Phương Giải lấy Trực Lộ đao từ sau lưng xuống, khóe miệng nhếch lên:
- Có những lúc, không phải đánh thắng được mới đánh.
Nam tử áo trắng trầm mặc, sau đó nhìn thẳng vào Phương Giải.
Có lẽ đối với y mà nói, động tác như vậy đã đủ tôn trọng Phương Giải.
Phương Giải nhếch mũi đao lên, khí xoáy tụ ở mũi đao liền bay ra ngoài, nhanh chóng phóng đại ở giữa không trung. Trong nháy mắt biến thành một cái lồng thật lớn hướng về nam tử áo trắng. Khí xoáy lôi theo nguyên khí thiên địa bốn phía, tạo thành một dòng khí màu xanh nhạt không ngừng xoay tròn.
- Đáng quý.
Nam tử áo trắng nhìn ngũ mạch khí xoáy kia, thì thào một câu:
- Sao ta lại không nghĩ tới nhỉ?
Phương Giải nhếch mũi đao xuống, khí xoáy lập tức lao mạnh xuống. Nam tử áo trắng lùi về phía sau một bước, nhưng thân hình đã cách đó mười mét. Trong khoảnh khắc, khí xoáy đập xuống vị trí y vừa đứng. Ầm một tiếng, một hố sâu cực lớn xuất hiện trên mặt đất. Khí xoáy giống như là cánh quạt đâm vào trong đống bùn, khiến cho mặt đất chỗ này trở nên sôi trào.
Bùn đất bị quấy lên không trung, tạo thành một cỗ lốc xoáy khổng lồ.
Nam tử áo trắng nhìn uy lực của lốc xoáy kia, có chút ngây ngốc. Nghĩ tới rất lâu trước mình chưa từng sáng tạo ra được công pháp như vậy, y liền có chút khâm phục Phương Giải. Cuồng phong dày đặc cuốn theo bùn đất khiến cho chỗ này trở nên tối tăm. Ở hai bên lốc xoáy, không ai nhìn thấy ai.
Phương Giải chỉ mũi đao về phía trước, lốc xoáy bắt đầu di chuyển về hướng nam tử áo trắng. Cuồng phong thổi mạnh mẽ vào nam tử áo trắng. Nam tử áo trắng giơ tay trái lên, trên bàn tay xuất hiện một chùm sáng màu trắng. Cuồng phong chạm vào chùm sáng màu trắng, giống như là đụng vào tảng đá lớn, bị tách ra làm hai.
Lốc xoáy di chuyển tới, rất nhanh nuốt gọn nam tử áo trắng. Nhưng chùm sáng đã bao phủ cả người y, ngăn cản lốc xoáy ở bên ngoài. Khí xoáy điên cuồng ma sát với chùm sáng, phát ra thanh âm điếc tai. Ngũ mạch lực không ngừng đánh thẳng vào. Nhưng chùm sáng xung quanh nam tử áo trắng dù làm thế nào cũng không bị tiêu diệt.
Lúc này nam tử áo trắng đứng bên trong trung tâm của lốc xoáy, bốn phía mờ mịt.
Y ngẩng đầu nhìn lên trên, trong mắt có chút tán thưởng.
Ngay một khắc này, y bỗng nhiên biến sắc, sau đó nhảy mạnh lên. Lập tức, khí xoáy thật lớn từ dưới đất chui lên, đánh về hướng y. Trong mắt nam tử áo trắng càng thêm khen ngợi. Ánh mắt này giống như là nhìn thấy một tuyệt tác do một họa sĩ bình thường vẽ nên. Hoặc như nhìn thấy một đứa trẻ con có thể viết được một đoạn văn tinh tế vậy.
Khí xoáy từ dưới đất chui lên, cánh quạt năm cánh không ngừng va chạm vào chùm sáng bảo vệ xung quanh nam tử áo trắng.
