Lưỡi dao sắc nhọn đâm vào cơ thể, Lục Tranh đau đớn cố chịu đựng nhưng vẫn không kìm nén được cơn run rẩy!!!
"TẠI SAO LÚC NÀO CŨNG LÀ ĐÀM SONG NGHI!!! BỐ LÚC NÀO CŨNG KHEN NGỢI CHỊ TA VÌ CHỊ TA TÀI GIỎI! ANH TRAI LUÔN CHIỀU CHUỘNG CHỊ TA VÌ CHỊ TA XINH ĐẸP!!! TẠI SAO???"
Đàm Yến Nhi như đã phát điên, giọng thét lớn lên đến mức Lục Tranh nghe mà nhức đầu hận không thể bịt tai lại!!!
Đàm Yến Nhi mạnh tay rút con dao ra khỏi vai anh, máu tươi phun trào như suối!!! Thế nhưng cô ta lại đâm thêm một nhát vào sát bụng anh!!!
"CÒN MÀY LÀ CÁI THÁ GÌ MÀ DÁM RA ĐIỀU KIỆN VỚI TAO! TAO MUỐN HÀNH HẠ MÀY NHƯNG VẪN XÉ XÁC ĐÀM SONG NGHI ĐẤY! NGAY TỪ NHỎ CHỊ TA CÁI GÌ CŨNG MUỐN TRANH GIÀNH VỚI TAO!!! CON KHỐN ĐÓ!!!"
Khắp người Lục Tranh bây giờ toàn là vết thương chảy rất nhiều máu, anh choáng váng, đầu óc mơ hồ không được tỉnh táo.
Đàm Yến Nhi lại rút con dao, bàn tay bóp cổ anh, lần này... cô ta nhắm vào cổ họng của anh. Cô ta trừng mắt nhìn anh, giọng nói ra những lời tàn nhẫn: "Tao sẽ chặt đầu mày, khoét hết nội tạng của mày sau đó dùng cơ thể mày làm thú nhồi bông để xem con khốn đó sẽ phản ứng thế nào?"
Ngay khi cô ta giơ con dao lên...
ĐOÀNG!!!
Một viên đạn từ bên ngoài bay vào bắn xuyên qua người của Đàm Yến Nhi!!! Cô ta thẫn thờ không hiểu chuyện gì đã ngã gục xuống!!!
"Tiểu thư."
Đám vệ sĩ của cô ta hốt hoảng chạy tới nhưng...
ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Trận mưa đạn bất ngờ ập đến quét sạch mạng sống của đám vệ sĩ.
Đàm Yến Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh hoảng, hai tay run rẩy chống xuống định đứng lên thì lại một viên đạn bắn xuyên qua bụng cô ta!!!
Khi trận mưa đạn dừng lại, Lục Tranh lết người sang nhặt con dao của Đàm Yến Nhi để cắt dây trói. Anh vịn tay vào tường để đứng lên.
"Chuyện gì vậy?"
Có kẻ nào đó đã tấn công Đàm Yến Nhi và đám vệ sĩ, mặc dù Lục Tranh chưa dính đạn nhưng anh nhất thời phải đề cao cảnh giác cho đến khi anh thấy một đám rắn độc màu đen từ bên ngoài bò vào! Ngay khi đó anh đã hiểu.
Mấy con rắn độc bò tới hút sạch máu của đám vệ sĩ và mấy con khác đang định kết liễu tính mạng của Đàm Yến Nhi. Cô ta đã bị một con rắn độc cắn vào chân nên đã tê liệt, lại bị đạn bắn nên mất nhiều máu... giờ đúng là chỉ chờ cái chết.
Tuy nhiên, khoảnh khắc đó... Lục Tranh đã chạy sang dùng con dao đâm xuyên qua đầu con rắn! Thế là bầy rắn độc đã vây quanh anh! Anh lại bị cắn vào tay nhưng lần này cơ thể anh chỉ bị mệt, không bị tê liệt bởi lần trước bị chúng cắn và được Đàm Song Nghi chữa trị nên cơ thể anh có thể tạm thời kháng được chất độc! Anh vẫn có thể cử động vậy thì bầy rắn trước mặt này chỉ là chuyện nhỏ. Anh dùng dao giết sạch hết bầy rắn độc.
Lục Tranh dựa lưng vào vách tường đầy bụi bẩn mà kịch liệt thở dốc.
Song Nghi vẫn đang đợi mình... phải nhanh lên...
