Phương Giải cúi đầu nhìn y, mỉm cười nói rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ nghe thấy:
- Ta giúp ngươi đóng một hồi tuồng, nếu giết ngươi chẳng phải đáng tiếc sao? Nhưng ta không đợi được hai năm. Ngươi đã không thể sống yên ổn ở Phong Bình, ngay từ lúc mới gặp mặt, ta đã biết ngươi suy nghĩ cái gì, cho nên ta mới nói thành toàn cho ngươi. Tối nay ta thả lỏng vòng vây ở cửa bắc, có thể mang theo bao nhiêu người tùy vào bản lĩnh của ngươi rồi. Nể ngươi đã mất công dựng lên vở kịch này, ta sẽ không giết ngươi, ngươi đi được bao xa thì đi.
Ngu Khiếu lập tức biến sắc, không thể tin nổi nhìn Phương Giải.
- Ta hiểu cảm giác khổ sở vì ăn nhờ ở đậu.
Phương Giải bình thản:
- Ngươi thông minh hơn ta tưởng tượng.
Ngu Khiếu cười khổ, trong mắt khôi phục vài phần sự sống:
- Ngươi nói lời có giữ lời không?
Phương Giải gật đầu:
- Một lời cửu đỉnh!
Hắn cầm lấy cánh tay của Ngu Khiếu rồi vung mạnh. Cả người Ngu Khiếu bay lên. Ở giữa không trung y lộn vài vòng, rồi hạ xuống đầu thành. Phương Giải nhìn thân ảnh kia bay trở về, khóe miệng hơi nhếch, sau đó quay người rời đi. Lần này tất cả quân coi giữ đều quên cả bắn tên. Đi được mấy chục bước, Phương Giải bỗng nhiên dừng lại, nhặt một hòn đá lên, xoay người nhìn tường thành, sau đó vung tay ném một cái.
Cú ném này rất mạnh, hòn đá bay thẳng tắp lên tường thành, sau đó đập vỡ đầu một người Rose.
- Ta ném chuẩn hơn ngươi.
Phương Giải giơ ngón giữa về hướng tường thành, căn bản không quan tâm những người trên kia có hiểu được ý nghĩa quốc tế của nó không.
- Tỵ chức làm ngài mất mặt, cũng làm mất mặt cả thành Phong Bình, mong gia trách phạt.
Chu Xanh Thiên có vẻ như không tức giận, ông ta vươn tay đỡ lấy Ngu Khiếu:
- Như vậy cũng tốt. Trong lòng ngươi luôn có một ám ảnh, ám ảnh đó là sự không cam lòng. Ngươi luôn cho rằng Phương Giải không bằng ngươi, từ lần này trở đi chắc ngươi không còn nghĩ như vậy nữa. Ta nhớ ngươi từng nói, có một kẻ địch cường đại chưa hẳn là chuyện xấu. Ít nhất nó có thể cho ngươi biết mục tiêu ở nơi nào.
- Tỵ chức…
Ngu Khiếu há hốc miệng, không biết phải nói gì.
- Quay về nghỉ ngơi đi, chắc hôm nay Phương Giải sẽ không tiến công nữa.
Chu Xanh Thiên khoát tay nói.
Ngu Khiếu đứng dậy, ngây ngốc một lúc mới xoay người đi xuống thành. Mới đi được vài chục bước thì Chu Xanh Thiên gọi y lại. Y quay đầu nhìn Chu Xanh Thiên. Lão già mặc áo giáp chỉnh chu này lắc đầu, thanh âm có chút trầm trọng:
- Pháo thứ hai, không phải là ta hạ lệnh.
Trong lòng Ngu Khiếu chấn động, gật đầu, xoay người rời đi.
Chu Xanh Thiên nhìn bóng lưng của y, khẽ thở dài một tiếng, sau đó chỉ vào mấy người Rose:
- Giết hết bọn chúng, lưu lại cũng vô dụng, chỉ để lại thứ đồ vật kia. Pháo…chỉ có một ổ, không thể thay đổi được chiến cuộc. Thứ mà người nước ngoài này làm đúng là thứ tốt. Ta nghĩ, nhiều năm sau, chắc thứ này sẽ trở thành vũ khí chủ yếu trên chiến trường. Có lẽ không lâu nữa, trường mâu và mũi tên trong tay các ngươi liền vô dụng. Nếu ta có mấy trăm ổ pháo…
Ông ta không nói tiếp, dường như có chút thương cảm.
…
…
Binh mã Hắc Kỳ Quân nghênh đón Phương Giải trở về đại doanh.
Ngô Nhất Đạo nhìn thoáng qua Phương Giải, muốn nói lại thôi.
- Hầu gia chắc muốn hỏi ta vì sao không giết y phải không?