Thế công ở cấp bậc này, khiến cho mấy nàng nhìn mà kinh hãi đảm chiến. Có lẽ vì luôn ở gần nhau, cho nên các nàng không biết Phương Giải mạnh như thế nào. Mà bản thân các nàng đều là người tự phụ, trong ấn tượng của các nàng, thực lực của Phương Giải rõ ràng không bằng các nàng mới đúng.
Nhưng giờ khắc này, các nàng rốt cuộc xác định, Phương Giải một mực đuổi theo sau các nàng, giờ đã vượt qua rồi.
Nam tử áo trắng lơ lửng giữa không trung giơ chân đạp xuống một cái. Chùm sáng màu trắng bỗng nhiên biến thành một tòa núi lớn nặng nề, ầm ầm rơi xuống. Chùm sáng va chạm vào khí xoáy. Trong nháy mắt hai bên đụng vào nhau, thời gian như muốn dừng lại một lát. Sau đó lấy nam tử áo trắng làm trung tâm, khí lãng tỏa mạnh ra bốn phía.
Khí xoáy bị chùm sáng áp chế, cơn lốc nhanh chóng bị tan biến!
Ngay lúc khí xoáy bị áp chế, Phương Giải bỗng nhiên xuất hiện ở trung tâm cơn lốc. Trực Lộ đao mà hắn nắm trong tay tỏa ra ngọn lửa màu vàng chém mạnh vào chùm sáng. Mà nam tử áo trắng vừa rồi đạp một cước xuống, ánh mắt vẫn còn đang nhìn dưới đất.
Một đao kia, chọn thời điểm không thể chính xác hơn.
Ngọn lửa màu vàng cháy hừng hực trên Trực Lộ đao đụng mạnh vào chùm sáng. Sau một tiếng vang thật lớn, ngọn lửa bị chùm sáng hất văng. Ngọn lửa màu vàng giống như dã thú bị thương, gầm lên rồi bắn ngược trở lại, ở giữa không trung tạo thành biển lửa. Mà Trực Lộ đao, vẫn chém lên chùm sáng kia.
Keng!
Cánh tay cầm đao của Phương Giải tê rần, hổ khẩu đau đớn.
Đã lâu rồi Phương Giải chưa có cảm giác đó. Lực lượng từ một đao kia có thể chém đứt một tảng đá lớn, nhưng không chém đứt được chùm sáng bao quanh người nam tử áo trắng.
Chính như Phương Giải đoán trước, đây chính là kết giới.
Nam tử áo trắng này, là người thứ ba mà Phương Giải từng gặp có thể sử dụng kết giới. So sánh mà nói, loại kết giới này thoạt nhìn bình thường hơn những kết giới mà hắn trông thấy, nhưng lại ngưng thực hơn nhiều! Sau trận chiến với La Diệu, Phương Giải đã cởi bỏ rất nhiều nghi hoặc. Chẳng hạn như ở trận chiến giữa Dương Kỳ và Đại Luân Minh Vương, ở thời khắc cuối cùng, Dương kỳ cũng ngưng luyện ra một quả cầu ánh sáng.
Đó chính là kết giới. Nhưng lúc đó tu vị của Phương Giải còn quá thấp, không thể hiểu đó là thứ gì, về sau Phương Giải mới hiểu. Lúc đó Dương Kỳ dùng kết giới của mình khống chế được Đại Luân Minh Vương, khiến cho Đại Luân Minh Vương không thể thoát ra ngoài. Dương Kỳ mang theo ý định đồng quy vu tận thiêu đốt kết giới của mình, biến Đại Luân Minh Vương thành tro tàn.
Có lẽ chính vì kết giới này, cho nên một nửa tu vị của Đại Luân Minh Vương mới không thể quay về với La Diệu. Phương Giải nghĩ, con mãnh hổ giãy giụa muốn thoát ra khỏi lao tù bằng đất do chính Đại Luân Minh Vương tạo ra kia, có phải là một nửa tu vị của Đại Luân Minh Vương hay không. Y muốn thoát ra khỏi kết giới của Dương Kỳ, nhưng không thành công.
