Tranh Nghi

Chương 3



Thoáng chốc, cánh tay trắng nõn của Đàm Song Nghi in hằn dấu răng và rỉ máu. Cảm giác đau nhói từ cánh tay truyền lên nhưng sắc mặt lại bình thản, thậm chí bờ môi như đang hé cười khiến Lục Tranh có chút kinh ngạc! Nhưng sau đó...

BỐP!

Đàm Song Nghi dùng cánh tay phải bị cắn của cô giáng cho Lục Tranh một cái tát rất mạnh!

Khuôn mặt Lục Tranh bị đánh lệch hẳn sang một bên, gò má in dấu vết ngón tay đỏ rực! Anh choáng váng gục đầu xuống phun từ trong miệng ra một ngụm máu tươi sau đó còn chật vật ho một tràng dữ dội!

Đàm Song Nghi không vội, để cho anh ho xong thì bình tĩnh hít thở lấy hơi một lúc rồi mới hỏi: "Anh muốn chết hay gì?"

Lục Tranh ngẩng đầu lên thấy sắc mặt lạnh nhạt của Đàm Song Nghi nhưng lời nói lại nhẹ nhàng, trong trẻo khiến anh cảm thấy khó chịu! Anh nhíu mày nói: "Đừng có đụng vào tôi!"

"Không đụng vào anh thì làm sao tôi có thể kiểm tra vết thương cho anh được! Ngoan ngoãn phối hợp chút đi!"

"Cô..."

Cơ thể Lục Tranh theo phản xạ mà run rẩy khi Đàm Song Nghi cẩn thận nâng cái áo rách nát của anh lên. Cô thấy bao nhiêu là vết rách dài đẫm máu trên ngực và bụng của anh, băng vải quấn xung quanh đều đã bị lỏng rồi tụt ra hết nên vết thương hầu hết ở bị nhiễm trùng!

"Vết thương trên người anh nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhưng trước đó tôi phải lấy cây đinh này ra."

Cho dù Đàm Song Nghi có nói thế nào thì Lục Tranh vẫn lắc đầu cự tuyệt: "Không... phải việc của cô! Để tôi yên đi..."

Đàm Song Nghi biết Lục Tranh vì phải chịu đau đớn nên đã quá mệt mỏi rồi, với lại cái tát vừa nãy của cô... nếu là người khác thì sớm đã ngất xỉu... Cô mải quan sát thấy yết hầu của anh lên xuống vừa nuốt ngụm nước bọt, hẳn là anh đang khát nước.

Đàm Song Nghi lấy bình nước trong túi, mở nắp đưa đến gần miệng Lục Tranh nhưng anh lại mím chặt môi ngoảnh mặt đi. Thế là cô liền uống một ngụm nước trong bình rồi nói với anh: "Không có độc, tôi đã uống thử cho anh xem rồi. Anh không uống thì tôi đổ đi..."

Đàm Song Nghi nghiêng bình nước, một ít nước sạch trong đó đã chảy xuống sàn đá bẩn... Lục Tranh ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn dòng nước chảy xuống đến khi cổ họng anh đã khát đến mức không thể chịu nổi nữa.

Giọng anh phát run: "Đừng... tôi uống..."

Đàm Song Nghi lắc bình nước trước mặt anh, có chút chế nhạo: "Đổi ý nhanh vậy?"

Lục Tranh cúi thấp đầu khẽ nói: "Làm ơn..."

Đàm Song Nghi một tay nâng cằm Lục Tranh, tay cầm bình nước cẩn thận giúp anh uống. Bởi vì bị đánh đập, bị bỏ đói nhiều ngày nên anh thật sự rất khát. Cổ họng anh liên tục nuốt từng ngụm nước như đang giành lại sự sống đến mức đã bị sặc!

"Khụ..."

Lục Tranh quay mặt đi, miệng lại ho khan. Đàm Song Nghi đặt bình nước xuống rồi ngồi thấp ngang người anh để dễ nói chuyện.

"Anh tên gì?"

Đàm Song Nghi trầm giọng hỏi, Lục Tranh mím chặt môi không phản ứng. Cô kiên nhẫn đợi một lúc cuối cùng đã nhận được câu trả lời.

Anh mở miệng, giọng hơi phát run vì khí lạnh xung quanh: "Lục Tranh..."

"Lục Tranh."

Đàm Song Nghi lặp lại tên của anh, một cái tên ngắn gọn dễ nghe và khi gọi cũng rất thuận miệng giống như chính con người anh, nhìn cũng rất thuận mắt!

