Phó Thâm Trạch đi tới bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ rồi mở cửa sổ ra, ngay sau đó là một trận gió se lạnh mang theo hương mặn mà của biển phương xa thổi vào.
Phó Thâm Trạch xoay người đi tới mép giường, lãnh đạm nhìn nam nhân trên đó…
Đó là Giang Phi…
Giờ phút này bởi vì bị ác mộng quấy nhiễu nên mi tâm Giang Phi nhíu rất sâu, thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy co quắp, khắp trán đều là mồ hồi lạnh.
“Không…cứu tôi…”
“Phó Huân…”
“Tôi không muốn…chết…”
“…”
Hai phút sau, Giang Phi choàng mở hai mắt ra, cậu kinh ngạc nhìn trần nhà xa lạ trắng như tuyết trong tầm mắt, vẫn chưa hết sợ hãi mà thở hổn hển.
Trí nhớ trước khi mê man lại hiện lên trong đầu, Giang Phi cũng chậm rãi hoàn hồn từ trong cơn ác mộng kinh sợ.
Giờ phút này so với cái tuyệt vọng cùng thống hận vì bị Phó Huân vứt bỏ, Giang Phi còn cảm thấy không tưởng tượng nổi với việc mình còn sống hơn. Cậu giơ hai tay lên trước mắt, nắm chặt rồi giãn ra nhiều lần, lấy việc này để chắc chắc đây đích xác không phải một giấc mộng.
“Tỉnh?”
Bên cạnh đột nhiên truyền tới thanh âm của một nam nhân, Giang Phi giờ mới giật mình không ngờ bên giường còn có một người nữa, cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn, khi thấy người nói là Phó Thâm Trạch liền nhất thời rợn cả tóc gáy. Cậu kinh hoảng thất thố bật dậy khỏi giường, thân thể theo bản năng dựa vào bên kia giường, mặt đầy phòng bị nhìn Phó Thâm Trạch âu phục giày da trước mắt.
Thấy Giang Phi phòng bị mình như vậy, Phó Thâm Trạch không khỏi cười khẽ: “Ta có thể đáng sợ bằng Phó Huân à?”
Giang Phi theo bản năng gật đầu một cái, lại chợt như nhớ tới điều gì mà liều mạng lắc đầu, cậu thấy Phó Thâm Trạch ánh mắt ôn hòa, thản nhiên lười biếng vắt chéo hai chân dựa vào ghế salon bên giường, nụ cười nhàn nhạt nơi đáy mắt xóa bỏ cảm giác quỷ dị hắn mang đến cho người ta trước kia, giờ phút này Giang Phi mới chậm rãi trấn định lại.
Giang Phi nghiêng đầu ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, trên người cũng thay một bộ đồ ngủ mới.
“Xin hỏi đây là đâu?”
“Đây là biệt thự tư nhân của ta.” Phó Thâm Trạch ngừng một lát, có thâm ý khác cười hỏi: “Ta cho rằng cậu sẽ hỏi ta tại sao còn sống trước.”
“Cậu đang kinh ngạc tại sao ta có thể giữ được cậu dưới mắt cha con Phó Chấn?”
Giang Phi gật đầu một cái.
“Trợ lý của Phó Chấn, cũng chính là Freed Phó Huân tự cho là đã mua chuộc đó, kỳ thực rất lâu trước kia đã là người của ta…Phó Chấn cách cái chết không xa, hắn cũng phải tìm một chủ nhân mới đáng tin, không phải sao.”
Giang Phi bừng tỉnh hiểu ra…
Đây có lẽ chính là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đến sau.
“Ta đã cho Freed đổi ống tiêm vốn là chí tử đó.” Phó Thâm Trạch tiếp tục nói: “Chỉ là tác dụng phụ của thứ kia rất lớn, chắc đã khiến cậu lúc đó chịu khổ không ít, bất quá nếu cậu lúc đó không chịu chút đau khổ thì sẽ không gạt được ánh mắt của Phó Huân và Phó Chấn.”
Giang Phi kinh ngạc trước mưu đồ của Phó Thâm Trạch, đó vốn là một tuồng kịch mà Phó Huân thiết kế tỉ mỉ, nhưng đạo diễn cuối cùng lại là Phó Thâm Trạch.
“Tại sao lại cứu tôi?” Giang Phi rốt cuộc cũng hỏi thứ thắc mắc nhất: “Tôi…tôi cho rằng anh cũng muốn tôi chết.”
Phó Thâm Trạch bị lời của Giang Phi chọc cười: “Vậy cậu nói xem, cậu có cái gì không phải là lý do khiến ta muốn giết cậu?”
“Nhưng anh cũng không có lý do cứu tôi, khi đó chỉ hơi lơ là, anh…anh cũng sẽ lộ tẩy.”
“Nếu như lộ tẩy, Freed sẽ đẩy tội danh lên trên người Phó Huân ngay trước mặt Phó Chấn, cho nên toàn bộ tuồng kịch ta đều không chịu bất kỳ nguy hiểm gì.” Phó Thâm Trạch nói: “Về phần tại sao cứu cậu, ta nghĩ chắc là tò mò, tò mò tình cảm giữa cậu và Phó Huân, rốt cuộc là thế nào…”
“Tình cảm?” Giang Phi cúi đầu xuống, tự giễu cười một tiếng: “Câu trả lời cho cái vấn đề này, không phải đã liếc qua thấy ngay rồi sao?”