Lục Tranh đứng nghỉ ngơi chưa được năm phút thì lại nén cơn đau cố gắng về phía trước. Lúc đi ngang qua Đàm Yến Nhi, cô ta trúng độc nên còn hấp hối nhanh hơn cả khi bị đạn bắn. Anh chợt dừng bước và nội tâm anh đã xảy ra cuộc đấu tranh dữ dội!
Nếu cô ta không đuổi theo muốn bắt mình thì đã không bị như vậy! Cứ mặc kệ đi...
Không được! Cô ta là em gái của Song Nghi! Nếu Song Nghi biết mình thấy cô ta sắp chết mà lại không cứu thì...
***
Cách nhà kho bỏ hoang khoảng 100 mét, trên sân thượng của một toà nhà có hai kẻ mặc đồ đen đang cầm súng trường ngắm bắn.
Kẻ chủ mưu chính là Tô Hoa. Sau vụ bỏng axit, da mặt của bà ta gần như không thể hồi phục, phải dùng lớp mặt nạ che giấu. Cho nên bà ta muốn trả thù Lục Tranh. Sau khi biết việc anh chạy trốn, bà ta đã lập tức đuổi bắt anh thì vừa hay Đàm Yến Nhi đang nằm trong tầm ngắm. Vốn dĩ bà ta không ưa Đàm Yến Nhi nên muốn xử cả cô ta xong rồi sẽ đổ hết tội cho Lục Tranh!
"Bà chủ, thằng đó giết hết lũ rắn rồi."
"Vậy thì khử con be kia đi, con gái mà chết thì chắc chắn Đàm Lăng sẽ phanh thây thằng nhãi chết tiệt đó, tao chẳng phải nhúng tay vào."
"Vâng."
Tên vệ sĩ đó định ngắm bắn phát tiếp theo thì một con dao phóng tới một nhắt đâm thẳng vào tim làm hắn ngã xuống chết ngay lập tức!
"Mày!!!"
Tô Hoa tức giận nhìn Đàm Song Nghi đang bước tới.
Đàm Song Nghi trên đường trở về thì tình cờ đi ngược chiều với xe của Tô Hoa. Trực giác đã mách bảo cô đi theo bà ta.
"Giết n..."
Phập!
Tô Hoa còn chưa kịp nói thì con dao trong tay Đàm Song Nghi nhanh hơn, lại bay cắm thẳng vào đầu của tên cầm súng muốn bắn cô!
Tô Hoa thấy hai tên vệ sĩ của mình bị Đàm Song Nghi xử gọn thì mặt tái mét vội nói: "Đợi... đợi đã nào, nhị tiểu thư. Có gì từ từ nói..."
Đàm Song Nghi mỉm cười hiền dịu: "Bà chủ yên tâm, tôi là bác sĩ, sẽ không gây gổ đánh nhau."
Tô Hoa chưa kịp cười thì cô lại nói nhưng giọng lạnh hơn: "Thế nên tôi sẽ chặt đầu bà xuống cho nhanh gọn!"
...
Đàm Song Nghi đổ xăng lên ba cái xác chết mà cô đã giết rồi dùng bật lửa thiêu sạch!!! Giải quyết xong, cô cầm súng trường lên, nhìn qua ống ngắm theo dõi Lục Tranh.
Vậy là ổn rồi đấy A Tranh, tôi biết anh bị thương nhưng mà cố gắng chạy đi, tôi sẽ tới... Cái... cái quái quỷ gì thế này!!! Lục Tranh!!! ANH RỐT CUỘC LÀ ĐANG LÀM CÁI GÌ?
Đàm Song Nghi sửng sốt trước hành động của Lục Tranh khi nhìn qua ống ngắm! Cô còn tưởng mình bị hoa mắt nên đã buông khẩu súng xuống rồi chớp mắt thật lâu sau mới nhìn lại lần nữa!!! Thật không ngờ... hình ảnh thu được qua ống ngắm vẫn thế!!!
Lục Tranh... anh đang cõng Đàm Yến Nhi ra khỏi nhà kho và đã đi một đoạn rất dài...
"Hướng đó... anh muốn cõng Đàm Yến Nhi quay về nhà sao? Không được! Tuyệt đối không được!!! Đàm Huân sắp về rồi!!! KHỐN KHIẾP!
Đàm Song Nghi cau mày lớn tiếng chửi rồi vứt khẩu súng xuống vội chạy lên xe.
