Một đội sĩ binh mặc tinh giáp bước nhanh về phía trước, binh lính ngẩng đầu tiến lên, thần thái nghiêm túc. Từ trận hình của bọn họ, có thể nhìn thấy được đội quân này được huấn luyện thường xuyên. Bước chân đồng đều, sắc mặt trang nghiêm, trận hình ngay ngắn, thấy thế nào cũng là một đội cường binh bách luyện.
Nhìn đội ngũ kéo dài, hẳn là không dưới hai vạn người.
Nhưng Tần Viễn ở trên ngọn đồi không nhịn được bật cười, vẻ mặt cũng buông lỏng rất nhiều.
- Tướng quân, vì sao ngài cười?
Thân binh của y không nhịn được hỏi.
- Ngươi thấy đội binh mã kia thế nào?
Tần Viễn hỏi lại.
Thân binh của y duỗi cổ ra nhìn:
- Hẳn không phải là một đám ô hợp. Nhìn đội ngũ chỉnh tề như vậy, hiển nhiên được huấn luyện thường xuyên. Ở một nơi đã mấy trăm năm rồi không trải qua chiến tranh như Nam Yến, điều này thật hiếm có. Binh lính của thành Khánh Nguyên và thành Phong Bình khác với binh lính của Bái thành. Hai thành này trước kia phải đối mặt với La Diệu của Ung Châu, làm sao dám buông lỏng? Bái thành là tổ địa của Hoàng tộc Thương Quốc, mấy trăm năm rồi binh lính chưa từng đi lên chiến trường, cũng không biết chiến trường như thế nào.
- Tiểu tử ngươi còn quá kém. Định cho ngươi ra ngoài làm Lữ suất, hiện tại xem ra còn chưa được!
Tần Viễn cười cười, chỉ đội ngũ trải dài phía dưới:
- Đúng vậy, nhìn quả thực không tồi, nhưng ngươi chỉ thấy biểu hiện bên ngoài của nó thôi, không nhìn thấy chi tiết. Ngươi xem, trên người những binh lính kia đều mang theo thứ gì?
Thân binh nhìn nhìn:
- Binh khí…à…chỉ có binh khí!
- Đúng vậy!
Tần Viễn gật đầu:
- Binh mã xuất chinh, binh lính không mang theo lương thực, không mang theo đồ quân dụng, chỉ mang theo binh khí. Một khi Quân Nhu Doanh gặp chuyện không may, thì đám binh lính kia phải đói bụng, phải chịu lạnh. Còn có, tuy cung tiễn thủ xách bình tên, nhưng trong bình trống không!
Thân binh không nhịn được lắc đầu:
- Đây mới là binh đại gia a. Xuất chinh không mang theo lương thực, đồ quân dụng, mũi tên, tất cả đều đặt ở trong Quân Nhu Doanh…tướng quân, tuy trong mắt ngài thuộc hạ còn kém xa, nhưng phỏng chừng thuộc hạ có thể đảm nhiệm được chức Đại tướng quân của đội binh mã phía dưới này.
- Biến đi!
Tần Viễn mắng một câu rồi phân phó:
- Đợi đội ngũ phía dưới đi qua, Quân Nhu Doanh lộ diện thì lập tức thổi sừng trâu. Tiêu diệt Quân Nhu Doanh, hai vạn binh này liền thành bao cát.
Đội quân đi ở dưới này, chính là viện quân từ Bái thành tới Phong Bình.
Trần Hiếu Nho dùng một rương đầy vàng bạc châu báu mua chuộc được Hà Vĩnh Chính, phụ tá bên cạnh thành chủ Bái thành Bạch Khải Thiện. Bạch Khải Thiện thích nam phong, nhất là một người kiều mỵ lẳng lơ như Hà Vĩnh Chính. Bằng không, Hà Vĩnh Chính khó mà từ một tiên sinh tư thục nhảy lên thành nhân vật số hai của Bạch phủ.
Người của Bái thành đều biết, một câu của Hà Vĩnh Chính, còn có tác dụng hơn cả phu nhân của Bạch Khải Thiện.
Hà Vĩnh Chính được chỗ tốt, liền thuyết phục Bạch Khải Thiện xuất binh cứu viện Phong Bình. Nhưng Hà Vĩnh Chính và Bạch Khải Thiện làm sao biết được, Phong Bình căn bản không phái người tới cầu viện. Lúc trước Chu Xanh Thiên đúng là có viết thư gửi cho Bạch Khải Thiện, mời ông ta xuất binh cứu thành Khánh Nguyên của Phó Chính Nam. Nhưng Bạch Khải Thiện chỉ cười nhạt, căn bản không để ý tới. Lần này Trần Hiếu Nho gặp Bạch Khải Thiện, nói không ít lời nói thật. Chẳng hạn như chuyện Phong Bình gửi binh mã tới Khánh Nguyên để cứu viện nhưng nửa đường bị mai phục. Thật thật giả giả, cho dù Bạch Khải Thiện muốn phân biệt được cũng khó.
