Mồng ba tháng ba, còn một ngày nữa là đến ngày giỗ Giai Huệ hoàng hậu.
Hôm đó cũng là tiết Thượng Tỵ cho nên trong cung rất náo nhiệt. Các
cung nữ hái hoa đào cắm vào bình theo tập tục. Hạ Vân Tự cũng bảo Hàm
Ngọc đi cùng mình đến vườn đào ở phía bắc một chuyến, tự tay bẻ vài
nhánh đào đẹp về cắm.
Ngày này phải thật vui vẻ. Tiết Thượng Tỵ hàng năm nàng đều phải thật vui vẻ.
Bởi vì ngày này được đổi lấy bằng hơi thở cuối cùng của tỷ tỷ nàng.
Mồng ba tháng ba năm đó, Giai Huệ hoàng hậu đã rơi vào tình trạng nguy kịch.
Bệnh của nàng có từ lúc sinh đại hoàng tử, kéo dài đã khá lâu nhưng
từ đầu đông năm ngoái thì bỗng nhiên trở nặng, lúc này chỉ còn một hơi
thở mỏng manh, ai nấy trong cung đều biết nàng không thể qua khỏi.
Trong cung tràn ngập vẻ đau thương, thái hậu thái phi hàng ngày đều
đến Tiêu Phòng Cung thăm bệnh, các phi tần thì cầu xin Phật Tổ, hoàng đế gác lại toàn bộ chính sự, suốt ngày vùi đầu vào đống sách y hy vọng có
thể tìm được những phương thuốc hay ít người biết, kéo hoàng hậu trở về
từ quỷ môn quan.
Hạ Vân Tự đã vào cung hơn một tháng nay, trông nom bên giường tỷ tỷ.
Tâm lý cầu mong tỷ tỷ có thể khỏe mạnh trở lại đã dần bị mài mòn hết
trong một tháng này, thay vào đó dần biến thành mong sao nàng có thể đi
sớm một chút. Bệnh tật hành hạ thế này thật là đau khổ, tỷ tỷ đã tàn tạ
khô héo, mỗi ngày chỉ biết uống thuốc, không ngừng uống thuốc, không thể ăn bất cứ thứ gì khác.
Cứ cố kéo dài hơi tàn một cách khổ sở như vậy, chi bằng đi sớm thì hơn.
Sáng ngày mồng ba tháng ba, tỷ tỷ uống thuốc xong, không bao lâu thì nôn hết ra ngoài sau đó hôn mê bất tỉnh.
Hạ Vân Tự không kiềm chế được, gục bên giường khóc òa lên. Trong lúc
hoảng loạn, nàng nắm tay tỷ tỷ nói lớn: “Tỷ tỷ… tỷ tỷ cứ đi đi! Ninh
Nguyên rất tốt, không có gì để tỷ phải lo lắng. Tỷ cứ đi đi!”
Hạ Vân Chước từ từ tỉnh lại, nắm tay nàng. “A Tự…” Hơi thở đã rất mong manh.
Hạ Vân Tự sợ sẽ không bao giờ nghe được lời của nàng nữa nên lập tức nín khóc, nhoài người sát vào lắng nghe.
Hạ Vân Chước mỉm cười yếu ớt. “A Tự đừng khóc.” Ngừng một chút, nàng
không nói những lời đại loại như “tỷ sẽ khỏe lại mà” để dỗ dành nàng như lúc trước mà lại nói: “Hôm nay tỷ chưa thể đi được.”
Hạ Vân Tự ngẩn ngơ. “Tại sao…”
“Tiết Thượng Tỵ…” Hạ Vân Chước dùng hết sức để giải thích với nàng. “Hôm nay, tiết Thượng Tỵ, ngày tốt.”
Nói xong nàng mở mắt ra, trong đôi mắt đã không còn ánh sáng, nhưng
từ những đường nét vẫn có thể nhìn ra được trước kia nó từng long lanh
trong trẻo đến nhường nào.
Đôi mắt nàng đẹp nhưng lại không sắc sảo, khác với Hạ Vân Tự, khóe
mắt hơi xếch lên trông rất ma mị. Lúc nhỏ Hạ Vân Tự từng rất ghét đôi
mắt mình, cứ cố sức mà xoa, muốn kéo phần hơi xếch lên kia xuống. Nhưng
tỷ tỷ nắm tay nàng lại, dỗ dành: “Muội làm gì vậy chứ. Ai nói mắt A Tự
của chúng ta không đẹp nào. Mắt thế này là đẹp nhất đấy. Khi nào muội
lớn lên, vẽ thêm đường kẻ mắt phù hợp nữa là sẽ xinh đẹp như tiểu yêu
tinh trong sách miêu tả.”
Nàng tức giận đến phát khóc. “Rõ ràng là tỷ cũng thấy không đẹp, nếu không sao lại nói giống yêu tinh!”
Lúc đó trong suy nghĩ của nàng yêu tinh đẹp thì đẹp thật nhưng không phải thứ gì tốt.
Hạ Vân Chước cười phì, bảo: “Yêu tinh cũng có tốt có xấu, muội không
nhớ chuyện hồ yêu báo ân sao? Nó vừa xinh đẹp vừa lương thiện, người
phàm làm sao sánh được.”
Sau đó, tỷ tỷ kể cho nàng nghe rất nhiều sự tích trong Liêu trai chí dị. Trong sách có yêu tinh tốt, có yêu tinh xấu, cũng có những con yêu
không thể nhận định rõ là tốt hay xấu khiến nàng cảm thấy không nên ghét yêu tinh đến thế.
