi. Cũng chỉ có Mộc Tiểu Yêu mới có thể nhận lấy thi thể của Đại Khuyển từ trong tay hắn.

Một điều khó hiểu, là không ai khóc.

Mộc Tiểu Yêu thoạt nhìn rất bình tĩnh, tự tay lau mặt cho Đại Khuyển, lau máu trên người y.

Nàng không đổi bộ quần áo khác cho Đại Khuyển, bởi vì nàng biết Đại Khuyển sẽ không thích. Y đã quen với áo da kia rồi, đã quen với sự bẩn thỉu.

Trên đường trở lại Ung Châu, Phương Giải cướp một tông môn có quy mô không nhỏ. Bởi vì trong tông môn này có một quan tài tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, có thể cam đoan thi thể không mục rữa. Bị một ma đầu như Phương Giải đoạt đi, tông môn này cũng chỉ có thể nén giận. Lúc đoạt quan tài, Phương Giải không giống như là Phương Giải, mà là một yêu ma quỷ quái mất đi người bạn thân.

Mà sau khi tới Ung Châu, việc đầu tiên mà Phương Giải làm chính là hạ lệnh hủy đi long ỷ trong chính điện của cung Ung Châu, sau đó đặt cỗ quan tài đó lên. Hắn đổi tên chính điện thành minh điện. Hắn muốn biến toàn bộ cung Ung Châu thành một lăng mộ lớn.

Không ai dám khuyên hắn.

Mặc dù Phương Giải không rơi lệ, nhưng tơ máu trong đôi mắt kia khiến người ta sợ hãi.





Bên ngoài chính điện Ung Châu, Phương Giải ngồi trên lan can nhìn đám thợ thủ công dỡ long ỷ xuống. Trong tay hắn là một túi thịt bò. Nhìn đám thợ thủ công đang bận rộn, Phương Giải đặt túi thịt ở bên cạnh:

- Không biết lúc ngươi ra đi, trong lòng còn oán khí hay là bình tĩnh ra đi. Có người nói người chết sẽ hóa thành oán khí, sẽ hóa thành ác quỷ…Nếu ngươi có lá gan thì tới dọa ta đi.

Nói xong câu này, Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới không lâu trước hắn từng nói qua với Đại Khuyển:”Ta chuẩn bị cho ngươi mấy vạn binh sĩ, nhưng ngươi có lá gan làm một phương hào kiệt không?”

Nhớ tới lời này, Phương Giải liền cảm thấy tim mình như có con dao đâm vào.

- Ngươi nên hận ta mới đúng…nếu không phải vì ta muốn giúp ngươi đoạt lại ngôi vị Hoàng Đế, thì ngươi đã không nói với em trai của mình, cuối cùng em trai của ngươi cũng đã không giết ngươi. Xét tới cùng, vẫn là ta hại ngươi. Nếu như không có sự quyết định đó của ta, huynh đệ các ngươi vẫn có thể sống yên lành.

Hắn đổ một bầu rượu xuống đất:

- Ngươi không thích uống rượu, nhưng rượu này là Mộc Tiểu Yêu đưa. Nàng nói sẽ không tới gặp ngươi, bởi vì nàng sợ bản thân không nhịn được mà đánh quỷ hồn của ngươi một cái.

- Đại tướng quân, có vẻ như rất nhanh là sửa xong.

Không biết từ khi nào, Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo xuất hiện ở bên cạnh Phương Giải:

- Không biết Đại tướng quân có nghĩ tới không, Thương tướng quân…không Hoàng Đế bệ hạ cuối cùng của Đại Thương, nên dùng Thụy số gì?

- Thuộc hạ đã suy nghĩ tới tám chữ là Ai, An, Thành, Sùng, Đạo, Đức, Cương, Hậu, Đại tướng quân xem chữ nào là tốt nhất?

- Hậu.

Phương Giải nhẹ nhàng nói.

- Vâng.

Tán Kim Hầu chắp tay, muốn lui xuống.

- Lần này, rốt cuộc vì sao Hầu gia tới Ung Châu?

Phương Giải bỗng nhiên hỏi.

Ngô Nhất Đạo hơi sửng sốt, sau đó thở dài:

- Đại tướng quân, dường như ngươi đã quên trước khi đi đã đáp ứng con gái của ta điều gì. Mà ta đúng là lo lắng cho sự an nguy của Đại tướng quân nên mới chạy tới…Tuy nhiên, chuyện này chỉ sợ phải kéo dài lâu hơn.

Phương Giải hơi nhíu mày, gật đầu nói:

- Là ta không tốt.

Ngô Nhất Đạo cười ôn hòa, xoay người rời đi.

Phương Giải nhìn bóng lưng của Ngô Nhất Đạo, như có điều suy nghĩ.

[/CHARGE]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.