Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 779: Không muốn nghĩ nhưng không thể không nghĩ



Phương Giải không để ý tới y, lật xem tin tức mà Kiêu Kỵ Giáo ở Hoàng Dương Đạo bên kia gửi tới. So với cái thành Kim An nho nhỏ này, hắn quan tâm chuyện ở Hoàng Dương Đạo bên kia hơn. Hắn đang hoài nghi Hoàng Dương Đạo bên kia xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa tin tức mà Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn ngấm ngầm điều tra cũng đã chứng minh, quả thực có một chuyện không tốt đang xảy ra, hoặc là sắp xảy ra.

Kỳ thực lúc trước Thôi Trung Chấn trúng kế bị thương chỉ là giả dối. Y dùng danh nghĩa bị thương để trở về đại doanh núi Chu Tước, âm thầm làm việc theo chỉ thị của Phương Giải. Cộng thêm sự hỗ trợ của Độc Cô Văn Tú, mới dần dần đưa những chuyện kia lên mặt nước.

Đã lâu rồi không ở trong đại doanh núi Chu Tước, Phương Giải lo lắng có một số việc sẽ nằm ngoài tầm với của mình. Sở dĩ hắn không đề xuất những chuyện này ra ngoài, là vì hắn không xác định được mục đích của cái người mà mình đang hoài nghi.

- Công gia, Ninh thành chủ đối xử với dân chúng không tệ, không giống với các thành chủ khác. Nếu Công gia cố ý công thành, dân chúng tất nhiên sẽ anh dũng trợ giúp phòng ngự. Tới lúc đó cho dù phá được thành, Công gia có còn thứ gì? Công gia xuôi nam tới nay quan tâm nhất là dân tâm. Nếu bởi vì một thành Kim An mà mất đi dân tâm, thì mất nhiều hơn được!

Đỗ Mục bị Kiêu Kỵ Giáo kéo ra ngoài, vẫn không cam lòng nói:

- Công gia, kỳ thực ý của thành chủ nhà ta rất đơn giản. Chỉ cần Công gia vẫn giữ lại địa vị và quyền lợi của thành chủ, thì Công gia có thể không mất người nào chiếm được Kim An. Tới lúc đó thành chủ tự mình gỡ cờ xí của Nam Yến xuống, thay vào long kỳ của Đại Tùy!

Phương Giải ngẩng đầu nhìn y một cái, dường như tò mò với sự cố chấp của người này:

- Lúc trước ngươi thay Ninh Hạo du thuyết các thành, chưa từng bị người ta đánh à?

- Có!

Thấy Phương Giải đáp lại mình, Đỗ Mục vội vàng giãy khỏi tay của Kiêu Kỵ Giáo:

- Ở Khánh Nguyên, Phó Chính Nam sai người ném ta ra đường cái. Ta ở ngoài cửa lớn của Phó Chính Nam nói ba ngày mới thuyết phục được y gặp ta, sau đó đáp ứng dâng tấu lên triều đình, trợ giúp Ninh thành chủ. Ở Phong Bình, lúc ta cầu kiến Chu Xanh Thiên, bị thân binh của ông ta tát cho ba tát, rồi bảo ta quỳ gối ở bên ngoài cửa lớn. Ta liền quỳ ở bên ngoài hai ngày hai đêm, Chu Xanh Thiên mới đồng ý gặp ta.

- Vậy ngươi ra bên ngoài quỳ đi.

Phương Giải khoát tay, dường như không có hứng thú đàm phán. Hai Kiêu Kỵ Giáo đi lên ngoắt tay Đỗ Mục, mang ra lều lớn.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi phân phó:

- Đi mời Tán Kim Hầu tới đây, ta có chuyện quan trọng muốn thảo luận.





Ngô Nhất Đạo đi vào, nhìn sắc mặt của Phương Giải, dường như có chút bất an. Phương Giải thấy ông ta tiến vào, cười nói:

- Ngồi đi, đợi hỏi ý kiến của ngươi xong, ta liền có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.

Sắc mặt của Ngô Nhất Đạo có chút khó coi, dường như sức khỏe không được tốt lắm. Ông ta ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng chờ. Phương Giải viết xong bức thư rồi phân phó người mang đi, đứng dậy rót một chén trà cho Ngô Nhất Đạo. Ngô Nhất Đạo vội vàng đứng dậy tiếp lấy, nói lời cảm ơn. Phương Giải cười cười với ông ta, rồi chắp tay đi tới cửa.