Bây giờ, tỷ tỷ đã không còn sức để kể chuyện cho nàng nghe. Hạ Vân
Chước đờ đẫn nhìn lên màn trướng, thì thào với nàng. “Nếu hôm nay tỷ đi… sau này bao nhiêu người trong hậu cung sẽ… không thể vui vẻ đón tiết
Thượng Tỵ… vì ngày giỗ của tỷ.”
Mắt Hạ Vân Tự cay xè, ôm cánh tay của nàng khóc òa lên.
Hoàng cung rõ ràng là nơi khiến nàng không vui, vậy mà đến lúc này nàng vẫn nghĩ cho những kẻ đã làm cho mình đau lòng.
Nhưng nàng cũng không trụ được lâu, nói xong câu này là hôn mê bất tỉnh, cứ giữ nắm hơi tàn nằm đó một ngày một đêm.
Sau cơn hôn mê rất lâu đó, nàng tỉnh lại với thần sắc rất tốt, ai nấy vừa nhìn là biết đây là hồi quang phản chiếu.
Ngày cuối cùng của nàng trôi qua trong sự hồi quang phản chiếu đó.
Hoàng đế dắt Ninh Nguyên đến chơi với nàng hơn nửa ngày trời, mãi đến khi nàng bảo họ ra, gọi Hạ Vân Tự vào.
Tỷ muội hai người lại thì thầm với nhau rất lâu, cuối cùng Giai Huệ hoàng hậu nhắm mắt, cưỡi hạc về trời.
Sau này, cứ đến tiết Thượng Tỵ là Hạ Vân Tự lại kìm nén, buộc mình
không được nghĩ đến những chuyện này, phải vui vẻ đón tết nhưng cuối
cùng vẫn không sao vui được.
Mãi đến năm ngoái, nàng mới học được cách điều chỉnh. Nàng sẽ vui vẻ
đón tết, cũng sẽ không cố gắng kìm nén nỗi nhớ nhung, khi chọn đào thì
cũng sẽ chọn cho tỷ tỷ một cành, cắm hoa cũng sẽ cắm cho tỷ tỷ một bình.
Tỷ tỷ đã dừng chân ở quá khứ mà nàng vẫn phải đi về phía tương lai,
hơn nữa còn mang theo nỗi hận và không cam tâm của tỷ tỷ bước về phía
trước.
Bẻ hoa đào về, Hạ Vân Tự chia ra cắm vào hai bình sứ trắng giống như
năm ngoái. Trong bình có chứa lượng nước vừa đủ để hoa đào tươi được vài ngày. Một bình đặt trên chiếc bàn ở giữa trường kỷ, một bình ngày mai
mang đến cho tỷ tỷ.
——–
Hôm sau, khi ánh mặt trời đầu tiên xua tan màn đêm đen tối, hoàng cung đã chìm vào trong không khí thật nghiêm trang.
Vẻ náo nhiệt của tiết Thượng Tỵ hoàn toàn biến mất trong ngày này.
Hoàng cung, hoàng thành cùng với rất nhiều nơi trong kinnh thành đều hòa mình vào những nghi lễ trang trọng của ngày kỵ.
Như thường lệ, hoàng đế đã ra khỏi hoàng cung trước khi bình minh
lên, dẫn bá quan văn võ đến hoàng lăng ở ngoại thành để cúng tế thê tử
đã mất.
Gần sáng, lễ tế trong hậu cung cũng bắt đầu. Thuận Phi chủ trì, chúng phi tần và các mệnh phụ theo sau, nghiêm trang khấu bái trước bài vị
của hoàng hậu.
Vị trí quỳ bái của các tần phi được sắp xếp dựa theo thân phận, nhưng vì là muội muội của Giai Huệ hoàng hậu nên Hạ Vân Tự được xếp ở hàng
đầu tiên, phía sau bên trái của Thuận Phi, đối xứng với nàng ở cánh phải là Chiêu Phi, giữa hai người còn có một nữ tử nhưng Hạ Vân Tự không
quen biết.
Khi lễ tế xong xuôi, Hạ Vân Tự đến cung của Thuận Phi ngồi trò chuyện trong chốc lát, sau khi cảm tạ Thuận Phi lo liệu chuyện lễ tế bèn hỏi:
“Không biết người ở giữa thần thiếp và Chiêu Phi nương nương là…”
Thuận Phi à một tiếng. “Đó là Đàm Tây vương phi. Dạo trước biên giới
phía tây có chiến loạn, Đàm Tây Vương có công dẹp loạn nên mấy ngày
trước vào cung diện thánh. Nhắc tới chuyện lễ tế hoàng hậu, hoàng thượng liền bảo Đàm Tây vương phi cùng tham gia lễ bái. Chuyện này được báo
gấp quá, bản cung bận rộn nên quên nói trước với muội một câu.”
“Không sao.” Hạ Vân Tự mỉm cười, trong lòng lại có sự phán đoán.
Theo quy định, các mệnh phụ ngoài cung đều quỳ phía sau tần phi, hoàng đế căn dặn như vậy là đang cất nhắc Đàm Tây Vương.
Đàm Tây Vương là công thần, luận công ban thưởng cũng không có gì, có điều…
Quý Phi và Chiêu Phi là do Đàm Tây Vương dâng lên. Nếu “luận công ban thưởng” như vậy, e là Chiêu Phi sẽ được dịp đắc ý nữa đây.
Nhất thời nàng cũng không rõ mình trùng hợp bỏ lỡ hay hoàng đế vẫn
còn đề phòng nàng nên những thứ quan trọng không mang ra cho nàng đọc.
Hạ Vân Tự nén những suy tư nay lại, tạm thời không nói gì thêm, cáo
lui khỏi cung của Thuận Phi, trở về Triêu Lộ Hiên lấy hoa đào hái hôm
qua và mấy món điểm tâm rồi sang cung Tiêu Phòng.
Lúc này, hoàng đế đang trên đường hồi cung nên Tiêu Phòng Điện vô cùng yên ắng.