"Đáng lẽ người xuống đây là Đàm Yến Nhi, thứ anh phải uống là thuốc độc của cô ta. Vậy anh nghĩ tại sao tôi lại ở đây?"

"Mục đích của cô là gì?"

"Anh đoán thử xem?"

Lục Tranh suy nghĩ một lúc, mặc dù còn chưa chắc chắn lắm nhưng vẫn thận trọng hỏi: "Cô... là đang giúp tôi? Tại sao cô lại làm vậy?"

Đàm Song Nghi mải nhìn gương mặt của Đàm Tranh đã buột miệng nói: "Anh thật giống người đó..."

"Cái gì?"

Lục Tranh hoàn toàn không nghe rõ nhưng Đàm Song Nghi lại chỉ nói: "Chuyện đó anh không cần biết. Nếu muốn sống sót rời khỏi đây thì anh buộc phải nghe lời tôi!"

Lục Tranh thấy Đàm Song Nghi lấy trong túi ra mấy cái ông tiêm chứa dung dịch đủ màu, tâm trạng liền có hơi bất an: "Cái đó là gì..."

Đàm Song Nghi chỉ vào từng loại ống tiêm nói: "Thuốc cầm máu, thuốc chống viêm, thuốc giảm nhiễm trùng, thuốc hạ sốt, thuốc bổ sung dinh dưỡng... tóm lại không phải thuốc độc."

Nghe cô nói vậy, anh do dự vài giây sau đó đã gật đầu.

Đàm Song Nghi mở hộp y tế mà nữ y tá đưa, bên trong chỉ có cuộn băng gạc y tế và mấy lọ cồn sát khuẩn chứ không hề có thuốc giảm đau... Nếu giờ cô quay lên phòng lấy thuốc giảm đau thì sẽ rắc rối...

Đàm Song Nghi nhặt cái kìm sắt mà đám người tra tấn anh trước đó đã vứt trên sàn: "Bây giờ cố gắng chịu đựng một chút, tôi sẽ lấy cây đinh ở trên vai anh."

Lục Tranh khẽ gật đầu nói: "Làm đi..."

Đàm Song Nghi dùng miếng vải y tế tẩm cồn sát khuẩn lau đi vết máu và vụn sắt gỉ mà cây đinh để lại trên vai Lục Tranh. Miếng vải ẩm ướt tiếp xúc vào vết thương làm anh rất đau xót nhưng ngay sau đó cô lại cầm kim sắt lên dùng lực rất mạnh dứt khoát kéo cây đinh ra khỏi vai anh!

"AAAA..."

Cảm giác lúc cây đinh rút ra còn đau gấp nghìn lần lúc bị đinh đóng sâu vào da thịt! Không có dụng cụ bịt miệng, Lục Tranh đau đến mức không kìm nén được, hai cánh tay run rẩy làm mắt xích kim loại va đập vào nhau, cổ họng anh bật ra tiếng kêu thảm thiết!

Cây đinh này là loại to, kích thước cũng quá dài, Lục Tranh vì đau đã giãy dụa nên Đàm Song Nghi không thể rút ra ngay được!

Chết tiệt!

Đàm Song Nghi tức tối trong lòng phát ra tiếng chửi khi thấy giọt nước mắt đã chảy xuống trên khuôn mặt của Lục Tranh! Anh giãy dụa hay kêu gào cũng vô ích! Cơn đau làm cơ thể anh không tự chủ được... đã tự cắn môi dưới của mình đến chảy máu nhưng...

Đàm Song Nghi thấy Lục Tranh sắp cắn trúng đầu lưỡi... hết cách, cô dùng bàn tay của mình chặn miệng anh!

"Sắp được rồi, anh cố chịu thêm chút nữa..."

Lục Tranh cắn chặt lòng bàn tay của Đàm Song Nghi, cổ họng anh cảm nhận được mùi vị máu tanh nhưng không phải là của anh!

Phụt!

Cho đến khi cây đinh hoàn toàn được rút khỏi vai, Lục Tranh gục đầu xuống thở hồng hộc! Đàm Song Nghi nhíu mày khi cây đinh nhọn hoắt dính đầy máu lẫn chút thịt đỏ tươi ước chừng phải dài tới 10 cm đã đâm sâu vào vai của anh... Cô tức giận vứt cả cái kìm sắt lẫn cây đinh xuống sàn!

"Anh..."