Cho nên, điều mà La Diệu luôn luôn chờ đợi không có xảy ra. Nếu lúc trước không có kết giới của Dương Kiên, thì một nửa tu vị của Đại Luân Minh Vương đã trở lại với La Diệu. Nếu vậy, trận chiến giữa La Diệu và Dương Kiên, La Diệu chưa chắc đã thua. Nếu La Diệu không bại…thì y sẽ không nóng lòng tìm tới Phương Giải.
Mà dưới tình huống như vậy, Phương Giải mới ngộ ra được kết giới của mình.
Dương Kỳ, La Diệu.
Hai người kia đều tạo ra kết giới của chính mình. Mà nam tử áo trắng trước mặt này thoạt nhìn có tu vị trên cả La Diệu lúc La Diệu bị trọng thương! Phương Giải chưa từng nghe nói qua có một người như vậy! Thật là vô lý.
Trên thực tế, Phương Giải là một kẻ khác loài.
Được chứng kiến mấy người có thể tạo ra kết giới của bản thân. Dương Kỳ, Đại Luân Minh Vương, có người nào là không vang dội cổ kim không? Hai người kia còn trên cả Trương Dịch Dương. Nếu như là Dương Kỳ lúc toàn thịnh hoặc là Đại Luân Minh Vương, thì căn bản không để Trương Dịch Dương của núi Võ Đang vào mắt.
Mà lúc trước lúc Trương Dịch Dương muốn giết Phác Hổ, bày ra thực lực khiến cho đám người Phương Giải cộng lại cũng khó có thể ngăn cản. Nếu không phải Tiêu Nhất Cửu đúng lúc trở về, vậy thì ngày đó ai có thể chống được Trương Dịch Dương? Cho nên Phương Giải mới là trường hợp đặc biệt. Hắn tự tạo ra kết giới của mình, nhưng ở mặt tu vị, hắn lại kém xa những người có kết giới kia.
Phương Giải có kết giới, nhưng có lẽ hắn là người yếu nhất trong số những người đại tu hành có thể tạo ra kết giới.
Dựa theo đạo lý, hắn mới miễn cưỡng tiến vào Thông Minh Cảnh, căn bản không có khả năng tạo ra kết giới.
Thậm chí Phương Giải hoài nghi, Trương Dịch Dương đều không có kết giới của mình.
Thân thể của Phương Giải bay xa về phía sau. Lực phản chấn khiến cho cánh tay của hắn run lên. Nếu không phải hắn có khí lực biến thái, chỉ sợ một đao trước đã khiến hổ khẩu của hắn bị rách ra rồi.
Chùm sáng màu trắng dần dần biến mất, nam tử áo trắng chậm rãi bước ra ngoài cơn lốc còn sót lại.
Y nhìn ngọn lửa vẫn còn thiêu đốt trên bầu trời, ánh mắt có chút phức tạp:
- Đã từng có người phát huy uy lực của ngọn lửa này tới mức lớn nhất. Lớn tới mức khiến cho y tuyên bố rằng không chỗ nào là không đốt được.
Phương Giải biết y đang nói tới Đại Luân Minh Vương. Nghiệp hỏa của Đại Luân Minh Vương quả thực là khủng bố. La Diệu có một nửa tu vị của Đại Luân Minh Vương, chỉ cần dùng Nghiệp hỏa là có thể nghiền ép một đám người đại tu hành. Mà nghe khẩu khí của người mặc áo trắng này, dường như y cũng đã từng chứng kiến Nghiệp hỏa của Đại Luân Minh Vương.
- Ngươi có biết, vì sao y lại phải khổ tâm nghiên cứu uy lực của ngọn lửa này không?
Nam tử áo trắng bỗng nhiên hỏi một câu.
Phương Giải hơi ngạc nhiên. Đang lúc chiến đầu mà đối thủ lại hỏi vấn đề này, không ngạc nhiên sao được.
- Ngươi đang nói tới Đại Luân Minh Vương?
Phương Giải cố ý hỏi một câu.
