Phương Giải cho người đặt một cái ghế tựa ở ngoài cửa đại doanh, hắn nằm ở trên híp mắt phơi nắng. Thời tiết đã dần nóng, chi có ánh sáng buổi sáng sớm mới là thoải mái nhất. Gió nhẹ thổi tới khiến người ta khoan khoái, nhiệt độ của buổi sớm khiến làn da thư giãn.
Đã tới thành Đại Lý ngày thứ ba, dường như Phương Giải còn chưa có ý định công thành. Mỗi ngày các tướng lĩnh dưới trướng đều tới thỉnh chiến, Phương Giải chỉ nói không vội. Các tướng lĩnh cũng không biết hắn tính toán công thành khi nào. Có người tới hỏi Ngô Nhất Đạo, Ngô Nhất Đạo cười nói, bánh mỳ đã thả vào trong nồi rồi, dù sao cũng phải đợi cho nó chín rồi mới mở nắp vung chứ.
Mọi người vẫn không hiểu lắm, khi nào thì chín?
Xa xa có mấy con chiến mã chạy tới, ky sĩ trên lưng ngựa từ xa nhảy xuống, bước nhanh tới trước mặt Phương Giải. Cầm đầu là một người có tướng mạo hoàn toàn khác với người Hán, mắt xanh tóc vàng mũi cao, thế nên y mặc trang phục người Hán trên người trông chẳng ra gì.
- Chủ nhân, ta nhìn qua rồi.
Người tới chính là An Đức Lỗ đêm qua mới chạy tới đại doanh. Người Rose này đã quen với cuộc sống ở Trung Nguyên, tiếng Hán càng ngày càng lưu loát. Y lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Thuộc hạ đã quan sát qua pháo trên tường thành. Hình dáng lớn hơn pháo mà xưởng của chúng ta đúc. Nòng pháo cũng lớn hơn, xem chừng tầm bắn xa hơn pháo của chúng ta. Do không hợp nòng, nên pháo của chúng ta không dùng được đạn pháo lấy được. Nếu muốn sử dụng đạn pháo đã cải tiến, thì những ổ pháo đã đúc lúc trước phải bỏ đi. Nhất định phải đúc lại. Thuộc hạ sẽ mở pháo mà chúng ta thu được ra xem có gì khác nhau.
- Chỗ đúc tạo lúc trước cũng không thể lãng phí.
Phương Giải hơi nhíu mày, hắn đã nghĩ tới kết quả như vậy, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc. Uy lực quan trọng nhất của pháo là lực nổ là tầm bắn. Tầm bắn của pháo mà Hắc Kỳ Quân chế tạo không bằng pháo đế quốc Agoda. Nếu tương lai giao chiến, tất nhiên sẽ rơi vào thế hạ phong.
- Đánh với người nước ngoài không dùng được, nhưng đánh với kẻ địch khác vẫn có thể dùng tới.
Kẻ địch về sau, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn không phải là người nước ngoài.
An Đức Lỗ gật đầu:
- Không vội định hình sớm. Thuộc hạ tính toán mở pháo của đế quốc Agoda xem còn chỗ nào cần để cải tiến không. Nếu vội vã định hình rồi sản xuất, thì chúng ta vĩnh viễn chỉ đi theo sau đế quốc Agoda. Nếu như có thể nghĩ biện pháp cải tiến rồi lại đầu tư, ít nhất sẽ không thua kém kẻ thù quá nhiều. Hơn nữa ở nhà xưởng bên kia của chúng ta, một khi định hình khuôn đúc thì không thể tùy ý thay đổi. Cho nên trong một khoảng thời gian ngắn, ít nhất là vài năm, pháo của đế quốc Agoda vẫn là dạng này, không cải tiến quá lớn.
- Sau khi tạo ra pháo, hướng nghiên cứu chính là cải tiến đạn pháo. Nếu không thể tăng tầm bắn của đạn pháo, thì cố gắng tăng uy lực của nó.
