Tranh Nghi

Chương 25: Bệnh mù màu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên truyện: Tranh Nghi

Tác giả: Nguyễn Anh, Huyết Hải Diên

Đăng tại: wattpad.com

Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

12/10/2023































Đàm Huân cố gắng nài nỉ: "Biết làm sao được, bây giờ em mắng anh cũng vô dụng, để lần khác nha!"

"Lần nào sinh nhật em anh cũng nói vậy!!! Em ghét anh!"

Đàm Yến Nhi mắng xong thì không thèm nhìn Đàm Huân nữa, thay vào đó...

"Lục Tranh à, ngày mai sinh nhật tôi mà ngày mai tôi bận học ở trường nên bây giờ anh tới Hội trường xem buổi biểu diễn của Thần tượng với tôi nhé!"

"Hả, tôi... nhưng mà, không tiện đâu..."

Lục Tranh đương nhiên từ chối vì thấy ánh mắt hung hãn của tên Đàm Huân đáng ghét kia nhưng...

Đàm Lăng nói: "Cho nó đi."

Đàm Huân nghe xong thì sốc toàn tập: "Không thể nào! Sao bố có thể..."

Đàm Yến Nhi vui mừng hò reo: "Tuyệt vời! Lục Tranh, anh chờ tôi nhé, tôi lên phòng thay đồ xong sẽ xuống ngay."

Lục Tranh còn đang ngẩn ngơ thì nghe giọng Đàm Huân hét: "Bố nghĩ cái gì vậy! Lỡ như thằng họ Lục này..."

Đàm Lăng chốt hạ bằng một câu: "Vậy thì con đi với em đi!"

Đàm Huân lập tức cứng họng nên quay sang lườm Lục Tranh. Anh chẳng chút e sợ đáp trả hắn: "Mày nghĩ tao muốn đi hả?"

Đàm Huân đi tới trước mặt anh bắt đầu tỏ thái độ đe doạ: "Nếu mày dám có ý đồ với em gái nhỏ của tao thì mày xong đời!!!"

Qua vài giây lườm nhau không chớp mắt đến chán chê thì Đàm Huân mới chịu ra khỏi phòng. Chờ mãi không thấy Đàm Yến Nhi xuống, Lục Tranh thầm nghĩ con gái trang điểm son phấn, váy vóc tốn thời gian cũng không có gì lạ.

Trong phòng trở lại bầu không khí yên tĩnh, mặc dù Đàm Lăng không gây áp lực gì nữa nhưng ông ta cứ mải nhìn chằm chằm một cách yên lặng đến ngột ngạt như vậy thì Lục Tranh liền đứng dậy tìm cớ tránh đi.

"Tôi cũng lên phòng thay quần áo..."

Lục Tranh vừa đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn nhưng một vệ sĩ gần đó đã đi theo sát phía sau. Anh biết trong ngôi biệt thự rộng lớn của Đàm Lăng được canh gác rất cẩn thận, vốn dĩ một kẻ như anh không được tự do đi lại ở đây mà đều phải chịu sự theo dõi, giám sát của đám người xung quanh. Anh nghĩ Đàm Lăng đồng ý cho anh ra ngoài là vì chiều chuộng Đàm Yến Nhi, mặt khác anh hoàn toàn không thể chạy trốn được khỏi tầm mắt của ông ta.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.