Nam tử áo trắng gật đầu:
- Ngoại trừ cái kẻ xấu xa dơ bẩn kia, còn ai vất vả như vậy phát huy toàn bộ uy lực của ngọn lửa này?
Hình như còn một câu y muốn nói, nhưng cuối cùng nhịn được. Phương Giải đột nhiên cảm thấy, cái câu mà y không nói kia, là mấu chốt để đoán ra lai lịch của người này. Mà y nói Đại Luân Minh Vương là kẻ xấu xa dơ bẩn, bởi vậy có thể thấy y chẳng thích thú gì với Phật tông cho lắm.
- Vì sao?
Phương Giải hỏi.
Nam tử áo trắng cười cười:
- Ngươi thực sự không nghĩ ra? Đó là vì…ngũ mạch lực, y chỉ có thể dùng lửa.
Trong lòng Phương Giải chấn động.
Đúng vậy a, đạo lý đơn giản như vậy, sao mình lại không nghĩ tới? La Diệu mơ ước thân thể của mình, Phương Giải vẫn còn nhớ sự cuồng nhiệt và tham lam trong mắt của y. Mà La Diệu, người chỉ có thể vận dụng được hỏa lực đã có thể ngạo mạn quần hùng. Như vậy mình, người có thất mạch…rốt cuộc có tiềm lực bao nhiêu?
- Không cần đánh tiếp nữa.
Nam tử áo trắng chậm rãi ngẩng đầu hé miệng hít một hơi. Ngọn lửa màu vàng trên bầu trời lập tức bị y hút vào miệng, rất nhanh bị hút sạch sẽ. Cảnh tượng này, khiến cho Phương Giải cực kỳ rung động!
- Công pháp này tên là Thôn Thiên Công. Ngươi nói, ngươi từng thấy qua.
Nam tử áo trắng nói.
Trong mắt của Phương Giải có một sự lạnh lùng càng ngày càng nồng nặc. Hắn lập tức nghĩ tới ở trận chiến giữa mình và La Diệu, một tia sáng chui vào kết giới của La Diệu, sau đó nuốt tất cả tu vị của La Diệu. Hình ảnh đó, tới giờ Phương Giải vẫn chưa quên.
- Là ngươi!
Phương Giải nắm chặt Trực Lộ đao, hít sâu một hơi, sau đó tiến về phía trước một bước.
- Ta?
Nam tử áo trắng dường như hơi kinh ngạc, sau đó cười thoải mái:
- Bất kể là ta hay không, thì ngươi vẫn cho rằng đó là ta. Lúc ở bờ sông nói chuyện, ngươi nói rằng ngươi từng thấy qua có người hút nội kình…xem ra ngươi rất chán ghét, nhưng vì sao ngươi phải chán ghét? Đây cũng chỉ là một phương pháp tu hành mà thôi. Chỉ có điều…hơi mưu lợi một chút.
- Vô nghĩa!
Phương Giải mắng một câu:
- Ta cướp của cải của ngươi cho nên ta có tiền, đây cũng chỉ là phương pháp mưu lợi thôi sao?
Nam tử áo trắng nghĩ một lát rồi nói:
- Hóa ra, ngươi vẫn còn phân chia thiện ác.
Dường như y có chút thất vọng:
- Chẳng phải kiêu hùng, chỉ quan tâm tới thành bại thôi sao?
Phương Giải lại bước về phía trước một bước:
- Ta không biết kiêu hùng quan tâm cái gì, nhưng ta biết có một số việc có thể làm, một số việc không thể làm.
Nam tử áo trắng hỏi:
- Vậy nếu người dùng Thôn Thiên Công, hút tu vị của kẻ ác thì sao? Đó có phải là việc thiện không? Thật giống như ngươi một mực giết chóc, điều đó chẳng phải giống với làm việc thiện?
Phương Giải không thể trả lời.
- Trở về đi. Ta đã nói với ngươi rồi…ta chỉ là quần chúng.
Cuối cùng, nam tử áo trắng nhìn về phía Tang Táp Táp, trầm mặc một lúc rồi nói: