Trong Vĩnh Minh Cung, Đức Phi vừa giở xem bài vở của tam hoàng tử vừa nghe Trương Xương bẩm báo.
Nàng ta phát hiện kể từ khi biết đại hoàng tử và Thần Phi đã có ngăn
cách thì mình luôn cảm thấy việc học của tam hoàng tử không đủ tốt.
Nàng ta biết như thế là không nên. Dù gì cũng là mẹ con bao năm, sau
này đại hoàng tử có thuộc về nàng ta đi nữa thì cũng nên cho tam hoàng
tử một tương lai yên ổn.
Nhưng con người mà, ai cũng tính đường có lợi cho mình.
Nàng là thế. Thần Phi cũng thế. Nàng ta cảm thấy nếu hai đứa bé đều
không phải con ruột của mình, vậy có đại hoàng tử thì phần thắng sẽ lớn
hơn. Còn với Thần Phi, con ruột kế thừa ngai vàng vẫn vững dạ hơn là con nuôi.
Thật ra bản chất của họ không có gì khác nhau. Mà cả hậu cung này cũng thế thôi.
Vì thế nghe Trương Xương bẩm báo xong, Đức Phi thản nhiên mỉm cười.
“Thần Phi bụng dạ hẹp hòi, có con ruột nên lơ là con nuôi là chuyện khó
tránh.”
“Vâng.” Trương Xương khom người, lắng nghe vị nương nương này nói những lời đãi bôi.
Đức Phi đặt cuốn vở trên tay mình xuống, nghĩ ngợi rồi nói: “Ngươi cứ tiếp tục trông chừng cho bản cung, đợi có cơ hội thì giúp bản cung thăm dò xem nếu đại hoàng tử muốn tìm một dưỡng mẫu khác thì nó nhắm vào
ai.”
“Vâng.” Trương Xương chắp tay. “Nương nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ giúp nương nương xử lý ổn thỏa.”
Đức Phi vui vẻ gật đầu, sai cung nữ thân tín của mình thưởng vàng cho hắn, còn hứa hẹn tương lai tươi sáng. “Ngươi ở chỗ hoàng thượng cũng
không được trọng dụng là bao, nếu sau này đại hoàng tử đến bên cạnh bản
cung, bản cung có thể mở lời với hoàng thượng để ngươi làm chưởng sự bên cạnh đại hoàng tử.”
Trương Xương ngẩn ra, sau đó tim đập nhanh hơn, mặt tươi cười hớn hở. “Nô tài tạ long ân của nương nương!”
Tuy ngoài mặt, làm người hầu bên cạnh đại hoàng tử không vinh dự bằng làm người hầu chỗ hoàng thượng nhưng nếu có thể thành chưởng sự thì sẽ
thoải mái hơn so với việc khom lưng, cúi đầu trước Phàn Ưng Đức nhiều.
Hơn nữa đại hoàng tử là con trưởng, là người có khả năng trở thành
hoàng đế tương lai nhất. Tuy trước mắt hoàng đế đang tuổi tráng niên,
nhưng ai biết trước được mọi chuyện cơ chứ… Nếu có gì bất ngờ xảy ra,
chẳng phải hắn sẽ trở thành nhân vật lớn, có máu mặt trong hoàng cung
hay sao?
——
Trong Diên Phương Điện, Vĩnh Tín Cung, bởi vì vừa vào thu nên không
khí khá mát mẻ. Tuy nhiên trên giường nhiệt độ lại khá nóng, mồ hôi tuôn đầm đìa, lẫn trong đó là tiếng rên khẽ và tiếng cười duyên của phụ nữ.
Tất cả dệt thành một bức tranh kiều diễm ướt át.
Lại một tiếng cười khẽ, Hạ Vân Tự hé mắt ra, ánh mắt vui vẻ của nàng chạm vào mắt y, trong ấy đầy sự dịu dàng quyến luyến.
Sự vui vẻ của nàng trong những giờ khắc thế này đều là chân thật, bởi vì y rất có kinh nghiệm trong chuyện chăn gối, có thể hưởng thụ thì
đương nhiên cứ hưởng thụ.
Nhưng hôm nay lại có chút khác thường.
Nàng phát hiện ra y có ý định tiếp tục cày cấy, vui sướng giống như
nắng gạn gặp mưa, sự nhiệt tình bao trùm lấy nàng, khiến nàng cảm thấy
hơi choáng váng.