Phương Giải cười hỏi.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Người này là con của Ngu Mãn Lâu, ta hiểu một ít về y, cũng hiểu một ít về Ngu Mãn Lâu. Nói thật, tính cách của y có một điểm không giống với Ngu Mãn Lâu…đó là tuy Ngu Mãn Lâu tạo phản, nhưng đó là vì Di Thân Vương Dương Dận có ơn với ông ta. Ngu Mãn Lâu biết thất bại nhưng vẫn đi theo Di Thân Vương Dương Dận tạo phản, nhằm trả lại ân tình. Đó là một người trọng tình trọng nghĩa, bị chôn cùng Dương Dận có chút đáng tiếc. Nhưng đứa con trai này của ông ta…hừ.
- Ủa?
Phương Giải không rõ ràng mấy chuyện này cho lắm:
- Dương Dận có ơn với Ngu Mãn Lâu?
- Đúng vậy.
Ngô Nhất Đạo nhớ lại nói:
- Cả đời Ngu Mãn Lâu chỉ để ý nhất hai người, đó là vợ của ông ta và Ngu Khiếu. Vợ của ông ta vốn yếu ớt nhiều bệnh, nhưng vì muốn kéo dài hậu đại cho Ngu gia, bà ta vẫn vụng trộm có con. Lúc Ngu Mãn Lâu biết thì vợ ông ta đã có bầu mấy tháng. Tới lúc sinh, vợ của ông ta đi dạo Quỷ Môn Quan một vòng. Nếu không phải Di Thân Vương phái người đưa linh dược tới kéo dài tính mạng, chỉ sợ bà ta liền chết vì khó sinh rồi. Từ đó trở đi, Ngu gia và Dương Dận thường xuyên lui tới. Đương nhiên, đây là chuyện bí mật, dù sao tiên đế rất kiêng kỵ với chuyện triều thần và vương công có quan hệ mật thiết với nhau.
- Tuy vợ của Ngu Mãn Lâu giữ được mạng sống, nhưng sức khỏe càng ngày càng kém. Dương Dận vì lôi kéo Ngu Mãn Lâu, mời không ít lang trung tới chữa bệnh và tặng không ít thiên tài địa bảo. Lúc đó Dương Dận vẫn là Hoàng tử, một lòng muốn đoạt ngôi vị Hoàng Đế. Mà Ngu Mãn Lâu là Đại tướng quân nắm trọng binh trong tay. Ông ta ủng hộ ai, người đó tất nhiên có lợi thế lớn. Lại về sau, Dương Dận mời tới không ít khách giang hồ có tu vị cao cường tới chỉ điểm cho Ngu Khiếu tu hành, bí mật đối đãi Ngu Khiếu như con của mình.
- Tuy vợ của Ngu Mãn Lâu chỉ sống thêm được vài năm liền ốm chết, nhưng ông ta vẫn rất cảm kích Dương Dận. Về sau, do Ngu Mãn Lâu có dính líu với vụ án Giang Đô, suýt nữa bị bỏ tù. Là Dương Dận nhiều lần cầu tình tiên đế. Tiên đế vốn không muốn xử lý ông ta, cho nên liền dựa theo theo lời cầu tình của Dương Dận mà không truy cứu. Ngu Mãn Lâu càng thêm cảm kích Dương Dận, vì vậy mới có trận binh biến mà ngay cả ông ta cũng biết là sẽ thất bại kia.
Phương Giải gật đầu:
- Ta có nghe qua việc này. Tuy nhiên thường nghe nói Ngu Mãn Lâu làm người ôn hòa, hiền hậu.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng:
- Ta nói Ngu Khiếu là một kẻ ngoan độc, không giống tính cách của phụ thân y là vì chuyện về sau... Sau khi Di Thân Vương thất bại, Ngu Mãn Lâu bị tịch thu tài sản và giết cả nhà. Với tâm tư của Ngu Mãn Lâu, nếu đã biết binh biến sẽ thất bại, tự nhiên đã an bài từ trước. Trước khi binh biến, y liền bố trí cho Ngu Khiếu và con gái của mình chạy trốn, trong đó có mấy đứa con do thiếp thất sinh.
- Tay Ngu Khiếu này…
Ngô Nhất Đạo gắt một cái:
- Vì khiến cho bản thân thuận lợi chạy trốn, cố ý để cho muội muội của y và mấy đứa con vợ kế của Ngu Mãn Lâu bại lộ hành tung, còn y thì nhân cơ hội chạy trốn. Chính y thả ra tin tức bại lộ hành tung, khiến người của Đại Nội Thị Vệ Xử bắt được muội muội và người thân của y. Còn y thì lợi dụng cơ hội để chạy trốn khỏi thành Trường An. Y biết rằng nếu mọi người cùng nhau chạy trốn thì cơ hội rất nhỏ. Cho nên y mới dùng muội muội của mình và mấy huynh đệ làm lá chắn, thay y đổi một cái mạng.