Hạ Vân Tự bảo người hầu ở bên ngoài, một mình mình vào trong điện,
đặt bình hoa đào và mấy món điểm tâm lên trước bài vị của tỷ tỷ, còn lại mấy món thì đặt lên chiếc bàn trên trường kỷ.
Xong xuôi đâu đấy, nàng không quỳ bái trước bài vị mà ung dung ngồi
xếp bằng trên đệm bồ đoàn, thì thầm: “Tỷ tỷ, lại đến ngày giỗ của tỷ
rồi.”
“Lần trước hoàng thượng cũng có mặt nên có những lời muội không tiện nói ra, hôm nay để muội từ từ nói với tỷ.”
“Chuyện vào cung, tỷ đừng giận muội, không phải muội không nghe lời
tỷ, cũng đừng trách muội mang tỷ ra nói dối. Thực tình là mấy năm nay
muội luôn nhớ đến tỷ, càng nhớ càng cảm thấy tỷ nói làm vậy không đáng
có lẽ là đúng. Nhưng đây là cuộc đời muội, đáng hay không phải để muội
tự cảm nhận mới được.”
“À, Ninh Nguyên rất tốt, trong nhà mọi thứ đều ổn, tỷ cứ yên tâm.”
“Tỷ có muốn uống rượu không? Muội mang rượu hoa đào và rượu hoa quế
mà tỷ thích nhất đây.” Nói xong nàng bò dậy, đi đến trước bàn nhìn một
lượt, rót hai ly rượu hoa đào ra trước, một ly đặt trước bài vị, một ly
tự mình nhấp một hớp.
“Muội còn chép kinh cho tỷ, chép nhiều, nhiều lắm rồi, để hôm nào
muội bảo cung nhân đốt cho tỷ.” Nhấp một hớp rượu, nàng lại mỉm cười.
“Chữ của muội bây giờ giống hệt chữ của tỷ, tỷ đọc được thì đừng lấy làm lạ nhé, muội đã rèn rất lâu đấy.”
Hạ Vân Tự cứ lẩm bẩm lải nhải như thế, nói càng ngày càng nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn bình thường.
Trước kia khi nói những chuyện vặt vãnh linh tinh với tỷ tỷ nàng cũng thường như vậy, có khi tỷ tỷ sẽ trêu nàng là lắm mồm. Nhưng dù lắm mồm
đến đâu thì tỷ tỷ vẫn mỉm cười lắng nghe nàng nói.
Nói mãi, nói mãi, nàng bỗng òa khóc, nước mắt cứ tuôn trào, sau đó không dừng lại được.
——
Khi trời ngả bóng về tây, hoàng đế về đến hoàng cung.
Y về Tử Thần Điện thay bộ quần áo mặc ở nhà rồi không nghỉ ngơi một phút mà đi thẳng đến Tiêu Phòng Cung.
Cung nhân cung kính mở cửa cho y. Khi vừa bước qua khỏi cửa, y liền nhìn thấy Oanh Thời và Yến Thời đứng gác ngoài điện.
Hai người bước tới hành lễ, hoàng đế thoáng dừng chân lại hỏi: “Tuyên nghi đến à?”
“Vâng.” Oanh Thời kính cẩn trả lời. “Sau khi kết thúc lễ tế, nương tử đến chỗ Thuận Phi một lát rồi sang đây.”
Hạ Huyền Thời gật đầu rồi đi vào trong điện.
Tẩm điện nằm phía đông của chính điện, trước cửa có một chiếc bình
phong. Y đi vào trong, vừa vòng qua khỏi bình phong thì nghe thấy
tiếng thút thít.
Định thần nhìn lại, Hạ Vân Tự đang ngồi trên trường kỷ, mắt đỏ hoe, dùng khăn lau những giọt lệ, rõ ràng là vừa khóc xong.
Nhìn thấy những món điểm tâm và bình hoa đào tươi thắm đặt trước bài vị của Giai Huệ hoàng hậu, y thở dài một hơi.”A Tự.”
Hạ Vân Tự như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng đứng dậy. Y mỉm cười bảo: “Cứ ngồi đi.”
Nụ cười này làm người ta cảm thấy thoải mái như tắm mình trong gió xuân.
Hạ Vân Tự cúi đầu, thút thít thêm vài tiếng rồi nói: “Hôm nay tỷ phu
vất vả rồi.” Vừa nói nàng vừa rót cho y một chén trà. Khi y bưng trà lên nhấp một ngụm thì nàng lại rót thêm một ly rượu. “Thần thiếp có mang
rượu mà tỷ tỷ thích đên đây.”
Y nhìn ly rượu. “Rượu hoa đào hay hoa quế?”
“Cả hai.” Nàng đẩy ly rượu đến gần y. “Đây là rượu hoa quế, tỷ phu và thần thiếp cùng kính tỷ tỷ một chung đi.”
Khi ấy y mới để ý thấy dường như nàng hơi thẫn thờ, áng mây hồng trên má không phải do trang điểm mà là do men rượu.
Có lẽ nãy giờ uống cũng khá nhiều.
Nhưng không đợi y lên tiếng, nàng đã nâng ly lên, ngửa đầu uống cạn.
Hạ Huyền Thời sững người, đành uống ly rượu mà nàng đưa tới.
Men say dường như đã làm nàng mất đi vẻ đoan trang thường ngày, nàng
dùng mu bàn tay lau khóe miệng, cười một tiếng: “Rượu này hơi nồng, chắc tỷ tỷ thích loại thanh đạm hơn.”
Y gật đầu. “Ừ.”
Thế là nàng lắc đầu. “Đổi thành rượu hoa đào đi.”
Nói xong lại rót rượu, châm đầy ly của mình rồi nhoài người tới châm thêm cho y.