Định thần nghĩ lại, có lẽ là vì nguyên nhân kia. Xưa nay y vốn đa
nghi, mấy ngày trước nghĩ chuyện Ninh Nguyên Ninh Nghi nên không khỏi có khúc mắc với nàng, đúng lúc bận rộn chính sự nên dứt khoát không gặp
nàng luôn.
Nhưng càng không gặp nàng thì y càng không khỏi nghĩ đến chuyện nàng
bạc đãi Ninh Nguyên, cơn buồn bực cứ nung nấu trong lòng giống như rượu
càng ủ càng nồng, lại không nơi trút ra.
Hôm nay những lời của Ninh Nguyên đã khiến y yên tâm, cơn buồn bực bỗng dưng tiêu biến, đương nhiên y sảng khoái trong người.
Huống chi sau khi dùng bữa xong hai người còn uống một chén rượu Diệp thị dâng lên.
Hạ Vân Tự cười khẽ, móng tay bấm vào bờ vai săn lại của y. “Hoàng thượng…”
Ngay cả tiếng gọi này cũng khiến y tê cả người, vô thức chậm lại để
nghe nàng nói. Nhưng nàng lại không nói gì thêm, chỉ cười khẽ một tiếng, đôi môi mọng dâng lên, hôn nhẹ vào tai y, từ chậm rãi trở thành cuồng
nhiệt, khiến y càng thêm si mê đắm đuối.
——
Ngày tháng cứ thế yên ổn trôi qua, hậu cung không có chuyện gì đặc
biệt. Sau khi Kỷ thị bị phạt, những người mới cũng im hơi lặng tiếng,
mạnh ai yên phần người nấy, không ai dám sinh sự.
Bất giác mùa đông lại đến. Một trận mưa tuyết rơi xuống khi trời còn
chưa lạnh lắm, bùn đất giăng khắp các con đường trong cung. Các cung nữ
trẻ không khỏi than khổ, oán thán bùn đất làm bẩn quần áo, còn các phi
tần thì càng muốn trốn trong nhà.
Tiết học cưỡi ngựa bắn cung của Ninh Nguyên chiều hôm đó cũng nghỉ.
Không phải thằng bé yếu ớt tới nỗi sợ mưa tuyết mà là thầy dạy của nó bị té ngã trên đường vào cung, bị trẹo lưng nên đành nghỉ học.
Trưa hôm đó Ninh Nguyên về Vĩnh Tín Cung, đến cửa Diên Phương Điện
thì nhìn thấy Ninh Nghi đang thích thú cúi xuống định sờ tuyết bẩn dưới
đất nên vội vàng bước tới, bế thốc nó lên. “Đừng đụng cái này, bẩn lắm!”
Ninh Nghi cau có, tức tối giãy giụa. “Thả ra!” Nó đạp dơ cả quần áo của Ninh Nguyên.
Ninh Nguyên không để ý đến Ninh Nghi, cứ ôm nó đi thẳng vào nhà, sau đó bèn mách với Hạ Vân Tự.
“Lại chọc ca ca giận rồi.” Hạ Vân Tự trừng mắt lên, ra hiệu cho Ninh
Nguyên thả Ninh Nghi xuống rồi bảo hoạn quan hầu hạ Ninh Nguyên thay
quần áo.
Ninh Nguyên cũng có quần áo để trong chính điện, không cần về phòng mình, chỉ cần ra sau bình phong thay là được.
Nó vừa thay vừa nghe di mẫu nói: “Haiz… con cũng không cần phải trông nó chặt như vậy. Con trai mà, nghịch một chút cũng không sao.”
Ninh Nguyên mỉm cười. “Con biết. Tại con thấy gần đây nó tò mò với
tất cả mọi thứ, sợ nó bốc nắm tuyết đen sì kia lên cho vào miệng thì ghê lắm.”
Hạ Vân Tự cười phì. “Cũng phải.” Nói xong thì xỉa vào trán Ninh Nghi. “Con xem mình khiến ca ca lo chưa kìa. Sang năm là bắt đầu chính thức
học chữ rồi, đến lúc đó phải ráng mà học nha, không được gây phiền toái
cho ca ca.”
Ninh Nghi bĩu môi, quay mặt không không nói gì, vờ như không nghe thấy.