Đàm Song Nghi định hỏi nhưng Lục Tranh lại lên tiếng khẽ nói: "Xin lỗi..."

"Hả?"

"Tay cô... lại chảy máu rồi... tôi xin lỗi..."

Đàm Song Nghi nhìn cánh tay có hai vết cắn đang rỉ máu của mình, cô nghĩ so với anh thì vết thương này có là cái gì chứ?

Mặc dù trong lòng rất ngạc nhiên trước lời xin lỗi rất chân thành của Lục Tranh nhưng ngoài mặt thì Đàm Song Nghi vẫn lạnh nhạt nói: "Không sao đâu."

Đàm Song Nghi lấy miếng bông tẩm cồn lau sạch máu trên người Lục Tranh rồi cẩn thận dùng băng gạc y tế quấn quanh vết thương! Suốt quá trình đó, mặc dù cũng đau xót nhưng anh đã cố gắng yên lặng nhẫn nhịn để cô băng bó vết thương. Sau đó cô lại tiêm hết mấy ống tiêm chứa dung dịch thuốc đó vào cánh tay của anh.

"Vậy là xong rồi đấy, một lát nữa thuốc tác dụng thì cơ thể anh sẽ khá hơn."

"Ừm... cảm ơn cô..." Lục Tranh bối rối hỏi: "Có thể... cho tôi biết tên của cô..."

"Đàm Song Nghi."

Lục Tranh không khỏi bất ngờ: "Đàm... cô là con gái của Đàm Lăng..."

Đàm Song Nghi cười nhạt hỏi ngược lại: "Không giống à?"

"Không, hoàn toàn... không giống..."

"Tối ngày mai, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì..."

Đàm Song Nghi liếc nhìn đĩa cơm trắng đã bị thiu bốc mùi mà đám người hầu đã vứt cho Lục Tranh lúc chiều tối muộn... bọn chúng vừa tra tấn vừa chế giễu anh, bắt anh quỳ gối dùng miệng ăn liếm anh như một con chó... Anh nhất quyết không chịu nghe theo cho nên bọn chúng xích chặt anh lại tiếp tục bỏ đói anh.

"Tôi sẽ mang đồ ăn nóng xuống cho anh."

Đàm Song Nghi chỉ nói nếu, chưa chắc chắn nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cho Lục Tranh cảm giác yên tâm và nhẹ nhõm. Sự xuất hiện của cô giống như sự cứu rỗi đã xua đi những thống khổ mà anh phải chịu đựng trong những năm tháng qua. Nước mắt cứ một giọt, hai giọt... chảy xuống gương mặt, anh không dùng tay lau đi được nên dòng nước mắt cứ liên tục trào ra.

Đàm Song Nghi đã lấy khăn tay giúp Lục Tranh lau nước mắt, cô không ngờ anh sẽ phản ứng như vậy: "Chỉ cần anh nghe lời tôi... Sau này ở trước mặt Đàm Lăng hoặc hai đứa con của ông ta thì tôi sẽ phải giả vờ độc ác với anh! Lúc đó dù tôi có đánh hay là sỉ nhục anh thì anh vẫn phải chấp nhận, hiểu chưa?"

Lục Tranh nức nở gật đầu đồng ý chấp nhận! Chỉ mười mấy phút trước, lúc Đàm Song Nghi bước vào thì trong lòng anh còn ngập tràn oán hận và phẫn nộ, vậy mà lúc này lại hóa thành những giọt nước mắt mềm yếu! Trong lòng anh cũng hoàn toàn phục tùng cô gái này!

Lúc rời khỏi tầng hầm, Đàm Song Nghi đột nhiên nhớ tới gì đó, có chút lúng túng nhưng sau đó vẫn quay đầu lại hỏi: "Lục Tranh, anh có quan hệ gì với người tên Lục Nghiễn?"

"Lục Nghiễn..." Lục Tranh liền sửng sốt: "Anh ấy... là anh trai ruột của tôi."

Nhận được câu trả lời, sắc mặt Đàm Song Nghi lại không có phản ứng gì, Lục Tranh cảm thấy tò mò nhưng cũng không lên tiếng hỏi.

Đàm Song Nghi rời khỏi tầng hầm, cánh cửa sắt đóng lại, xung quanh Lục Tranh bây giờ chỉ có bóng tối và cái lạnh, anh hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, anh chỉ có thể yên lặng chờ đợi... dù chỉ là chút hy vọng mong manh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.