Vì chếnh choáng men say nên tay nàng không vững, rượu rót cứ run run. Y vội vàng nhận lấy cái bình, tự rót cho mình.
Nàng bưng ly rượu lên, lại cười một tiếng: “Đây là rượu do chính tay thần thiếp ủ, tỷ phu nếm thử đi.”
Nói xong nàng lại uống trước, y gật đầu rồi uống sau.
Y mỉm cười. “Ngon lắm.”
Trong lúc nói chuyện, mặt nàng luôn nở nụ cười, nụ cười được nhuộm
thắm bởi men rượu. Nụ cười ấy bất giác làm người ta say, mỗi lần nhìn
vào là y không thể rời mắt được. Vậy mà nàng vẫn hồn nhiên không biết
gì, thấy y khen rượu ngon thì bưng bình rượu lên định rót tiếp.
Tay nàng run lên, một ít rượu chảy ra ngoài. Chút tỉnh táo còn sót
lại khiến Hạ Huyền Thời hoàn hồn, cau mày giành lấy bình rượu. “Không
uống nữa.”
Giọng của y hơi cứng nhắc khiến nàng ngẩn ra, hơi do dự: “Chẳng phải tỷ phu nói rượu ngon sao?”
Hạ Vân Tự mơ mơ màng màng huơ tay, Hạ Huyền Thời cau mày, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, đỡ lấy nàng.
Nàng vẫn chưa say bí tỉ nên dù không vui thì cũng không dám cãi lại
y. Thân hình mảnh mai dễ dàng được y đỡ lấy, nàng vẫn mạnh miệng. “Thần
thiếp không say, chỉ uống có chút thôi sao lại say được? Thần thiếp muốn ở bên tỷ tỷ thêm lát nữa.”
Y vừa nâng vừa đỡ nàng ra ngoài, cố gắng không nhìn dáng vẻ xinh đẹp
khiến người ta say hơn men rượu này, lãnh đạm nói: “Ngày mai hãy đến,
trẫm sẽ đi với muội. Bây giờ về nghỉ trước đã.”
Nàng lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi không có động tĩnh gì. Y dìu nàng
đến cửa điện, người hầu đứng ngoài đó quay lại nhìn thấy bèn vội vã đến
đỡ y một tay.
Đúng lúc này, nàng lảo đảo bước qua bậc cửa, chân bị vướng lại nên
mất thăng bằng sắp ngã xuống. Người hầu không kịp trở tay, ấy vậy mà
nàng phản ứng khá nhanh, vung tay ra bấu víu lung tung, bám được đầu vai y nên mới đứng vững.
“A Tự!” Y cũng vô thức ôm lấy eo nàng, đỡ nàng đứng vững. Khi hoàn hồn lại thì bất giác nín thở.
Cô nương xinh đẹp như yêu tinh này đang được y ôm vào lòng, ánh mắt chạm vào nhau.
Nàng vốn thấp hơn y nhiều, men say làm nàng không đứng vững cứ chực
tuột xuống, thế là nàng ngửa đầu lên, mỉm cười đờ đẫn nhìn y. Đôi mắt
hơi xếch cong thành một đường nhỏ, ráng hồng ở đuôi mắt càng thêm quyến
rũ.
Khoảng cách này gần đến nỗi y có thể đếm được từng cọng lông mi của
nàng, hương rượu ngọt lành cứ quẩn quanh y theo từng hơi thở của nàng,
khiến y cảm thấy mọi thứ trước mặt như là giấc mộng.
Hậu cung trước nay không thiếu mỹ nhân, nàng chỉ là một trong số đó, cùng lắm là người nổi bật một chút mà thôi.
Nhưng nhìn nàng, tim y bất giác đập rất nhanh.
Có một âm thanh kỳ lạ cứ lảng vảng trong đầu y, khiến y như bị ma
nhập. Rồi có hàng ngàn hàng vạn tiểu quỷ đang chọc phá trái tim y, gặm
nhấm hết sự tự chủ trước nay vẫn rất tốt của y.
Y hít sâu một hơi, buộc mình phải kiềm chế.
Vậy mà lúc này nàng còn mỉm cười ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn y. “Tỷ phu thật là đẹp.”
Ngay tức khắc, đám cung nhân đang định bước lên dìu nàng đều đồng
loạt quỳ xuống, đầu không dám ngẩng lên dù chỉ một chút vì sự thất lễ
của nàng, vì cơn giận dữ sắp xuất hiện của y.
Y nhìn nàng, không cách nào nổi giận được. Câu ấy còn khiến y cảm
thấy vui vẻ, sung sướng nữa là. Không khí lẽ ra khiến người ta rất lúng
túng khó xử này bỗng trở nên ám muội.
Đám tiểu quỷ trong lòng y càng càn quấy hơn, chúng xì xào với nhau, bảo với y rằng có lẽ nàng cũng có ý với y.
Dằn vặt một lát, y mới bình tĩnh lại được, nghiêm nghị đỡ lấy nàng,
nói: “A Tự, muội uống nhiều quá rồi.” Nói xong thì ngước mắt lên, bảo:
“Đi chuẩn bị kiệu.”
Đám cung nhân đang quỳ dưới đất vội dập đầu, quýnh quáng đi chuẩn bị
kiệu. Y lại cúi đầu, không để cho người khác chen vào, cẩn thận đỡ nàng
đi ra phía ngoài.
Không gian nhỏ hẹp trong kiệu khiến cho hương rượu và hương hoa càng
thêm nồng nàn. Y không thể kiềm chế được nữa, đã cố tình dời mắt đi chỗ
khác nhưng lại không dằn lòng được mà liếc nhìn nàng một cái.
Mỗi lần liếc nhìn xong y lại vội vã dời mắt đi, lén lén lút lút như kẻ trộm.
