Đàm Song Nghi nhớ lại đoạn hồi ức khi còn ở Luân Đôn nước Anh, cô đã gặp người đó! Chính là Lục Nghiễn, anh trai của Lục Tranh.
Buổi sáng mùa đông, tuyết rơi phủ kín cả thành phố, Đàm Song Nghi mở cửa sổ, tâm trạng vui vẻ đưa tay ra hứng những hạt tuyết lạnh. Lục Nghiễn nằm trên giường cũng thức dậy, nhiệt độ trong phòng ấm áp, hắn cởi trần, thân dưới chỉ mặc mỗi cái quần boxer màu đen, trên cơ thể còn lưu lại dấu vết đỏ thẫm sau một đêm hoan ái. Hắn bước tới ôm lấy cô từ phía sau, kề mặt lên vai ngửi mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể cô, giọng khàn như chưa tỉnh ngủ gọi tên cô.
"Song Nghi..."
"Chuyện gì?"
Đàm Song Nghi mặc dù sắc mặt không biểu cảm nhưng bàn tay đưa ra sau vuốt ve tóc Lục Nghiễn.
"Chúng ta về thành phố F được không?"
Bàn tay đang xoa đầu đối phương liền dừng lại, Đàm Song Nghi hạ tay xuống rồi quay lại nhìn, giọng âm trầm hỏi: "Tại sao anh cứ muốn về nước vậy? Em thấy sống ở đây rất tốt mà."
"Không... chỉ là..."
"Anh đang giấu em chuyện gì phải không?"
Đàm Song Nghi lạnh giọng nghiêm túc hỏi, Lục Nghiễn luôn lắc đầu phủ nhận: "Không, không có chuyện gì đâu. Nếu em không muốn về thì thôi vậy..."
Đàm Song Nghi mặc dù có nghi ngờ nhưng lại không hỏi thêm gì nữa, Lục Nghiễn cười nhẹ nhõm đưa hai tay ra ôm cô vào lòng.
Khoảng thời gian êm đềm của hai người lại không kéo dài lâu. Ngày hôm ấy, vốn dĩ là buổi dã ngoại vui vẻ trên đỉnh núi cao, thế nhưng...
Phập!
Lưỡi dao trong tay Đàm Song Nghi không chút do dự đâm xuyên qua bụng của Lục Nghiễn!!!
"Lục Nghiễn, hoá ra đó là tên thật của anh à. Em nghe có chút quen tai đấy."
Bàn tay Đàm Song Nghi siết chặt chuôi dao, đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn lên khuôn mặt mệt mỏi đầy u ám của Lục Nghiễn.
Giọt máu đỏ tươi chảy ra từ khoé miệng, Lục Nghiễn buồn bã nói: "Bố của em là Đàm Lăng, ông ta đã thảm sát nhà họ Lục của anh..."
"Vậy có liên quan gì đến em không?"
"Có... lúc đầu... anh muốn tiếp cận em để trả thù... nhưng cuối cùng anh lại không nỡ ra tay..."
"Thế à." Đàm Song Nghi chẳng bộc lộ một chút cảm xúc gì, cô rút mạnh con dao ra khỏi người anh sau đó đã nói: "Em ghét nhất những kẻ dám lừa dối em. Em đã nói rồi, nếu anh phản bội tình cảm của em thì em sẽ giết anh! Nhưng chỉ lần này thôi... anh đi đi..."
Lục Nghiễn lảo đảo bước lùi về phía sau, máu từ vết thương trên bụng chảy ào ra nhưng hắn chẳng quan tâm đến. Ánh mắt hắn tối tăm như chẳng thiết tha gì cuộc sống này nữa, giọng nói đứt quãng đang khẩn cầu cô: "Song Nghi... anh sao cũng được nhưng anh chỉ xin em một việc này thôi..."
"Mười năm trước... khi Đàm Lăng thảm sát Lục gia rồi đã bắt một đứa trẻ về tra tấn..."
"Chuyện đó em biết. Hắn là người quen của anh à, rồi sao?"
"Xin em... hãy quay về cứu thằng bé..."
"Mười năm, anh nghĩ hắn còn sống sót đến tận bây giờ sao?"