Bái thành là tổ địa của Thương Quốc. Sau khi Mộ Dung Sỉ soán ngôi, địa vị của Bái thành càng được đề cao. Người ở đây mới sinh ra đã mang theo vẻ kiêu ngạo. Cho dù Thương Quốc diệt vong đã lâu, nhưng dân chúng Bái thành vẫn cảm thấy mình cao quý hơn các nơi khác. Mà binh lính Bái thành, từ trước tới nay đều coi bản thân là cấm quân.
- Đã tới.
Hoa tiêu phát hiện Quân Nhu Doanh của Bái thành đã tới, lập tức thổi kèn ra hiệu. Tiếng kèn quanh quẩn trong thung lũng, dọa sợ vô số chim chóc.
Theo sau đó, tên trút xuống như mưa.
Tần Viễn phụng mệnh mai phục ở nơi này ra lệnh một tiếng, sau trận mưa tên, bộ binh của Hắc Kỳ Quân lao xuống núi giống như một đàn dã thú xông vào bầy cừu, bất chấp không kiêng kỵ. Quân đội Bái thành được chiều chuộng đã quen, căn bản là không kịp phản ứng. Sau mấy vòng mưa tên, bọn họ đều si ngốc. Nhìn thấy phục binh khắp thung lũng, phần lớn lựa chọn quay đầu bỏ chạy.
Đây là một trận chiến quá dễ dàng. Đội quân hai vạn của Bái thành cơ hồ không hề chống cự liền bị tước đi vũ khí.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu tới lúc chấm dứt chưa tới hai canh giờ. Trong đó có hơn nửa thời gian là kiểm kê số lượng tù binh.
- Kế của Chủ Công đúng là diệu.
Tần Viễn nhìn những binh lính Bái thành quỳ xuống ôm đầu cầu xin tha thứ, không nhịn được cười. Ba ngày trước khi Phương Giải bao vây Phong Bình, mỗi ngày đều phái Tần Viễn mang binh công thành. Nhìn thì có vẻ rất kịch liệt, nhưng thương vong rất nhỏ. Ngày thứ tư, Ngu Khiếu ước hẹn gặp mặt Phương Giải, Phương Giải liền lệnh cho Tần Viễn mang theo mười lăm nghìn binh mã rời khỏi đại doanh, hành quân gấp về hướng nam, rồi mai phục ở thung lũng.
Quân đội của Bái thành cơ hồ không phản kháng liền tuyên bố thất bại, chín phần trở thành tù bình.
- Cởi quần áo của một nửa số người, để người của chúng ta thay vào.
Tần Viễn lớn tiếng hạ lệnh. Binh lính Hắc Kỳ Quân như lang như hổ nhào tới, cởi trang phục binh lính của quân đội Bái thành, sau đó thay vào. Các tướng lĩnh của Bái thành quân cũng bị dẫn lên, khuôn mặt xám tro, nhìn rất chật vật.
- Phó tướng của các ngươi ở đâu?
Tần Viễn hỏi.
Một người chỉ người mặc áo giáp bên cạnh:
- Chính là hắn…
Tần Viễn chỉ vào phó tướng kia, nói:
- Ngươi dẫn đường, đi theo ta trở về Bái thành. Nếu ngươi kêu gọi mở cửa thành, ta liền tha chết cho ngươi. Còn nếu không kêu, ta liền cắt đầu ngươi ở ngoài thành. Nhớ kỹ, phải nói rằng các ngươi gặp mai phục, chủ tướng chết trận, ngươi mang theo quân đội rút về. Hiểu chưa?
Phó tướng này vội vàng gật đầu, đâu còn vẻ kiêu ngạo như lúc trước.
Tần Viễn quay lại phân phó:
- Phái người thông báo với Hạ Hầu tướng quân, người của ta sau khi lừa mở cửa thành sẽ giết vào. Kỵ binh của hắn nhìn thấy lá cờ màu đỏ lay động thì lập tức tới trợ giúp.
- Tuân lệnh!
Thân binh vội vàng đi tìm Hạ Hầu Bách Xuyên mai phục ở phía bắc Bái thành.