Ánh mắt của Phương Giải thay đổi, gật đầu nói:
- Ta sẽ ghi nhớ chuyện này.
Ngô Nhất Đạo tiếp tục nói:
- Về sau người của Đại Nội Thị Vệ Xử vì không bắt được y mà rất tức giận, lùng bắt toàn thành. Trước khi y thoát thân, từng cố ý nói với muội muội của y rằng y trốn ở một chỗ. Đại Nội Thị Vệ Xử dùng khổ hình tra ra được liền chạy tới bắt, nhưng tất nhiên là bắt hụt. Y cố ý làm vậy để đánh lạc hướng của Đại Nội Thị Vệ Xử. Về sau, Hoàng Đế lên tục hỏi, người của Đại Nội Thị Vệ Xử không có cách nào, đành phải dùng một tử tù thay thế Ngu Khiếu, rồi báo lên triều đình là đã bắt được y rồi.
- Việc này là ta nghe La Úy Nhiên nói.
Ngô Nhất Đạo than nhẹ một tiếng:
- Cho nên ta mới nói, một người quang minh lỗi lạc như Ngu Mãn Lâu, vì sao lại có một đứa con lòng lang dạ sói như vậy!
Phương Giải trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười cười:
- Chính vì thế, ta mới thả y trở về.
Ngô Nhất Đạo khó hiểu:
- Đây chính là điểu mà thuộc hạ khó hiểu. Người như y lập tức giết mới đúng. Sao Chủ Công lại thả y về?
- Tuy ta không biết y từng làm những chuyện như vậy…
Phương Giải cười nói:
- Nhưng lúc ở Diễn Võ Viện, ta đã nhìn ra được tính cách của người này. Lần này y hẹn gặp ta, đâu chỉ là muốn giết ta?
Ngô Nhất Đạo hơi sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra:
- Y tới Phong Bình đầu nhập vào Chu Xanh Thiên, đầu tiên là vì muốn rời xa Đại Tùy, thứ hai là vì Chu Xanh Thiên không hiểu rõ về y, thứ ba là Chu Xanh Thiên có binh hùng tướng mạnh trong tay. Nói y đầu nhập, còn không bằng nói y đang lợi dụng. Chắc chắn y có ý định tiêu diệt Chu Xanh Thiên. Nếu không có chúng ta công thành, thì có lẽ khoảng hai, ba năm sau, y sẽ động thủ.
- Người có tâm tư ác độc như vậy, đối với bản thân lại vô cùng tốt. Y thấy đại quân vây thành, cảm thấy Phong Bình không thủ được, cho nên bắt đầu chuẩn bị đường lui. Y hẹn gặp mặt Chủ Công, là vì muốn ma túy Chu Xanh Thiên! Y không muốn tuẫn táng cùng với Chu Xanh Thiên ở Phong Bình. Ngay cả thân nhân mà y còn có thể vứt bỏ được, thì y đâu có quan tâm tới cảm tình? Y muốn chạy trốn, nhưng thiếu cơ hội.
- Đúng vậy!
Phương Giải gật đầu:
- Y ra tay nhưng không toàn lực, ta liền đoán được ý đồ của y. Chắc hẳn binh phù đang nằm trong tay của Chu Xanh Thiên, y muốn rời đi, lại không muốn đi một mình, muốn mang theo binh mã của Chu Xanh Thiên. Cho nên y chỉ có thể giết Chu Xanh Thiên, sau đó dùng binh phù điều động binh mã, thừa dịp hỗn loạn thoát khỏi Phong Bình. Y đã không cần tòa thành này nữa rồi. Y giao thủ với ta không phải vì muốn thể hiện thực lực, mà là vì muốn ẩn dấu thực lực. Khiến cho Chu Xanh Thiên tưởng rằng tu vị của y chỉ tầm thường, thì y mới có cơ hội.
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tối nay chắc y sẽ động thủ ám sát Chu Xanh Thiên, trộm đi binh phù, thoát khỏi Phong Bình. Cho nên ta mới nói với y, tối nay thả lỏng vòng vây ở cửa bắc.
- Trần Định Nam.
Phương Giải quay đầu lại phân phó:
- Mang binh mã của ngươi, tối nay chờ ở cửa nam Phong Bình. Đi ra bao nhiêu giết bấy nhiêu, không lưu một ai.
- Tuân lệnh!
Trần Định Nam lên tiếng, lại không nhịn được nghĩ:”Không phải Đại tướng quân nói rằng thả lỏng vòng vây ở cửa bắc sao? Tại sao lại mai phục ở cửa nam?”