"Song Nghi... anh lấy mạng của mình ra đổi. Ngày hôm nay anh chết thì em có thể quay về cứu mạng thằng bé khỏi ông già tàn bạo đó được không..."
"Anh nói cái..."
Đàm Song Nghi còn chưa kịp phản ứng thì Lục Nghiễn đã bước lùi về phía sau cuối cùng rơi từ đỉnh núi cao hơn nghìn mét xuống dòng biển sâu vô tận!
Chỉ trong một khoảnh khắc...
***
Đàm Song Nghi ngồi trên bàn rượu hóng mát trên đỉnh núi cao đã chợt nhớ về ngày hôm đó. Hôm nay là một ngày đẹp trời, Đàm Huân và Đàm Yến Nhi nổi hứng mang súng lên núi săn bắn. Cô vốn dĩ chẳng muốn tham gia nhưng hai bọn họ lại đem theo Lục Tranh...
Đàm Huân cầm dao rạch liên tiếp mấy nhát lên cánh tay của Lục Tranh, giọng cười cợt nhả nói: "Chạy đi! Tao cho mày chạy đấy! Cứ chạy thẳng theo con đường đó... biết đâu mày có thể chạy thoát."
Lục Tranh toàn thân là vết thương chảy đầy máu, tay chân đều vướng xiềng xích nhưng con đường chạy trốn lại ở ngay trước mắt. Anh nén cơn đau bò dậy đứng lên, hai chân loạng choạng bước còn không vững nhưng đã chạy một mạch không dừng lại.
Đàm Huân cười đắc ý quay lại bàn ngồi uống rượu. Đàm Song Nghi liền hỏi: "Anh tự tin quá nhỉ? Lỡ hắn chạy thoát thì sao?"
"Song Nghi à, em không biết nhỉ?" Đàm Huân cười giải thích: "Ngọn núi này ngày hôm qua bố đã thả mấy con thú dữ để chúng ta đi săn ấy mà. Mấy con thú đó cũng bị bỏ đói mấy ngày nên rất nhạy cảm với mùi tanh của máu người cho nên thằng đó không có cơ hội chạy thoát đâu."
"Chẳng mấy khi em tham gia trò này, anh sẽ không thua đâu."
"Hai người quên mất em ở đây rồi hả?" Đàm Yến Nhi cầm sẵn súng săn, cô ta ngắm bắn chuẩn mục tiêu sau đó đã nổ súng!
ĐOÀNG!
Viên đạn bắn xuyên qua bả vai làm Lục Tranh ngã quỵ gối xuống trong cơn đau đớn kịch liệt! Máu tươi từ vết thương trên bả vai không ngừng chảy xuống, khắp người anh toàn là vết thương chảy máu, đôi chân trần chạy cả quãng đường dài đã trầy xước, thể lực anh cũng sắp cạn kiệt rồi, thế nhưng...
ĐOÀNG!
Viên đạn thứ hai lại tiếp tục ghim thẳng vào bụng. Mặc dù vết thương không chí mạng, Lục Tranh biết bọn chúng chỉ muốn đem anh ra làm trò tiêu khiển nhưng cứ tiếp tục như vậy... anh sẽ chết vì máu quá nhiều máu!
Lục Tranh bất lực đành phải gượng đứng dậy, tay ôm chặt vết thương trên bụng mà tiếp tục chạy...
"Rõ ràng là săn bắn thú dữ."
Viên đạn vừa rồi là do Đàm Huân bắn, nghe Đàm Song Nghi nói vậy thì hắn cười đắc ý: "Thì thằng đó cũng là thú vật mà, có khác gì con chó đâu."
Đàm Song Nghi nhíu mày tỏ thái độ chán ghét, cô nhìn qua ống ngắm của khẩu súng săn quan sát Lục Tranh, lát sau sắc mặt cô chợt tối sầm lại.
"Sao vậy?" Đàm Huân thấy sắc mặt khác thường của cô liền hỏi.
"Không có gì."
Đàm Huân và Đàm Yến Nhi lại nhìn qua ống ngắm thì lại cười vô cùng thích thú.
"Em đoán thử xem là thằng đó có bị ăn thịt không?"