- Ngươi!
Tần Viễn chỉ tướng lĩnh của Bái thành quân kia:
- Mang theo những người còn lại đi Phong Bình. Ta hỏi ngươi, Chu Xanh Thiên từng bao giờ trông thấy ngươi chưa?
- Thấy qua…tuy nhiên đã mấy năm rồi, ta không biết ông ta còn nhớ ta hay không…
Tần Viễn không cần biết nhiều như vậy, lệnh cho cấp dưới chia ra ba thành binh lực, áp tải khoảng một vạn Bái thành quân tiếp tục đi về hướng Phong Bình.
Tần Viễn nhìn đội ngũ đi về phía bắc, không nhịn được bật cười, cười rất rạng rỡ:
- Quyết định chính xác nhất của cuộc đời này là đi theo Chủ Công giành chính quyền. Một diệu kế tính kế cả Bái thành lẫn Phong Bình, cuộc chiến này đánh thật con mẹ nó thích!
…
…
Ngu Khiếu nắm chắt Hổ phù trong tay đi ra từ cửa sau của phủ thành chủ. Y nhìn thứ trong tay mình, tim đập rất nhanh. Y cũng không kịp lau đi vết máu ở khóe miệng liền chạy ra ngoài. Tuy y thật không ngờ tu vị của lão già kia lại lợi hại như vậy, không ngờ là mình bị thất thế. Nhưng may mà vẫn giết được ông ta, đoạt được Hổ phù.
Thân binh của y đã đứng đợi ở cửa sau của phủ thành chủ, thấy Ngu Khiếu đi ra lập tức chạy tới đón.
- Các ngươi chia ra mang theo đội của mình, tới các nơi quan trọng của thành rồi phóng hỏa. Nhớ kỹ, không thể đốt phủ kho và kho lúa! Nếu Hắc Kỳ Quân vào thành thấy phủ kho và kho lúa bị thiêu hủy, dưới sự nổi giận, Phương Giải có thể mang binh truy sát ta. Mục tiêu của hắn không phải là ta. Chỉ cần không chọc giận hắn, chưa chắc hắn sẽ đuổi giết.
- Tuân lệnh!
Vài thân binh vội vàng xoay người đi làm.
- Làm xong thì tập trung ở cửa nam!
Ngu Khiếu phân phó:
- Không bao lâu nữa chuyện Chu Xanh Thiên bị giết sẽ truyền ra ngoài, chúng ta nhất định phải hành động mau chóng. Ta tới đại doanh triệu tập binh mã, mang theo tất cả kỵ binh rời khỏi cửa nam, sau đó đi về phía tây, vượt qua địa phương của người Hột rồi lên phía bắc. Nếu các ngươi không đuổi kịp đại đội binh mã, thì cứ đi theo con đường mà ta nói!
- Tuân lệnh!
Những người này lên tiếng, lập tức xoay người đi làm.
Thân tín của y không nhịn được hỏi:
- Tướng quân, không phải họ Phương kia nói sẽ buông lỏng vòng vây ở cửa bắc đó sao? Vì sao chúng ta lại xông ra từ cửa nam?
- Cửa bắc?
Ngu Khiếu hừ lạnh một tiếng:
- Tay Phương Giải kia thoạt nhình đạo mạo, bất quá chỉ là một tên tiểu nhân mà thôi. Hắn buông lỏng vòng vây ở cửa bắc, tưởng rằng ta không nhìn ra tính toán của hắn? Chúng ta rời khỏi đây từ cửa bắc thì chỉ có thể theo quan đạo chạy về hướng bắc. Đi không xa chính là biên thành của Đại Tùy! Ta đoán chắc Phương Giải sẽ mai phục ở trên đường. Hơn nữa, ta căn bản không tin hắn sẽ nới lỏng vòng vây cho chúng ta chạy thoát!
Ngu Khiếu nhảy lên chiến mã, vừa giục ngựa vừa nói:
- Chỉ cần hắn không nới lỏng vòng vây, sáu người dưới trướng của lão già kia biết ta đã giết lão già, sẽ lập tức triệu tập binh mã đuổi theo. Nếu phía trước bị Phương Giải ngăn cản, phía sau là sáu tên kia ngăn cản, trước sau liền không đường! Tới lúc đó, Phương Giải sẽ ngồi xem cuộc vui, xem ta và sáu người kia chém giết, còn hắn thì ngư ông đắc lợi. Nếu là ta, ta cũng lựa chọn như vậy.
- Thuộc hạ đã hiểu!