Nó rất mong đến lúc chính thức học chữ là vì ca ca nói đến khi đó sẽ
dạy nó. Nếu không thể cùng chơi với ca ca thì còn có gì đáng mong đợi!
Hạ Vân Tự cũng nhận ra cảm xúc của nó, thấy rất buồn cười, không nhịn được nên đưa tay véo má nó.
Nhác thấy có một hoạn quan đi vào điện, nàng thu tay lại, nhìn qua đó. “Chuyện gì thế?”
“Nương nương.” Hoạn quan khom người bẩm: “Lâm thục nữ sai người đến báo nàng ấy có tin vui rồi.”
Hạ Vân Tự ngây người. “Thật à?” Sau đó lại thoải mái tươi cười. “Đã
lâu trong cung không có tin vui rồi, mau đi bẩm với hoàng thượng và thái hậu một tiếng.”
“Vâng.” Hoạn quan nhận lệnh, sau đó lại nói: “Cung nhân bên cạnh thục nữ nương tử còn nói muốn làm phiền nương nương truyền thái y một
chuyến. Bởi vì nàng ấy vốn không biết mình có thai, lúc nãy đi tản bộ bị trật chân, mời y nữ đến xem thử, y nữ cẩn thận xin bắt mạch thì mới
phát hiện là có thai.”
“Thế à.” Hạ Vân Tự ồ một tiếng. “Vậy mau truyền thái y.” Nàng nghĩ
ngợi rồi nói: “Mời Trịnh thái y – thái y chuyên chăm sóc cho ta đến.”
Hoạn quan kia vâng lệnh cáo lui. Lúc đó Ninh Nguyên cũng thay quần áo xong, từ sau bình phong đi ra.
Hạ Vân Tự mỉm cười nhìn thằng bé thì thấy chân mày nó nhíu chặt, mặt nghiêm túc không có lấy nụ cười.
Rõ ràng lúc nãy nó vẫn còn rất vui vẻ.
Hạ Vân Tự nghĩ ngợi rồi cho cung nhân lui ra, quan sát thằng bé: “Sắp có thêm đệ đệ muội muội mà con không vui à?”
Trước kia, mãi đến khi Tĩnh Di công chúa của Chu Diệu sinh ra, nó đều hết sức vui vẻ.
Ninh Nguyên thở dài, lắc đầu bảo: “Không vui nổi. Có thêm đệ đệ muội
muội đương nhiên là tốt, nhưng ai biết nó sẽ rơi vào tay ai, có là kẻ
địch của con hay không.”
Nhị hoàng tử và tam hoàng tử đã làm nó mệt mỏi. Một người chống đối
ra mặt, một người âm thầm tranh cao thấp khiến nó dần cảm thấy có thêm
đệ đệ cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Nhất là những đứa trẻ do các
phi tần có địa vị thấp sinh ra, không biết sẽ rơi vào tay phi tần quyền
cao chức trọng nào, sau đó không chừng mẹ con cùng nổi lên dã tâm.
Hạ Vân Tự thầm cảm thấy vui mừng cuối cùng nó cũng sinh lòng đề
phòng. Nàng thản nhiên tươi cười, bảo: “Nhưng phụ hoàng của con còn trẻ, những chuyện thế này sẽ còn rất nhiều. Con biết chừng, đừng moi tim gan ra đối đãi với chúng là được, nhưng vẫn phải ra dáng của huynh trưởng.”
Ninh Nguyên lặng lẽ gật đầu, nghĩ gì đó rồi lại hỏi nàng: “Cái thai của Lâm thục nữ có khiến di mẫu phải hao tâm tổn sức không?”
Hạ Vân Tự mệt mỏi thở dài, cười khổ: “Đương nhiên là không tránh khỏi rồi.”
Trước kia Lâm thị từng xích mích với Kỷ thị, cuối cùng tuy có nàng
giúp mà được mát mặt nhưng e là đã đắc tội với người phía sau lưng nàng
ta. Kỷ thị và Tô thị mà Đức Phi chọn sau khi vào cung mới kết thân với
nhau nên Đức Phi chưa hẳn là người sau lưng Kỷ thị. Nhưng dù không phải
Đức Phi thì cũng là Yến Phi, đều là những phi tần địa vị cao mà lại có
con trai.