Phương Giải không nói lời nào, Ngô Nhất Đạo cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Qua một hồi lâu, Phương Giải mới chậm rãi nói:

- Ta luôn nghĩ, lúc ta suất quân từ Tây Bắc tới Hoàng Dương Đạo, nếu không có Hầu gia xây dựng đại doanh núi Chu Tước giúp ta, thì hiện tại ta sẽ thế nào. Hắc Kỳ Quân một đường xuôi nam mệt mỏi, muốn đánh hạ căn cơ ở Hoàng Dương Đạo không tính là khó. Nhưng muốn phát triển thì khó như lên trời.

- Lúc đó, Hầu gia nói một câu khiến lòng ta ấm áp.

Phương Giải quay đầu nhìn Ngô Nhất Đạo:

- Hầu gia nói, Hầu gia đã đặt cược hết tiền lên ta. Lúc đó lòng ta giống như được đốt một mồi lửa.

Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc, nói:

- Lúc đó quả thực là như vậy.

- Hiện tại thì sao?

Phương Giải hỏi.

Ngô Nhất Đạo trả lời:

- Hiện tại cũng như vậy. Tất cả mọi người của Hàng Thông Thiên Hạ đều làm việc cho Hắc Kỳ Quân. Từ ta xuống dưới, đều như vậy.

Phương Giải trở về chỗ ngồi, dừng một lát rồi nói:

- Kỳ thực, sự cảm kích của ta với Hầu gia chưa bao giờ giảm bớt. Với thực lực của Hầu gia, với thực lực của Hàng Thông Thiên Hạ, bất kể lựa chọn ai cũng sẽ không thất bại, có lẽ còn thuận lợi hơn ta một ít. Rất nhiều quyết định của ta đi ngược với ý tưởng của Hầu gia. Ta biết điều này. Nhưng Hầu gia vẫn luôn tôn trọng ta, ta cũng biết điều này.

Ngô Nhất Đạo thở phào một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

- Trong đại doanh núi Chu Tước quả thực xảy ra một số việc, nhưng không liên quan gì tới ta.

Đã nói tới đây, Phương Giải biết cũng không cần quanh co lòng vòng làm gì nữa.

- Sau khi ta xuôi nam, dường như đại doanh cũng có chút thay đổi.

Phương Giải nói:

- Sau khi Đại Khuyển chết, hậu cần tiếp tế vẫn giao cho người của Hàng Thông Thiên Hạ quản lý. Nhưng gần đây các khoản càng ngày càng kỳ quái. Cho nên ta phái người điều tra, phát hiện các khoản trong đại doanh núi Chu Tước cũng có vấn đề. Sau đó là trại tân binh, có không ít người mới được cắm vào đó làm Giáo úy, Biệt tương. Các doanh trong đại doanh núi Chu Tước đều bị điều động, trong đó phần lớn là người cũ, người mới được bổ sung vào. Mà những người mới này, đều là người của Hàng Thông Thiên Hạ.

Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ta biết chuyện này, ta cũng đang điều tra. Chính vì còn chưa rõ ràng, cho nên ta không nói với Chủ Công. Dù sao chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tình cảm, ta muốn điều tra rõ ràng rồi mới nói cho Chủ Công biết.

- Nếu Hầu gia cũng biết chuyện này.

Phương Giải nghĩ một lát rồi nói:

- Vậy thì chuyện này liền giao cho Hầu gia xử lý…gần đây ta đã bảo Thôi Trung Chấn điều động binh mã trong đại doanh. Tất cả những quan quân mới được đề bạt đều nằm trong đội ngũ xuôi nam. Hầu gia có thể gặp những người đó.

- Chủ Công.

Ngô Nhất Đạo nghĩ một lát rồi nói:

- Quan quân bổ nhiệm và miễn nhiệm đều có hồ sơ ghi chép, hơn nữa phải được gửi lên chi tiết. Chuyện này vốn rõ ràng, hiển nhiên không có kiêng kỵ gì. Nói cách khác, chuyện này căn bản không có ý định giấu diếm mọi người.

Phương Giải gật đầu:

- Chính vì ta cũng nghĩ như vậy, cho nên ta mới mời Hầu gia tới.

Phương Giải nâng chén trà lên uống một ngụm, rồi hỏi:

- Hầu gia nghĩ tới, là ai?

- Không phải người ngoài.

Ngô Nhất Đạo chỉ vào mình, nói:

- Người khả nhi nhất chính là ta, sau đó là tới…La Úy Nhiên.