“Ta chỉ là giật mình, nó lại muốn giữ được cậu dưới mi mắt của Phó Chấn.” Phó Thâm Trạch nói: “Mặc dù cuối cùng nó vứt bỏ cậu nhưng bất quá cái này cũng chỉ nói rõ mạng cậu không quan trọng bằng quyền lực nó mong muốn, cũng không có nghĩa là nó không yêu cậu…Sau khi bị buộc chọn một trong hai, người ta thường thường sẽ tưởng niệm cái lựa chọn đã đánh mất đó, ta nghĩ nếu như bây giờ nó biết cậu còn sống, hẳn sẽ còn…”
Phó Thâm Trạch không nói hết, cuối cùng chỉ cười khẽ một tiếng.
Nghĩ đến đoạn quan hệ như nước lửa giữa Phó Thâm Trạch và Phó Huân cùng với tình thế Phó gia trước mắt, Giang Phi cơ hồ biết ý đồ thật của Phó Thâm Trạch khi cứu mình.
“Anh là muốn dùng tôi làm giao dịch với Phó Huân sao?” Giang Phi hỏi: “Nếu Phó Huân có quyền chọn lựa giữa tôi và quyền lực thì sẽ không để ý đến loại ‘mua bán’ này của anh đâu.”
“Phó Huân tất nhiên sẽ không cho ta toàn bộ của nó, nhưng dùng cậu đổi lấy một phần sản nghiệp nhỏ của Phó Huân, ta nghĩ nó chắc không keo kiệt đâu, người có thể đáng để Phó Huân nó mạo hiểm, nói thế nào thì cũng hẳn đáng hơn mấy trăm tỉ…”
“Anh…”
Phó Thâm Trạch thấy bộ dáng nổi nóng mà chẳng thể làm gì của Giang Phi liền không khỏi cười thành tiếng: “Đùa thôi, ta không phải là người chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, giá trị của cậu đối với ta mà nói, có thể là vô hạn…”
“Không sao.” Giang Phi thấp giọng nói: “Tôi từng đi qua Quỷ Môn Quan một lần, không có gì phải sợ cả, là anh cứu mạng tôi, anh muốn thế nào thì thế đó, dù sao tôi cầu anh cái gì cũng đều là phí công.”
Phó Thâm Trạch khẽ cười một tiếng: “Nhưng cậu còn chưa cầu ta, làm sao biết là phí công?”
Giang Phi sửng sốt, ngẩng đầu lên bất ngờ nhìn Phó Thâm Trạch.
Phó Thâm Trạch mặt mũi anh tuấn, thâm trầm mang theo vài phần ưu nhã quý khí. Nếu như không phải trước đó Phó Huân từng nói rõ tính tình của Phó Thâm Trạch khiến ấn tượng ban đầu của Giang Phi cũng coi Phó Thâm Trạch là người máu lạnh âm hiểm thì Giang Phi có lẽ sẽ cảm thấy Phó Thâm Trạch là một thương nhân ưu nhã chững chạc, thành thục, cơ trí, cũng cực kỳ biết kiềm chế cảm xúc…
Kỳ thực giờ phút này…Giang Phi cũng cảm thấy như vậy.
Phó Huân vốn không phải là người tốt lành gì, hắn miêu tả không đúng tí nào về Phó Thâm Trạch, có lẽ ước chừng là bởi vì Phó Thâm Trạch là đối thủ một mất một còn của hắn.
“Tôi…tôi muốn trở về thành phố Trung Nam.” Giang Phi mặt đầy mong đợi nhìn Phó Thâm Trạch, thanh âm có phần nghẹn ngào: “Tôi muốn…muốn về gặp mẹ tôi.”
Quá mệt mỏi rồi, bây giờ cậu chỉ muốn rời khỏi cái nơi tràn đầy tính toán cùng lừa dối này, rời khỏi tất cả mọi thứ có liên quan đến Phó Huân, sau đó giam mình lại yên lặng chữa thương.
Hình ảnh bị nam nhân kia vứt bỏ ở Quỷ Môn Quan, đến nay cậu thậm chí còn không có dũng khí nhớ lại.
Để tất cả kết thúc hết đi, để con người nhỏ yếu vô năng như cậu chui về cái vỏ ốc sên lần nữa, sống đến già trong thế giới nhỏ bé một mẫu ba phân đất của mình.
Cậu không muốn tin cái gì nữa…
“Cậu có nghĩ tới hay không, một khi cậu trở về, rất có thể bị Phó Huân phát hiện.”
“Tôi đã hoàn toàn thấy rõ nhân tính của hắn, tôi vĩnh viễn…vĩnh viễn…” Giang Phi cắn răng nói: “Không tin một câu nói nào của tên khốn kia nữa.”
“Cậu tin vào cái việc có quan trọng với Phó Huân nó hay không à, nó có chính là thủ đoạn đùa bỡn cậu trong lòng bàn tay.” Phó Thâm Trạch nói: “Giống như là đoạn quá khứ giữa các cậu, cậu được bao nhiêu quyền chủ động chứ? Huống chi hiện tại Phó Huân có tất cả những gì nó mong muốn, nó đối với cậu, chỉ biết càng không chút kiêng kỵ.”
Một phen này của Phó Thâm Trạch, đâm thẳng vào chỗ yếu hại của Giang Phi, cũng gợi lên nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm cậu.
Phó Thâm Trạch nói không sai, Phó Huân sẽ không bỏ qua cho cậu. Những lời Phó Huân nói mấy ngày trước vẫn còn y như mới trong trí nhớ của cậu.