Khánh Ngọc Cung cách Tiêu Phòng Cung không xa, không lâu sau kiệu đã
dừng lại. Phàn Ưng Đức vén rèm lên thì thấy hoàng thượng bế Hạ Vân Tự đi ra.
Trong màn đêm, y bế nàng đi phăng phăng vào trong, nhanh chóng bước
vào Triêu Lộ Hiên. Các cung nữ đang gác ngoài cửa đều giật mình, đờ
người ra chốc lát mới vội vã dập đầu vấn an.
Hoàng đế không để ý đến họ, bế nàng đi thẳng vào phòng, đặt lên
giường. Nhìn gương mặt nàng, giọng y bất giác trở nên dịu dàng hơn
nhiều. “Muội ấy uống nhiều quá, đi chuẩn bị canh giải rượu đi.”
Oanh Thời bình tĩnh nhún người, “vâng” một tiếng rồi xua tay, ra hiệu cho mọi người ra ngoài hết.
Y ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn nàng, giống như ngắm hoài không chán.
Nàng thật sự rất đẹp.
Mỗi một cử chỉ, mỗi một nụ cười đều khiến người ta khó mà không rung động.
Ma xui quỷ khiến, y đưa tay chạm vào đôi má ửng hồng của nàng.
Nàng cảm nhận được nên khẽ cau mày, xoay người bắt lấy bàn tay quấy nhiễu kia ôm vào lòng mình.
Hạ Huyền Thời cứng người lại. “A Tự.”
Nàng không hề phản ứng, hơi thở đều đều, ngủ rất ngon lành.
Vì vậy khi Phàn Ưng Đức nhận chén canh giải rượu từ tay Oanh Thời
bưng vào phòng thì nhìn thấy hoàng thượng “bị đóng đinh” ở bên giường
của Hạ tuyên nghi.
Hắn không hỏi đờ người ra, hỏi: “Hoàng thượng, canh giải rượu…”
Hoàng đế nhìn sắc trời đã tối bên ngoài, bỗng đổi ý: “Thôi, cũng tối rồi, để muội ấy ngủ đi.”
Phàn Ưng Đức vừa khom người thì hoàng đế đã trầm ngâm nói: “Hôm nay trẫm sẽ nghỉ lại Triêu Lộ Hiên.”
“Vâng.” Phàn Ưng Đức thầm kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh. “Vậy nô tài sẽ bảo Thượng Tẩm Cục ghi lại.”
“Bậy bạ!” Hoàng đế bỗng nổi giận, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ một ánh
mắt quét tới đã khiến Phàn Ưng Đức phải quýnh quáng quỳ xuống. “Hoàng
thượng bớt giận.”
Hạ Huyền Thời cắn răng, buộc mình phải bình tĩnh lại. “Trẫm chỉ ở đây trông chừng muội ấy chứ không sủng hạnh, không cần phải ghi lại.”
Những lời này là nói với Phàn Ưng Đức, nhưng cũng đang nói với chính y.
Y đang tự nhủ với mình nàng là muội muội ruột thịt của Giai Huệ hoàng hậu, y không thể làm gì với nàng. Rồi lại an ủi mình, là nàng kéo tay y nên y mới ở lại.
Xua tay bảo Phàn Ưng Đức lui ra ngoài, Hạ Huyền Thời thử rụt tay về nhưng thấy nàng ôm chặt quá nên đành thôi.
Y nhẹ nhàng đẩy nàng vào trong một chút, kéo chăn lên đắp cho nàng
rồi cũng leo lên giường, tìm một tư thế tương đối thoải mái dù bị ôm
tay, miễn cưỡng nhắm mắt lại ngủ.
Tia nắng cuối cùng bị dãy núi cao chặn lại, màn đêm từ từ buông
xuống. Cung điện nguy nga dần ẩn mình trong đêm, những lối đi trong cung dường như bị bóng tối kéo dài bất tận.
Hạ Vân Tự biết ai đang ở bên cạnh nên vẫn cố giữ vài phần tỉnh táo. Nửa tỉnh nửa mê, những giấc mộng chập chờn hiện về.
Trong mộng, nàng trở về ngày mồng bốn tháng ba năm đó, tỷ tỷ từ cơn
hôn mê tỉnh lại. Nàng nói cười với hoàng đế và Ninh Nguyên cả buổi sáng, trưa nghỉ ngơi một chút rồi gọi Hạ Vân Tự vào.
Nàng biết tỷ tỷ đang hồi quang phản chiếu, không còn bao lâu nữa nhưng vẫn phải cố mỉm cười, nói chuyện với tỷ tỷ.
Sau giây phút vui vẻ ngắn ngủi, tỷ tỷ cũng đến lúc đèn cạn dầu, nhanh chóng trở nên suy yếu, tinh thần rã rời.
Nàng bỗng cảm thấy hồi hộp, và trong sự hồi hộp ấy có thêm nỗi lo sợ và không cam tâm.
Nàng sợ tỷ tỷ ra đi, càng sợ tỷ tỷ ra đi không được rõ ràng.
Vì thế nàng nắm tay tỷ tỷ, thốt ra nghi vấn mà mình đã cố kìm nén trong lòng bấy lâu nay: “Tỷ tỷ, tỷ có hận không?”
Tỷ tỷ nàng ngẩn người một chút, nghi hoặc nhìn nàng: “A Tự?”
Nàng siết chặt tay. “Nói cho muội biết tỷ có hận không? Có hận Quý Phi, có hận hậu cung và… có hận y không?”
Hạ Vân Chước im lặng không nói.
“Nói cho muội biết, tỷ có hận không?” Hạ Vân Tự nhìn nàng chằm chằm.