Ngô Nhất Đạo thở dài nói:

- Các lão binh Hắc Kỳ Quân đóng ở đại doanh núi Chu Tước, muốn cắm người mới vào đó cũng không dễ dàng. Trần Bàn Sơn, Thôi Trung Chấn, Gia Cát Vô Ngần đều là người cũ của Hắc Kỳ Quân, cũng trung thành với Chủ Công. Cho nên nếu muốn xếp người của mình vào, trại tân binh là dễ ra tay nhất. Đồn điền bên kia, lúc trước vẫn là do Tôn Khai Đạo trông coi…người này là một kẻ tham tiền, chỉ sợ lúc trước chính là y đã mở ra lỗ hổng.

Phương Giải gật đầu.

Lúc này Ngô Nhất Đạo mới tỉnh ngộ, vì sao lúc trước Phương Giải lại tước đi quyền lực của Tôn Khai Đạo, sau đó điều y từ đại doanh núi Chu Tước tới Ung Châu. Sau khi tới Ung Châu liền bãi miễn mọi chức vụ của Tôn Khai Đạo, an bài y tới ở một tòa nhà, bảo y dưỡng lão ở Ung Châu. Hóa ra lúc đó, Phương Giải đã nhận ra đại doanh núi Chu Tước không thích hợp cho lắm.

Ngô Nhất Đạo sửa sang lại suy nghĩ, rồi tiếp tục nói:

- Tôn Khai Đạo cầm tiền, mở ra một lỗ hổng, có người bắt đầu xếp người vào trong trại tân binh. Mà người được cắm vào xem ra đều là người của Hàng Thông Thiên Hạ, cho nên ta là người đáng để hoài nghi nhất. Cho dù đổi là ta, ta cũng hoài nghi mình đầu tiên.

- Nhưng

Y liếc nhìn Phương Giải:

- Ta biết việc này, nhưng không phải là ta.

Phương Giải ừ một tiếng, không nói gì.

Ngô Nhất Đạo tiếp tục nói:

- Người này cố ý xếp người của Hàng Thông Thiên Hạ vào trại tân binh làm quan quân. Chỉ có hai khả năng, thứ nhất, những người này dù là người của Hàng Thông Thiên Hạ, nhưng trước khi tiến vào Hàng Thông Thiên Hạ đã có thân phận khác. Thứ hai, người này biết không có khả năng chiếm đoạt binh quyền một cách nhanh chóng, cho nên khiến cho Chủ Công hoài nghi ta. Chỉ cần Hắc Kỳ Quân và Hàng Thông Thiên Hạ quyết liệt với nhau, vậy thì sẽ có lợi cho rất nhiều người.

- Từ hai điểm này rồi phỏng đoán, dường như chỉ có một người thích hợp.

Y nhìn vào mắt Phương Giải, nói:

- La Úy Nhiên là Chỉ Huy Sứ của Đại Nội Thị Vệ Xử, năm đó Đại Nội Thị Vệ Xử có thực lực khổng lồ, vậy mà nói tan liền tan…Ta biết về sau Chủ Công đã tiếp nhận một số lượng lớn người của Đại Nội Thị Vệ Xử, còn có nhiều người vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối. Hoàng Đế của Đại Tùy dùng Đại Nội Thị Vệ Xử để kinh sợ triều đình, kinh sợ các địa phương. Cơ quan bí ẩn này rốt cuộc có thực lực bao nhiêu, chỉ có hai người biết, một là Hoàng Đế, hai là La Úy Nhiên.

Phương Giải gật đầu, vẫn không lên tiếng.

Kỳ thực hắn làm sao không biết, lúc La Úy Nhiên rời khỏi thành Trường An hẳn là đã có mệnh lệnh của Hoàng Đế Dương Dịch. Mệnh lệnh này rốt cuộc như thế nào, có lẽ ngoài y ra không ai biết. Có lẽ, ngay cả Mộc Tam, người đi theo La Úy Nhiên ra khỏi thành lúc trước cũng không biết. Cái vị Hoàng Đế Đại Tùy tên là Dương Dịch kia, trước khi chết rốt cuộc đã an bài cái gì?

Người như Dương Dịch…vĩnh viễn sẽ không ngồi chờ chết, cho dù y chết cũng sẽ tính kế lâu dài.

Phương Giải thầm than một tiếng. Bất kể là Ngô Nhất Đạo hay là La Úy Nhiên, kỳ thực hắn đều không muốn chạm tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.