Ald nói:
- Không thể phủ nhận, hỏa khí của đế quốc Agoda tiên tiến hơn công quốc Rose. Nhà xưởng của công quốc Rose đã nhiều năm rồi không có cải tiến. Cho dù uy lực ngang nhau, thì tầm bắn chênh lệch cũng đủ để tạo thành đả kích trí mạng. Nếu như tầm bắn của đối phương là 1000m, mà chúng ta chỉ là 800m, vậy thì khoảng cách 200m này đủ để lấy mạng vô số người.
- Tuy nhiên, nếu trong thành Đại Lý chỉ có số pháo đó, không đủ để ngăn cản đại quân công thành.
An Đức Lỗ kết luận:
- Uy lực của pháo quả thực vượt xa xe ném đá. Nhưng hiện tại xe ném đá của Đại Tùy cũng đạt tới cực hạn của công nghệ. Ta thấy trong quân có xe ném đá loại lớn, cần hai trăm người thao tác, có thể ném được tảng đá ngàn cân đi chừng hai, ba dặm. Tầm bắn như vậy đã không kém pháo của đế quốc Agoda là bao nhiêu, thậm chí còn mạnh hơn
Phương Giải nói:
- Nhưng xe ném đá lớn như vậy, trong quân chỉ có ba xe.
Xe ném đá khổng lồ rất khó chế tạo. Hơn nữa do quá lớn cho nên không dễ vận chuyển. Chỉ riêng thao tác thôi đã cần hai trăm người để hoàn thành. Nếu muốn vận chuyển lên chiến trường cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
An Đức Lỗ nói:
- Ba xe là đủ rồi. Thuộc hạ quan sát qua, pháo trên tường thành Đại Lý là cố định. Nói cách khác, chỉ có thể điều chỉnh lên cao xuống thấp, rất khó điều chỉnh trái phải. Nó có tác dụng lớn với trận hình phòng ngự của bộ binh, nhưng về độ chính xác thì chưa cao. Tí nữa thuộc hạ sẽ tìm góc chết của những ổ pháo trên tường thành, sau đó bố trí ba xe ném đá lớn này, đủ để khiến cho tường thành hỗn loạn.
Phương Giải gật đầu:
- Ngươi đi an bài đi. Mặt khác, ngươi thẩm vấn mấy người nước ngoài bị bắt kia, ta lệnh cho Kiêu Kỵ Giáo giúp đỡ ngươi. Không chỉ hỏi công nghệ chế tạo pháo, còn phải hỏi đế quốc Agoda có phải tính toán động binh với Trung Nguyên hay không.
- Thuộc hạ minh bạch!
An Đức Lỗ gật đầu.
- Ngươi có biết gì về đế quốc Agoda không?
Phương Giải hỏi.
Trước kia cái tên của đế quốc này còn chưa khiến cho Phương Giải coi trọng, cho nên Phương Giải cũng chưa từng hỏi qua An Đức Lỗ chuyện này. Hiện tại xem ra, đế quốc có dã tâm bừng bừng kia, dường như đang muốn dùng vũ lực với thế giới bên này đại dương rồi.
- Thuộc hạ biết cũng không nhiều lắm.
An Đức Lỗ nghĩ một lát rồi nói:
- Hoàng Đế của đế quốc Agoda tên là Lai Mạn, được xưng là Lai Mạn Đại Đế. Lúc y mới kế vị, lãnh thổ của đế quốc Agoda còn không bằng một phần ba đế quốc Aegean. Do thực lực quốc gia không quá mạnh, cho nên chỉ có thể tính là quốc gia hạng ba ở bên kia đại dương.
- Nhưng người này có tâm địa cực kỳ ác độc. Theo lời đồn, là y hạ độc giết chết phụ thân và huynh trưởng của y, nên y mới kế thừa ngôi vị Hoàng Đế. Sau khi kế vị, việc đầu tiên y làm chính là giết cả nhà huynh trưởng và hai người em khác, sau đó đề bạt thân tín lên làm đại thần. Vài năm sau, y dần dần thu hồi quân đội từ trong tay các Đại công, hầu tước của đế quốc, rồi tự tay huấn luyện.