“Nghi vấn này đã chôn giấu trong lòng muội từ lâu, nếu tỷ không thẳng
thắn trả lời muội thì e là cả cuộc đời này của muội đều mang chấp niệm
này, không thể sống yên ổn được, chỉ còn cách tìm đến cửa Phật để giải
chấp niệm.”
Có thể là bị nàng thúc ép, có thể là nỗi phẫn uất trong lòng dâng
trào, Hạ Vân Chước lúc bấy giờ đã gần đất xa trời bỗng khóc lớn lên.
Ngay cả Hạ Vân Tự cũng giật mình, hoảng hốt định lên tiếng xin lỗi
thì Hạ Vân Chước đã cắn môi, cố nén nước mắt vào trong. Đôi mắt đẫm lệ
ấy toát lên nỗi căm hận mà Hạ Vân Tự chưa nhìn thấy bao giờ. “Tỷ hận. A
Tự, tỷ hận…”
Năm đó Hạ Vân Tự mười hai tuổi. Đến giờ, câu nói ấy đã quanh quẩn trong đầu nàng hơn năm năm.
“Tỷ tỷ…” Hạ Vân Tự cau đôi mày đẹp, lẩm bẩm.
Bỗng nghe “cạch” một tiếng, giống như có tiếng đồ gỗ va chạm vào nhau khiến cho giấc mộng của nàng tan vỡ.
Nỗi phẫn hận của tỷ tỷ trước khi lâm chung tan biến, nỗi hoảng loạn của nàng cũng giảm đi hơn phân nửa.
Cơn buồn ngủ vẫn chập chờn, Hạ Vân Tự từ từ tỉnh giấc, nghe thấy
tiếng quát to của Phàn Ưng Đức.”Nửa đêm nửa hôm, ngươi luống cuống gì
chứ?” Sau đó thì cảm nhận được người bên canh mình đứng dậy.
Rồi nàng nghe thấy một hoạn quan trẻ tuổi khúm núm bẩm báo: “Hoàng
thượng thứ tội! Linh thục nữ đã xảy ra chuyện! Thục nữ nương tử vừa đi
ngủ không bao lâu thì bụng bỗng nhiên đau không dứt, đến mức phải tỉnh
lại. Chiêu Phi nương nương vội sai người đi mời thái y nhưng thái y chưa đến thì thục nữ nương tử đã xuất huyết…”
Hạ Vân Tự lập tức trở nên tỉnh táo.
Hoàng đế thì lại không hoang mang cho mấy, chỉ cau mày. Cuối cùng y xuống giường, đi nhanh ra cửa. “Đến Cẩm Hoa Cung.”
Hạ Vân Tự nằm im không nhúc nhích, mãi đến khi tiếng lao xao bên
ngoài xa dần, hoàng đế đã đi khỏi Triêu Lộ Hiên nàng mới ngồi dậy, gọi:
“Oanh Thời.”
Oanh Thời nghe gọi nên bước vào. “Nương tử.”
Nàng cúi đầu nhìn váy áo trên người mình.
Tối qua nàng mượn rượu để khiêu khích y, quấn lấy y làm y không thể về. Quả nhiên y cũng ở lại đây theo ý nàng.
Có điều y không hề động vào nàng, nàng vẫn mặc váy áo hôm qua, lớp trang điểm cũng chưa tẩy, y thì quần áo cũng chỉnh tề.
Ha, đúng là một chính nhân quân tử.
Hạ Vân Tự thản nhiên ra lệnh: “Hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo.”
Oanh Thời nhún người vâng một tiếng rồi ra hiệu cho các cung nữ đi chuẩn bị.
Nửa đêm canh ba, có chuyện bất ngờ xảy ra nên Hạ Vân Tự chỉ búi tóc
đơn giản, trang dung lịch sự là được nên chừng một khắc sau là sửa soạng xong xuôi.
Nàng đi ra ngoài, Hàm Ngọc đã ăn mặc chỉnh tề, hai người đụng nhau ở ngoài cửa.
“Nương tử.” Hàm Ngọc nhún người, Hạ Vân Tự chỉ liếc nhìn nàng ra một cái là nhận ra vẻ căng thẳng của nàng ta
Nàng vỗ vai Hàm Ngọc, nói: “Đừng sợ, bọn họ chẳng gây ra chuyện gì được đâu.”
Nói xong thì đi ra ngoài cổng, không ngồi kiệu mà đi bộ sang Cẩm Hoa Cung.
Cẩm Hoa Cung đèn đuốc sáng trưng, An Lan Trai của Linh thục nữ thì
càng nhốn nháo. Đám người hầu ra ra vào vào, không ngừng bận rộn, mặt
các cung tần cũng đầy vẻ lo lắng.
Hạ Vân Tự và Hàm Ngọc bước vào, thấy Hứa chiêu nghi đã có mặt ở đó nên bước tới hành lễ.
Hạ Vân Tự hỏi: “Linh thục nữ thế nào rồi?”
“Haiz…” Hứa chiêu nghi lắc đầu thở dài. “Nghe thái y nói là giữ được
thai. Nhưng mới bốn tháng đã xuất huyết, cũng không biết giữ được bao
lâu.”
Vừa dứt lời, một hoạn quan từ bên trong chạy ra, cúi người nói nhỏ: “Tuyên nghi nương tử.”
Hạ Vân Tự quay đầu lại.
Hắn nói: “Mời nương tử và Ngọc thải nữ theo nô tài vào trong, thục nữ nương tử nói muốn gặp hai vị.”
Những lời này nghe là biết chuyện không hay ho gì. Hạ Vân Tự thầm
cười lạnh trong bụng, nhún người chào Hứa chiêu nghi rồi cùng Hàm Ngọc
đi vào phòng ngủ.