Thân tín của Ngu Khiếu nói:
- Sau khi ra khỏi thành chúng ta có đợi những người phóng hỏa kia không?
- Không đợi!
Ngu Khiếu nói:
- Giờ đang cấp bách, dù chỉ một khắc (15 phút) cũng không đợi được. Ta sai người phóng hỏa chính là gửi tín hiệu cho Phương Giải. Người như Phương Giải, nhìn thấy lửa cháy trong thành, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức tấn công. Hắn tấn công, sáu cái tên trung thành với lão già kia sẽ không có thời gian để đuổi theo chúng ta! Ta mang hết kỵ binh đi, cho dù bọn chúng muốn đuổi cũng không đuổi được. Hơn nữa Phương Giải tấn công mạnh mẽ, chúng ta muốn thoát thân không khó. Nếu chúng ta mất một khắc để chờ đợi, thì sẽ có thêm một khắc nguy hiểm.
- Thuộc hạ đã hiểu!
Thân tín này gật đầu, nhưng trong lòng có chút khó chịu. Không thể nghi ngờ rằng, những thân binh đi phóng hỏa kia khẳng định không thoát được rồi.
Ngu Khiếu không dám trì hoãn, cũng không để ý thương thế trong người, lập tức cưỡi ngựa đi tới đại doanh, sau đó tìm tới tướng quân đang trực, dùng Hổ phù của Chu Xanh Thiên điều động tất cả kỵ binh. Y không dám điều cả bộ binh, vì sợ việc Chu Xanh Thiên bị giết đã bị phát hiện. Y dùng lý do là Chu Xanh Thiên hạ lệnh gửi viện binh tới tiếp ứng để mang kỵ binh đi. Nhưng y không ngờ rằng, thực sự là có viện binh, chỉ có điều là còn đang trên đường.
Binh mã dưới trướng của Ngu Khiếu nhận được lệnh đã chạy tới cửa nam. Tính toán của y là có thể mang được bao nhiêu người thì mang, chứ không thể chậm trễ. Sau khi rời khỏi đại doanh, y liền giục ngựa chạy về cửa nam thành. Lại dùng Hổ phù khiến cho bính lính thủ thành mở cửa thành ra. Chí ít có ba nghìn bộ binh đi theo y ra ngoài.
Tướng lĩnh trực đại doanh cảm thấy không ổn cho lắm, vội vàng phái người tới phủ thành chủ hỏi han. Nhưng lúc này Ngu Khiếu đã ra khỏi thành, muốn đuổi theo thì cũng đã không kịp rồi.
Sau khi ra khỏi thành, Ngu Khiếu không nhịn được thở phào một tiếng. Hắc Kỳ Quân đang vây thành xem ra không kịp phản ứng. Đợi quân đội tập kết xong, y đã mang người chạy được xa xa. Kế hoạch này, hoàn mỹ vô khuyết.
…
…
Ngu Khiếu dẫn theo quân đội mới đi được bốn, năm dặm, thì thám báo phía sau bỗng nhiên thổi kèn ra hiệu, Hắc Kỳ Quân sắp đuổi kịp. Ngu Khiếu hạ lệnh không dừng lại, một hơi chạy tới phía tây. Tướng lĩnh kỵ binh khó hiểu, lại hỏi vì sao không đi về hướng nam mà lại đi về hướng tây. Ngu Khiếu cũng không trả lời liền chém một đao, lớn tiếng nói, kẻ nào nhiễu loạn quân tâm, liền chém không tha.
Lại đi được một dặm đường, chợt thấy có mấy cỗ xe ngựa chắn ở trên quan đạo. Trong đó có một chiếc xe treo một ván gỗ, trên ván gỗ viết một hàng chữ.
“Đường này không đi được”
Ngu Khiếu rùng mình một cái, hạ lệnh cho thân binh đi tới kéo xe ngựa ra khỏi quan đạo. Nhưng mới tới gần, liền nghe thấy tiếng kèn vang lên, rồi tên trút xuống như mưa. Bên trong xe ngựa chứa đầy thuốc nổ, bị hỏa tiễn bắn vào, liền nổ tung nuốt trọn hơn trăm người. Ngọn lửa bốc lên cao giống như cửa chính của địa ngục, một mùi máu tanh xông ra ngoài.
Xa xa, Phương Giải ngồi vắt chân trên lưng bạch sư, khoát tay nói với Ngu Khiếu:
- Định Trình huynh, ta đang rảnh rỗi săn bắn ở cửa nam Phong Bình thì lại gặp được ngươi, đời người nơi nào không gặp…thật là khéo, thật là khéo.