- Vào lễ Noen…lễ Noen giống như là tết âm lịch của Trung Nguyên, là ngày bình yên nhất. Dựa theo lệ thường, ngày Noen là ngày Thiên Đế cho dân chúng thoải mái vui chơi, không cho phép phát động chiến tranh. Nhưng Lai Mạn Đại Đế hiển nhiên không kính trọng gì Thiên Đế. Vào cái ngày Noen, y khai chiến với nước láng giềng. Một ngày sau liền âm thầm chiếm hai trăm dặm lãnh thổ, sau đó thừa dịp kẻ thù không kịp phản ứng, một hơi đánh tới Đô thành của nước láng giềng. Rồi dùng quỷ kế dụ dỗ Hoàng Đế nước láng giềng ra khỏi thành đàm phàn, cuối cùng giết chết.
- Chỉ mất hai tháng, y đã tiêu diệt nước láng giềng. Từ đó về sau, đế quốc Agoda bắt đầu không ngừng xâm lược. Lai Mạn Đại Đế rất giỏi dùng chiến thuật. Y kết minh với các quốc gia ở xa, đưa tới rất nhiều tiền tài và mỹ nữ, nhưng lại không ngừng công kích các nước láng giềng. Y chỉ mất ba năm đã khiến cho lãnh thổ của đế quốc Agoda tăng gấp đôi, còn lớn hơn cả đế quốc Aegean.
- Lai Mạn Đại Đế là kẻ lòng lang dạ sói. Y áp bức dân chúng ở thuộc địa, thật giống như vắt nước chanh, dùng tất cả thu hoạch để trang bị cho quân đội. Luận về sự giàu có, đế quốc Aegean hơn đế quốc Agoda gấp ba lần. Nhưng luận về quân lực, đế quốc Agoda bằng ba đế quốc Aegean.
An Đức Lỗ thở dài nói:
- Đế quốc Agoda thật giống như một người khổng lồ dị dạng, có hai cánh tay dũng mãnh vô song để sử dụng binh khí thật lớn.
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới một người ở kiếp trước, một người ngang nhiên phát động thế chiến.
- Lúc thuộc hạ tới Trung Nguyên, đế quốc Agoda còn đang giao chiến với đế quốc Aegean. Lúc trước Lai Mạn Đại Đế vì muốn ma túy người của đế quốc Aegean, nên đã dâng quốc thư lên đế quốc Aegean, tỏ vẻ nguyện ý thần phục dưới chân của Hoàng Đế Aegean. Y nguyện ý chia một nửa thu hoạch sau mỗi lần chiến tranh cho đế quốc Aegean. Thế nên Hoàng Đế Aegean và các quý tộc bị lợi ích che mất ánh mắt.
- Thẳng tới khi đế quốc Agoda tấn công đế quốc Aegean, các quý tộc này còn đang ầm ĩ làm sao chia số vàng bạc châu báu mà đế quốc Agoda dâng lên. Lai Mạn Đại Đế là một người am hiểu dùng vàng bạc và vũ khí. Thường thường quân đội của y còn chưa đánh, thì tướng địch đã bại trước rồi.
An Đức Lỗ có chút buồn bã nói:
- Cho nên, thẳng tới khi đế quốc Agoda ngầm chiếm được hai công quốc của đế quốc Aegean, Hoàng Đế của đế quốc Aegean vẫn còn đang bác bỏ lời cầu viện của sứ giả, mắng hắn có y định hủy hoại quan hệ hữu nghị giữa đế quốc Aegean và đế quốc Agoda.
Y nhún vai nói:
- Như vậy, đế quốc Aegean sao có thể không bại? Tuy lúc thuộc hạ tới, chiến tranh còn chưa kết thúc, nhưng mọi người đều biết sớm muộn gì đế quốc Aegean cũng phải diệt vong.
Phương Giải gật đầu, ghi nhớ cái tên Lai Mạn vào trong lòng.
- Chủ nhân, khi nào thì tấn công thành Đại Lý?
An Đức Lỗ hỏi.
- Chờ thêm một chút.