Không khí trong phòng vương mùi máu tươi nhẹ, những thứ đồ trân quý
được ban thưởng đặt trên giá dường như cũng vì thế mà được nhuộm đỏ
thêm.
Chiêu Phi ngồi bên giường, một tay nắm tay Thải Linh, một tay cầm khăn lau nước mắt, trông bộ dáng rất đau lòng.
Hoàng đế thì ngồi trên trường kỷ cách đó mấy bước, sắc mặt nặng nề.
Hạ Vân Tự và Hàm Ngọc bước tới hành lễ, y thở dài: “Miễn lễ.”
Chiêu Phi hiền lành chồm người tới nói: “Thải Linh, Hạ tuyên nghi đến rồi, muội có gì muốn nói thì nói đi.”
Chợt thấy Linh thục nữ – nãy giờ khí sắc suy yếu – bỗng ngồi bật dậy. “Là nàng ta!”
Trong mắt nàng ta toàn là tơ máu và nỗi căm hận, ngay cả giọng nói
cũng trở nên hung tàn. “Tuyên nghi nương tử thật độc ác! Người lật lọng
chính là thần thiếp, trẻ con vô tội, ngay cả nó mà nương tử cũng không
tha sao!”
Hạ Vân Tự vịn tay Hàm Ngọc đứng dậy, bình thản lắc đầu. “Cô nói gì vậy?”
Ngừng một chút, nàng cười khẽ. “Nghe thái y nói cái thai mới được giữ lại, Linh thục nữ nên bình tĩnh chút đi để khỏi mất công động thai
nữa.”
Thải Linh như không nghe thấy, phẫn nộ chỉ vào nàng. “Tiểu Đào đã
khai ra rồi, thừa nhận là ả hạ độc hại ta nhưng vẫn chưa chịu nói là do
ai sai khiến. Nhưng ngoại trừ cô thì còn ai nữa?”
Hạ Vân Tự bình tĩnh nhìn nàng ta, hỏi lại: “Tiểu Đào là ai?”
Chiêu Phi liếc mắt ra cửa, hoạn quan đứng ngoài đó lanh lợi lui ra ngoài, sau đó giải một cung nữ vào.
Hai hoạn quan áp giải đẩy một cái, cung nữ kia ngã nhoài xuống, dập đầu lia lia. “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng…”
Hạ Vân Tự nhìn nàng ta, thấy đầu tóc nàng ta rối bù, trên mặt có dấu
tay, có lẽ là bị tát. Nhưng ngoại trừ những điều này, dường như không có vết thương gì khác.
Nàng không khỏi bật cười. “Đây chẳng phải nha đầu hầu hạ bên cạnh
Linh thục nữ sao? Tát vài cái là đã khai ra hết, Linh thục nữ cũng dễ
tin người thật, thế mà dám để người như vậy hầu hạ bên cạnh mỗi ngày.”
“Cô đừng có ngụy biện!” Thải Linh nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ
nhìn về phía Tiểu Đào, giọng càng trở nên đáng sợ. “Ngươi nói đi! Có
phải cô ta, có phải cô ta không?”
Tiểu Đào cắn môi, dường như đấu tranh nội tâm một lát rồi quả quyết
lắc đầu: “Không phải Tuyên nghi nương tử.” Nhưng ánh mắt cứ liếc nhìn Hạ Vân Tự với vẻ chột dạ.
Nói không phải mà làm thế chẳng khác nào nói phải.
Hạ Huyền Thời mệt mỏi bóp trán, không muốn mất thời gian nên xua tay. “Giao cho Cung Chính Ti đi.”
Tiểu Đào cả kinh, khi hai hoan quan định lôi nàng ta ra ngoài thì
giãy thật mạnh, nhào vào trong. “Đừng… đừng! Nô tỳ nói, nô tỳ nói…”
Hoàng đế lãnh đạm nhìn Tiểu Đào. Nàng ta như sợ do dự một giây thôi
là sẽ bị mang đi chịu cực hình nên vội thở vài hơi rồi ấp úng nói: “Là…
là Hạ tuyên nghi… Tuyên nghi nương tử muốn nuôi dưỡng đứa bé trong bụng
Linh thục nữ, lúc đầu thục nữ nương tử đã đồng ý nhưng nghĩ kỹ lại thì
thấy không ổn nên từ chối. Tuyên nghi nương tử ôm hận trong lòng nên đã
sai nô tỳ thêm một vị thuốc trong thuốc dưỡng thai của của Linh thục
nữ.”
Nói xong thì e dè nhìn Hạ Vân Tự, như hạ quyết tâm, nói tiếp: “Tuyên
nghi nương tử nói hôm nay là ngày kỵ của Giai Huệ hoàng hậu, mọi người
đều bận rộn chuyện lễ tế cả ngày, mệt mỏi sảy thai cũng là chuyện bình
thường, sẽ không nghi ngờ đến nô tỳ…”
“Ha.” Hạ Vân Tự cười khẽ. “Ngay cả ngày kỵ của hoàng hậu mà cũng dám
mang ra nói. Thiên thời địa lợi nhân hòa, dựng chuyện cũng hợp lý lắm.”
Nàng từ trên cao ngạo nghễ nhìn cung nữ trước mắt. “Ta điên rồi hay
sao mà muốn nuôi con của Linh thục nữ? Ai mà không biết Linh thục nữ là
một tay Chiêu Phi đề bạt, so với việc giao nó cho người khác thì Chiêu
Phi nương nương nuôi dưỡng càng thích hợp hơn.”
Tiểu Đào vừa há miệng định trả lời thì Thải Linh đã điên cuồng gào
lên. “Chuyện đã như thế này mà cô còn dám chối cãi!” Nói xong giãy giụa
muốn xuống giường nhưng bị Chiêu Phi ngăn lại.