Cho nên sau chuyện này, cái thai của Lâm thị chưa chắc được bảo toàn. Nếu nàng ta ở nơi khác thì không sao, ngặt nỗi nàng ta lại vừa chuyển
vào Vĩnh Tín Cung nên hao tâm tổn sức là khó mà tránh khỏi.
—–
Trong Thính Phong Các, Vĩnh Tín Cung, Lâm thị dựa vào trường kỷ ngây
người, cung nữ bưng thuốc vừa nấu xong vào, đặt trên chiếc bàn trước mặt nàng ta. “Nương tử uống ngay khi còn nóng đi, đừng để nguội.”
Lâm thị không lên tiếng, nhìn chén thuốc kia rồi thở dài.
Cung nữ kia chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi – là tuổi hồn nhiên hoạt
bát – thấy thế thì cười bảo: “Ngày vui mừng mà, nương tử đừng thở dài
như thế. Đứa bé trong bụng cũng nghe thấy lại đau lòng thay đấy.”
Lâm thị chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, bưng chén thuốc lên, chậm rãi dùng thìa đảo mấy lượt.
Cung nữ thấy nàng không yên lòng nên nói tiếp. “Nô tỳ đút người uống nhé?”
Nhưng lúc này Lâm thị cũng đồng thời lên tiếng. “Ngươi nói xem…” Nghe thấy cung nữ hỏi thì lại lắc đầu, ngửa đầu uống cạn chén thuốc, lau
khóe miệng rồi tiếp tục nói: “Ngươi nói xem có phải việc một phi tần
lặng lẽ biến mất là điều rất bình thường trong cung không?”
Cung nữ sợ đến nỗi mặt tái nhợt. “Người nói gì vậy chứ?”
Nói gì mà xúi quẩy vậy! Ngoài kia cứ nói trong cung âm khí nặng nề
chẳng phải vì những vụ án oan khuất này sao? Làm gì có ai nói thế lúc
mang thai chứ!
Lâm thị không nói gì thêm, chỉ thở dài lần nữa. Cung nữ suy đoán tâm
tư của nàng ta, khuyên nhủ. “Nương tử đừng suy nghĩ lung tung, tuy trong cung khó sinh con nhưng nương nương chủ cung của chúng ta là người rất
có bản lĩnh… Người xem, đại hoàng tử và lục hoàng tử của Thần Phi nương
nương đều bình an, Chu thục viện thân thiết với bà ấy cũng bình an sinh
một công chúa, Hòa Phi nương nương thì khỏi phải nói, cả đôi nam nữ đều
khỏe mạnh. Nương tử ở trong cung của Thần Phi nương nương nên sẽ không
sao đâu, bà ấy sẽ che chở nương tử.”
Lâm thị không nói tiếng nào, chỉ im lặng nhắm mắt lại.
Đúng vậy, nàng ta biết Thần Phi có bản lĩnh, vào cung mấy tháng nay nàng ta đã chứng kiến không ít bản lĩnh của Thần Phi.
Trong mắt các cung nhân, Thần Phi chẳng khác nào thần tiên cả.
Nghe nói nàng ta vào cung đã sáu năm mà vẫn được sủng, không chút suy giảm. Người đối nghịch với nàng ta không ai có kết cục tốt, không ít
người ngay cả tính mạng cũng không còn. Những người thân thiết với nàng
ta ai nấy đều lên như diều gặp gió, ngay cả Hàm Ngọc xuất thân thấp hèn
bây giờ cũng đã là mỹ nhân.
Nhưng trong lòng của Lâm thị vẫn cảm thấy bất an, giống như có chuyện gì làm nàng ta không thể nào vững dạ được vậy.
Nàng ta cảm thấy chốn thâm cung này giống như một dòng nước xoáy, từ
khoảnh khắc nàng ta quyết định bước vào thì không thể thoát ra được nữa, ngay cả “thần tiên” như Thần Phi cũng không cứu được nàng ta.
Lâm thị thở dài ngao ngán. “Có thư trong nhà gửi vào không?”
Cung nữ suy nghĩ một chút rồi cười bảo: “Có ạ. Sáng nay vừa gửi vào.
Sau đó vì tin vui nương tử có thai nên nô tỳ quên mất. Người đợi một
lát, nô tỳ đi lấy ngay.”
Lâm thị thờ ơ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa. Nàng ta đã đi đến
bước này, chỉ mong mọi thứ đều yên ổn thì coi như không uổng công.