"Đó là điều hiển nhiên!"
Đàm Song Nghi nghe cuộc nói chuyện của bọn họ mà nhức hết cả tai!!!
Hiện tại... Lục Tranh đang gặp nguy hiểm! Anh đuối sức ngã gục xuống, hai chân đã không còn tí sức lực nào nhưng... phía sau anh lại chính là một con hổ đói... Nó từ từ bước lại gần, nhe hàm răng sắc nhọn theo phản năng khi nhìn thấy con mồi... Nó gầm lên một tiếng sau đó lao vụt tới giơ móng vuốt to lớn để xé xác con mồi trước mắt!!!
"Aaaa!!!"
Lục Tranh kịp thời né tránh nhưng vẫn là bị móng vuốt của con hổ cào trúng vết thương trên bả vai!!! Anh đau đớn, mặt không có tí huyết sắc, giọt mồ hôi lạnh trên trán chảy vào mắt làm mờ đi tầm nhìn của anh!!!
Lục Tranh cố gắng dùng hai tay bị xích của mình chặn móng vuốt của nó nhưng dây xích quá ngắn đã hạn chế cử động của anh!!!
Con hổ to lớn gầm gừ liên tục! Nó dùng chân trước đè vào vai anh, hàm răng sắc nhọn của nó đang chuẩn bị cắn nát cái cổ của anh!
Đàm Song Nghi nhìn qua ống ngắm... Lục Tranh sắp bị ăn thịt... ngay sau đó, cô đã nổ một phát súng, không phải bắn con hổ, cũng không nhằm vào Lục Tranh!
ĐOÀNG!
Viên đạn bắn đứt sợi xích trên tay Lục Tranh!!! Hai cánh tay tạm thời được tự do, anh với lấy một nhành cây đâm thật mạnh vào bụng con hổ! Nó bị đau mà kêu gào lên, anh lại nhặt tảng đá bên cạnh nhấc lên đập thật mạnh vào đầu nó!!!
Rầm!
Con hổ ngay lập tức ngã xuống bất động không rõ sống chết, Lục Tranh mệt mỏi thở gấp, hai tay run rẩy, nhịp tim đập nhanh vì căng thẳng. Anh ngồi bệt ở đó nghỉ ngơi vài phút rồi lại đứng dậy chạy đi.
"Chị nhắm vào đâu vậy?" Đàm Yến Nhi lớn tiếng chê bai: "Trượt rồi!"
"À, lâu không dùng súng nên giờ có hơi kém cỏi." Đàm Song Nghi giọng thản nhiên nói.
"Chán quá, không chơi nữa. Hắn vượt xa tầm bắn của em rồi." Đàm Yến Nhi bực bội ném khẩu súng xuống bàn.
"Vậy để anh."
Mặc dù ở khoảng cách khá xa nhưng Đàm Huân vẻ mặt đầy tự mãn vì sẽ bắn trúng Lục Tranh.
ĐOÀNG!
Nghe tiếng súng nổ, Lục Tranh ngoảnh đầu lại nhìn, viên đạn đang bay tới nhắm vào ngay vị trí sát ngực anh, mặc dù nhìn thấy nhưng anh lại không thể tránh đi được...
ĐOÀNG!
Ngay lúc đó, Đàm Song Nghi cũng bóp cò. Viên đạn mà cô bắn ra còn nhanh hơn của Đàm Huân, đầu đạn đã va trúng thân của viên đạn kia tạo ra tia lửa làm cho cả hai viên đạn đều phát nổ trước khi ghim vào cơ thể Lục Tranh!
Đàm Huân và Đàm Yến Nhi thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc đều quay sang nhìn Đàm Song Nghi. Đàm Song Nghi khẽ cười nói: "Em muốn thử xem có thể bắn trúng hắn nhanh hơn anh không... nhưng mà vẫn là trình độ kém cỏi nên tình cờ lại bị lệch hướng."
"Qua hai lần bắn của em thì anh không nghĩ việc đó là tình cờ đâu. Cảm giác như kiểu em đang cứu thằng đó.""
"Anh nghĩ vậy à."
Đàm Huân cười hời hợt: "Không, anh đùa thôi."