***
Lục Tranh thật sự là sắp kiệt sức rồi nhưng hai cánh tay run rẩy của anh vẫn cố gắng bám chặt vào khúc cong nơi đầu gối của Đàm Yến Nhi. Đàm Yến Nhi nằm sấp trên lưng anh, cơ thể tê liệt, đầu óc nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn nhận thức được việc anh làm. Khuôn mặt cô ta kề sát vào vai nên đã cảm nhận được giọt máu tanh và giọt mồ hôi nóng rực chảy trên gò má của anh, anh đã mệt đến mức thở gần như không ra hơi nữa rồi!!!
"Tại sao..." Giọng cô ta phát run, âm thanh trở thành tiếng nức nở.
Lục Tranh không đáp, anh đi thêm mấy bước rồi đứng lại hỏi: "Này, còn tỉnh không... đi hướng nào là về nhà cô..."
Đàm Yến Nhi kinh ngạc không thốt lên lời.
"Nhanh lên, tôi sắp kiệt sức rồi... Cô cũng cần phải nhờ người khác sơ cứu không sẽ..."
Lục Tranh lại tiếp tục bước đi. Đàm Yến Nhi lúc này đang rất nguy kịch nhưng khi nằm dựa vào vai Lục Tranh, cô ta lại cảm thấy ấm áp và an tâm đến lạ thường!!!
Tại sao... ai cũng chỉ biết đến Đàm Song Nghi! Cả hắn cũng vậy!
Đàm Yến Nhi... Từ nhỏ bố chẳng bao giờ để ý đến mày, chỉ vì mày vô dụng! Anh trai thì luôn muốn đến gần bắt chuyện với chị ta... thế nên khi mẹ qua đời thì mày hoàn toàn cô độc... trước giờ cũng chưa từng có ai cõng mày đi đoạn đường dài như vậy... Lại còn là kẻ mà mày đã đánh đập và sỉ nhục muốn lấy mạng chứ!!! Thật nhục nhã!!! Đàm Yến Nhi, hắn chỉ là đang thương hại cho mày thôi, chẳng ai muốn để ý đến một đứa vô dụng như mày đâu!
Đến nơi, Lục Tranh đặt Đàm Yến Nhi ngồi dựa lưng xuống trước cổng biệt thự. Anh cũng quỳ gục xuống thở lấy hơi mất mấy phút.
"Sao tất cả những việc tôi làm... tại sao còn cứu tôi?"
Đàm Yến Nhi mệt mỏi nhìn Lục Tranh, khuôn mặt cô ta lúc này lại vô hại như một con chim sẻ non nớt vậy...
Lục Tranh đứng dậy lau mồ hôi trên mặt rồi nói: "Tôi chỉ căm ghét Đàm Lăng chứ không có thù oán gì với anh em các cô. Với lại con người tôi vốn không thể thấy chết không cứu..."
"Kể cả đó là kẻ đã muốn giết anh sao... Tôi xấu xa, tôi độc ác vậy mà anh vẫn muốn cứu sao?"
Lục Tranh đã trả lời: "Tôi nghĩ không ai sinh ra trên đời đã xấu xa, độc ác chỉ là cách họ lớn lên như thế nào đã dần thay đổi con người họ..."
Câu trả lời của Lục Tranh đã khiến Đàm Yến Nhi lặng đi!!! Rồi sau đó... giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt cô ta.
Không phải!!! Không phải anh ta thương hại mà mà là anh ta đã chú ý đến mày... dù chỉ là một chút!!! Nhưng một chút ít đó cũng đủ làm mày hạnh phúc rồi!!! Tại sao... tại sao trên đời này là có người đơn giản và tốt bụng đến vậy!!!
"Tôi sẽ bấm chuông cửa biệt thự, đám vệ sĩ sẽ tìm thấy cô... Vậy thôi... tôi đi đây. Cô... đừng có mà đuổi theo tôi nữa đấy!"
Lục Tranh làm xong việc thì vội rời đi nhưng cô ta lại gọi: "Khoan đã... Lục..."
Đàm Yến Nhi đang định gọi nhưng mới nhớ ra còn không biết tên của anh!!! Cô ta run rẩy lấy hết can đảm hỏi: "Nói cho tôi biết... tên của anh..."
Lục Tranh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Đàm Yến Nhi, vốn định không đáp lại nhưng vẫn nói: "Lục Tranh."
"Lục Tranh." Đàm Yến Nhi nhẩm lại tên của anh mấy lần sau đó giọng tha thiết nói: "Xin lỗi... thật xin lỗi và rất cảm ơn anh, Lục Tranh!"
Lục Tranh ngớ người nhưng sau đó đã khẽ mỉm cười rồi vội quay lưng bước nhanh đi. Anh không biết nụ cười đó của mình đã khiến Đàm Yến Nhi ghi nhớ mãi trong lòng!