Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 97-1: Nước cay (1)



Hầu Văn Cực đi ra khỏi phòng của mình, từ đường đá nhỏ chậm rãi tới hình phòng. Tuy rằng Tình Nha dựa theo nguyên tắc không có hình phạt như nha môn của Đại Tùy, nhưng thủ đoạn nơi này còn khiến người ta kinh hãi hơn so với Đại Lý Tự và Hình Bộ. Phạm nhân trong nhà giam của Đại Lý Tự và Hình Bộ còn có thể thấy ánh mặt trời, nhưng người trong hình phòng của Tình Nha, dường như không ai có thể sống sót ra ngoài, tuy nhiên không có nghĩa là không có ngoại lệ, phải xem Hầu Văn Cực có cần hay không.

Bách Hộ đang trực ở Hình phòng từ xa thấy Hầu Văn Cực đến, liền vội vàng tới thi lễ. Hầu Văn Cực khoát tay áo, hỏi rõ nghi phạm bị nhốt ở phòng nào sau đó chậm rãi tới đó.

Bách Hộ dẫn đường mở cửa phòng, Hầu Văn Cực ra hiệu y không được vàotheo, Bách Hộ vội vàng gật đầu, đứng nghiêm giữ chuôi hoành đao thủ vệ ở bên cửa.

Hình phòng rất âm u, lại vô cùng ẩm ướt.

Tuy rằng đèn dầu trên vách tường cháy mạnh, nhưng trong phòng vẫn âm u làm người ta khó có thể thích ứng. Hình phòng chỉ có một cửa sắt, không có cửa sổ, quanh năm không thấy ánh mặt trời, các phạm nhân trong này nếu muốn hít thở chút không khí mới mẻ đều là một yêu cầu xa vời. Phòng ở rất hẹp, nhưng rất sâu, hai bên vách tường treo đủ loại hình cụ, làm cho người ta không rét mà run.

Hầu Văn Cực rất ít đến hình phòng, bởi vì y không thích không khí trầm lặng của nơi này, càng không thích mùi hôi thối của nơi này.

Trong phòng có một cái ghế, là dành cho chủ thẩm. Đối diện với ghế là xích sắtxuyên xương tỳ bà đính trên vách tường, ngay cả phạm nhân cũng đã không nhìn ra được diện mạo. Đêm đó, Trác Bố Y dùng Tâm thần Thuật đã khống chế Ưng Thứu, sau đó khống chế phạm nhân này.

Một đêm chém giết nhìn như đơn giản, nếu thật sự suy xét cẩn thận mới hiểu được thủ đoạn huyền diệu của Trác Bố Y. Nếu Ưng Thứu có thể trở thành thân tín của Ngu Đông Lai, tu vi dĩ nhiên sẽ không thấp. Thân pháp của y phiêu nhẹ như dơi, kiếm pháp linh hoạt, sắc bén như rắn, một võ giả có tu vi không tầm thường như vậy lại bị Trác Bố Y ở trong khoảng cách xa hơn 10m khống chế được tâm thần, trở thành một con rối, có thể thấy rõ sự đáng sợ của Trác Bố Y.

Nghi phạm bị đóng trên vách tường đầu cúi thấp, thứ đang nhỏ xuống ở tóc không biết là nước hay là máu.Hầu Văn Cực ngồi xuống ghế, nhìn nghi phạm đã không còn hình người thì hơi nhíu nhíu mày, chậm rãi nâng tay trái lên, cong ngón tay búng về phía nghi phạm. Trong khoảnh khắc, thân thể người treo trên tường đột nhiên chấn động, không nén được đau đớn rên rỉ thành tiếng, khi nhìn lại, trên vai y có hơn một lỗ máu.

- Ngươi có biết mình ngu xuẩn thế nào không?

Hầu Văn Cực cầm lấy một thanh Dịch Cốt Tiêm Đao sửa móng tay của mình, nhìn ngón tay trắng dài sạch sẽ của mình, ông ta bình thản nói:

- Nếu chủ tử ngươi giao việc này cho ngươi làm, chính là tin tưởng năng lực của ngươi. Nghe nói thủ hạ của Ung Châu La Diệu không người nào là nhu nhược, hôm nay thật khiến người ta thất vọng.

- Ta...không muốn chết.Người bị treo trên tường cất giọng khàn khàn khó khăn trả lời một câu.

- Tên ngươi là Nhị Lang?

Hầu Văn Cực không hề ngẩng lên, tiếp tục nói:

- Ngươi có từng nghĩ tới hay không, cũng bởi vì ngươi khai ra chủ tử của ngươi, có khả năng hủy tiền đồ của y đi không? Hôm qua Bệ hạ đã hạ ý chỉ tấn phong chủ tử ngươi làm Tòng Lang tướng Tứ Phẩm, điều y đi Tây Bắc làm việc cho Hữu Kiêu Vệ. Đây chính là một địa phương tốt, không bao lâu nữa chủ tử ngươi có thể đại triển quyền cước vút thẳng lên trời, nhưng bởi vì ngươi, có lẽ y chưa kịp mặc giáp trụ Lang tướng diễu võ dương oai thì đã bị bắt vào Đại Lý Tự vấn tội rồi, tám chín phần là cả đời này coi như bị hủy hoại.