"Em thì không có đùa."
Nét mặt Đàm Song Nghi rất nghiêm túc, hoàn toàn không thể khiến Đàm Huân nhìn thấu được chút khác thường nào nên hắn không tranh luận với cô nữa. Hắn đứng dậy ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ đi bắt Lục Tranh quay lại, Đàm Yến Nhi thì đang mải nói chuyện điện thoại với ông bố. Trong lúc không bị ai để ý, Đàm Song Nghi đã cầm khẩu súng săn của Đàm Yến Nhi, bàn tay linh hoạt thành thạo tháo rời một bộ phận của khẩu súng rồi để lại chỗ cũ.
***
Một lúc sau, Lục Tranh bị đám vệ sĩ lôi trở lại, cơ thể anh không chỗ nào lành lặn, toàn thân đã dính đầy máu tươi.
Đàm Yến Nhi sắc mặt kiêu ngạo, giọng cười ra lệnh: "Trói hắn lên, tao muốn dùng hắn làm bia ngắm bắn!"
Đám vệ sĩ trói chặt Lục Tranh vào thân cây lớn cách chỗ Đàm Yến Nhi mấy mét, cô ta lại nâng khẩu súng săn lên, một lần nữa ngắm chuẩn vào vị trí vết thương ở vai anh!
Lục Tranh nhìn nòng súng săn đang chĩa thẳng vào mình, ánh mắt có chút run sợ, Đàm Yến Nhi thì cười vô cùng thích thú. Tuy nhiên, lúc cô ta bóp cò súng thì..
BÙM!
Khẩu súng săn trên tay Đàm Yến Nhi đã tự động phát nổ!
"AAAAA!"
Đàm Yến Nhi kêu gào lên vì hai cánh tay đau đớn chảy đầy máu!!!
"Yến Nhi!"
Đàm Huân hốt hoảng chạy tới, Đàm Song Nghi ngồi bên cạnh vội nắm chặt lấy hai tay của cô ta: "Đừng cử động, có lẽ là bị gãy xương... bó bột một thời gian sẽ khỏi thôi. Mang dụng cụ y tế lại đây!"
"Vâng ạ." Tên vệ sĩ lập tức chạy đi lấy.
Đàm Huân nhìn mảnh súng vỡ vụn và cháy đen trên mặt đấy, sắc mặt vô cùng khó coi: "Sao lại phát nổ... rõ ràng lúc nãy Yến Nhi vẫn..."
Đàm Song Nghi lên tiếng hỏi: "Em nghĩ chúng ta không nên động vào mấy khẩu súng này nữa. Có thể là đã bị đối phương chơi xấu rồi."
"Khốn khiếp!" Đàm Huân tức tối chửi rồi nói với Đàm Song Nghi: "Nhờ em chăm sóc cho Yến Nhi, anh sẽ nói với bố về lô vũ khí này."
"Vâng."
Đàm Huân vừa rời đi, Đàm Song Nghi đã thoáng mỉm cười, dù chỉ là thoáng qua nhưng nét mặt của cô lại vô cùng thoả mãn!
Đàm Song Nghi cẩn thận băng bó lại vết thương trên hai cánh tay của Đàm Yến Nhi rồi nói với tên vệ sĩ: "Đưa em ấy về nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng có chuyện phải đi gặp bố."
"Vâng, nhị tiểu thư, còn hắn thì sao ạ..."
Đàm Song Nghi nhìn sang, Lục Tranh bị trói ở đó đã gục đầu xuống ngất xỉu rồi... Sắc mặt cô không biểu cảm, giọng nói cũng lạnh lùng: "Thả ra, đem trở lại tầng hầm đi. Với cả lấy viên đạn trong người và băng bó vết thương. Lúc hắn tỉnh thì nhớ cho uống chút nước... lỡ hắn chết rồi không có vật gì chơi đùa thì mấy người sẽ thế chỗ hắn đấy!"
"Vâng, chúng tôi nhớ rồi ạ..."
Đàm Song Nghi nói lời tàn nhẫn, bọn chúng hoàn toàn không thể nhìn ra sự thật rằng cô đang thương hại cho Lục Tranh...