Nàng ta đành nhìn hoàng đế với vẻ không cam tâm, mắt rưng rưng lệ.
“Hoàng thượng, Hạ tuyên nghi gạt thần thiếp, nói là Chiêu Phi nương
nương một lòng muốn nuôi đại hoàng tử, nếu một ngày nào đó có đại hoàng
tử rồi thì sẽ đối đãi không tốt với con của thần thiếp, còn mang sổ ghi
chép các thứ đại hoàng tử được ban thưởng ra cho thần thiếp xem.”
Vừa nói nàng ta vừa thút thít đầy nghẹn ngào và phẫn nộ. “Là thần
thiếp ngu ngốc, cư nhiên tin đó là thật. Sau này ngẫu nhiên đọc được sổ
ghi chép của nhị hoàng tử và Thục Tĩnh công chúa mới biết Chiêu Phi
nương nương không hề có tính toán đó, tặng thứ gì cũng đều cho nhị hoàng tử và Thục Tĩnh công chúa một phần… Vì thế thần thiếp cảm thấy Hạ tuyên nghi không trung thực nên không chịu mang con cho cô ta nữa. Ai ngờ… ai ngờ cô ta độc ác đến thế, không có được đứa bé liền muốn lấy mạng nó…”
Nói xong nàng ta đau lòng khóc rống lên, nếu không phải lúc nãy Hứa
chiêu nghi nói thái y đã giữ được thai cho nàng ta, Hạ Vân Tự sẽ tưởng
là nàng ta vừa mất đi đứa trẻ.
Cười nhạt trong lòng, Hạ Vân Tự nhìn hoàng đế. “Tỷ tỷ của thần thiếp, Quý Phi và Hân quý cơ đều qua đời vì sinh nở, từ khi Linh thục nữ có
mang, thần thiếp liền chép kinh cầu phúc cho nàng ta và đứa bé, chuyện
này hoàng thượng cũng biết.”
Hoàng đế chống tay lên má, không nhìn bất kỳ ai, chỉ gật đầu. “Trẫm biết.”
Linh thục nữ không kiềm được giận. “Ai cần cô làm bộ làm tịch!”
“Nhưng Linh thục nữ cũng phải có chứng cứ.” Hạ Vân Tự ôn hòa nói.
“Tiểu Đào không thể coi là nhân chứng. Nó là người bên cạnh cô, cô nói
nó bị ta mua chuộc thì ta cũng có thể nói cô sai khiến nó vu hãm cho ta, đúng không?”
Linh thục nữ dường như ngớ ra một chặp, sau đó cầm chén thuốc đặt
trên đầu giường lên ném vào Tiểu Đào. “Rốt cuộc cô ta đã mua chuộc ngươi thế nào, ngươi còn không thành thật khai ra!”
Tiểu Đào bị đập trúng trán, hét khẽ một tiếng rồi né tránh. Nàng ta
cách hoàng đế rất gần, ngay cả Phàn Ưng Đức cũng cả kinh, quát Linh thục nữ một tiếng. “Thục nữ nương tử!”
Chiêu Phi cũng tái mặt một lát, sau đó đứng dậy cúi đầu tạ tội thay
cho Thải Linh. “Hoàng thượng bớt giận! Thải Linh suýt nữa mất đi đứa nhỏ nên mới thất lễ như thế.”
Hay cho một Chiêu Phi nương nương hiền lành nhân ái.
Hạ Huyền Thời không nói gì, đưa tay ra hiệu cho Chiêu Phi đứng dậy.
Tiểu Đào ôm cái trán bị đập trúng, dập đầu lia lịa. “Nô tỳ nói… Nô tỳ
nói! Những thứ Hạ tuyên nghi ban cho đều được giấu trong phòng của nô
tỳ. Có hai viên trân châu phương nam, còn có… có rất nhiều trang sức.”
Người của hoàng đế không chờ y sai bảo liền đi lục soát phòng của
Tiểu Đào, nhanh chóng mang đồ ra. Đúng là có hai viên trân châu và rất
nhiều trang sức, tuy không phải vật trân quý gì nhưng không phải là thứ
cung nữ có thể sử dụng.
Hạ Vân Tự cau mày. “Ta ban trân châu cho ngươi khi nào chứ? Ta có ban cho Linh thục nữ hai viên, hay là Linh thục nữ đưa cho ngươi để ngươi
hãm hại ta?”
“Nói bậy!” Linh thục nữ tức tối hét lớn, chỉ vào bàn trang điểm. “Hai viên mà tuyên nghi ban cho, thần thiếp còn đặt trong rương kìa.”
Thế là có cung nhân của hoàng đế chủ động đi đến tìm hai viên trân châu đó dâng đến trước mặt thánh giá.
Hoàng đế nhìn hai viên trân châu, lại nhìn Hạ Vân Tự.
Hạ Vân Tự không khỏi loạng choạng lùi ra sau một bước, há miệng nhưng không nói nên lời.
Biểu cảm này khiến nàng càng thêm bị nghi ngờ. Hoàng đế sững ra. “A Tự?”
“Thần thiếp… thần thiếp chưa từng ban trân châu cho Tiểu Đào.” Nàng
trở nên luống cuống, mắt đỏ lên, ngây người ra rồi quỳ phịch xuống.
“Thần thiếp không dám nhận mình là người lương thiện nhưng hôm nay là
ngày giỗ của tỷ tỷ, sao thần thiếp có thể làm ra chuyện thế này trong
ngày giỗ của tỷ ấy chứ.”
Vừa nói xong, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Sao lại không dám
nhận mình là người lương thiện? Tuyên nghi vì sự hòa thuận của hậu cung
mà hao tổn bao nhiêu tâm sức rồi.”
Hạ Vân Tự đang quỳ, nghe những lời này thì khóe miệng nhếch lên.