- Ta....không muốn chết.La Nhị Lang lặp lại câu nói rồi im lặng, một lúc sau lại bổ sung một câu:

- Tuy rằng...tuy rằng ta chỉ là một gia nô, nhưng ta không cảm thấy...mạng của mình ti tiện.

Nghe được câu này, Hầu Văn Cực không kìm nổi bật cười. y buông Dịch Cốt Tiêm Đao xuống, phủi tay mỉm cười nói:

- Ta thích người không muốn chết, nhất là những phạm nhân ở Tình Nha chúng ta, chỉ cần một người còn không muốn chết, bí mật che giấu không sợ không phun ra.

- Tuy rằng ngươi đã nói gần hết những điều không nên nói, nhưng ta sẽ không định tội giết ngươi.

Hầu Văn Cực cười nói:

- Ngươi có thể yên tâm, tối thiểu trong một khoảng thời gian dài ta cũng sẽkhông giết ngươi, bởi vì giữ ngươi lại vẫn còn tác dụng, tác dụng không nhỏ. Nếu không phải hôm nay ngươi cung khai rồi, có lẽ ta sẽ không cho ngươi sống sót, phòng giam ngay sát ngươi cũng có một người bị bắt giữ, những gì cần khai đều đã cung khai, một chữ không nên khai cũng không khai, đây mới là nô tài giỏi, tuy nhiên, ngươi có thể sống, y lại phải chết.

- Kết cục của ngươi và hắn có một điểm khác biệt...

Hầu Văn Cực đứng lên chậm rãi đến gần La Nhị Lang dừng lại, nhìn y máu me nhầy nhụa, ôn hòa nói:

- Không những ngươi có thể sống sót, những gì hôm nay ngươi cung khai hết thảy ta cũng sẽ không nói ra. Ta tới đây rồi, bí mật này cũng lập tức bị chôn vùi. Người cách vách kia không cung khai chủ tử của y, nhưng chủ tử y tất nhiên vẫn bị liên lụy. Ngươi cung khai chủ tử của ngươi, ta lại làm như không thấy không ngheđược gì.

- Đa..đa tạ.

La Nhị Lang khó khăn ngẩng lên, muốn nhìn rõ người trước mặt mình là ai.

- Đừng khách sáo.

Hầu Văn Cực cười nói:

- Cho ngươi sống, là bởi vì ngươi hữu dụng. Không liên lụy chủ tử ngươi, là bởi vì chủ tử ngươi hữu dụng. Chỉ cần ngươi còn sống, khi nào ta muốn chủ tử ngươi xui xẻo cũng có thể. Có lẽ ngày mai, có lẽ ngày kia, lại có lẽ trước khi y rời khỏi kinh thành, nếu ta cầm khẩu cung của ngươi cho y xem, ngươi đoán y sẽ có phản ứng gì?Trong mắt La Nhị Lang hiện lên tia sợ hãi, cầu xin nhìn Hầu Văn Cực.

...

...

Không đợi La Nhị Lang nói gì, Hầu Văn Cực đã vỗ vỗ bờ vai y, tiếp tục nói:

- Nhất định y sẽ hận ngươi, hận không thể lột da ngươi, ăn thịt uống máu ngươi. Ta nghe nói Tiểu La tướng quân có một nửa sự âm tàncủa cha y, thật sự khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Ta nghĩ nếu ta nói với Tiểu La tướng quân, y có thể cầu xin ta đừng vạch trần y hay không? Y dù có âm tàn đến đâu cũng không dám làm gì ta, chỉ có thể cầu xin ta.

- Nếu ta cầm khẩu cung của ngươi mang đến cho La tướng quân trong thành UngChâu xem, ngươi đoán y sẽ làm thế nào? Tái diễn một tiết mục hai mươi mấy năm trước? Đích thân giết chủ tử ngươi, sau đó tới kinh thành thỉnh tội? Có lẽ có khả năng, tuy nhiên trước khi y đến kinh thành, nhất định sẽ phải giết toàn bộ người nhà của ngươi đã.

- Cho nên...

Hầu Văn Cực tiếp tục nói:

- Trong tay có khẩu cung đồng ý của ngươi, không cần phải nói ngươi, cha con La Diệu đều kiêng kỵ ta, thậm chí không tiếc khoản tiền lớn để mua chuộc ta, táng gia bại sản cũng phải làm. Vừa rồi ta để ngươi đoán, chắc trong lòng ngươi đang nghĩ, La Diệu bây giờ vẫn như La Diệu lúc trước, sẵn sàng giết con chuộc tội, đúng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.