Phương Giải nhìn về hướng thành Đại Lý bên kia:
- Cho bọn họ thêm một ít thời gian.
…
…
Thành Đại Lý
Đường cái gần với hoàng cung nhất tên là Thịnh Xương. Rất ít dân chúng có thể ở được trên con đường này. Tuy nơi này không bằng được con đường nằm phía nam điện Thái Cực của thành Trường An, nhưng với dân chúng bình thường, được ở chỗ này chỉ là giấc mơ xa vời.
Phủ Tể tướng nằm ở phía đông đường Thịnh Xương, đi bộ tới hoàng cung chưa tới nửa tiếng.
Chu gia là gia tộc có thực lực lớn nhất trong các gia tộc của Nam Yến. Không chỉ có quyền thế tuyệt đối ở địa phương, gia tộc này còn là một trong những gia tộc có thể ảnh hưởng tới Mộ Dung Sỉ trong thành Đại Lý. Chu Kiểm Toán có thể ngồi vững vàng ở vị trí Tể tướng nhiều năm như vậy, không chỉ vì y biết làm quan.
Trong phòng khách đốt đàn hương, mùi thơm bay thẳng vào mũi rồi xông lên đầu. Đều nói mùi thơm này có tác dụng an thần, kỳ thực là vì nó đắt đỏ cho nên mới được người giàu lựa chọn.
Ngồi ở trước mặt Chu Kiểm Toán là một người rất trẻ. Đây là lần đầu tiên y gánh vác nhiệm vụ quan trọng như vậy một mình, cho nên y có vẻ mất tự nhiên.
Chu Kiểm Toán nhìn y, cười nói:
- Ta không thể không bội phục Trấn Quốc Công. Có thuộc hạ là những người trẻ tuổi lại đầy can đảm như ngươi đúng là một chuyện đáng để kiêu ngạo. Ta khó có thể lý giải làm sao các ngươi trà trộn được vào thành Đại Lý, cũng khó có thể lý giải được các ngươi lấy đâu ra dũng khí tiến vào nhà ta.
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
Ông ta hỏi.
Người trẻ tuổi trả lời:
- Mười chín.
Chu Kiểm Toán hơi sững sờ:
- Mười chín tuổi mà đã phải đảm đương việc lớn rồi…Trấn Quốc Công thật đúng là dám dùng người.
Người trẻ tuổi cười nói:
- Trấn Quốc Công cũng chưa qua hai mươi tuổi.
Chu Kiểm Toán phát hiện người thanh này dù hơi mất tự nhiên, nhưng không hề co quắp, cũng không hề lo lắng, càng không phải là khiếp đảm, chỉ có…hưng phấn?
- Ngươi không sợ ta ra lệnh bắt ngươi sao? Chỉ cần ta vẫy tay gọi một tiếng, hộ vệ bên ngoài sẽ xông vào. Ta không tin ngươi chịu được khổ hình, sau đó bắt hết những người trà trộn vào với ngươi. Như vậy kế hoạch của Trấn Quốc Công cũng khó mà tiếp tục được.
Người trẻ tuổi bĩu môi nói:
- Ta chỉ cách đại nhân có bảy bước. Vì lần nói chuyện này phải giữ bí mật, cho nên đại nhân đã bảo tôi tớ ra ngoài. Nếu đại nhân hạ lệnh bắt ta, người ở phía ngoài xông vào cũng phải mất ít nhất mười lăm bước. Cho nên ta có thừa một nửa thời gian để giết đại nhân. Trấn Quốc Công nói qua, làm chuyện gì cũng nên cân nhắc một chút, thì đâu sợ thua thiệt. Ta bất quá chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, đại nhân là Tể tướng Nam Yến. Nếu ta liều chết, không tính là thiệt thòi.
Y cười cười:
- Huống chi, nếu đại nhân muốn bắt ta, đâu cần chờ tới bây giờ?
Chu Kiểm Toán không nhịn được khen:
- Nếu dưới trướng của Trấn Quốc Công đều là những người có đảm phách như ngươi, vậy thì ít có người địch nổi.