Về đến Ngọc Trúc Hiên, chuyện đầu tiên là nhanh chóng truyền y nữ đến chữa thương cho Hạ Vân Tự. Lúc y nữ đang bôi thuốc cho
nàng thì Tiểu Lộc Tử bước vội vào phòng, cúi người bẩm báo: “Nương tử,
có tin từ phía Thuận Phi nói Linh thải nữ tự mình lao vào con dao, không cứu chữa được nên đã qua đời.”
Lương y như từ mẫu, y nữ nghe xong thì giật mình, tay run lên khiến vết thương của Hạ Vân Tự bị đè khá đau.
Nàng không tức giận, chỉ hỏi Tiểu Lộc Tử. “Hoàng thượng biết chưa?”
Tiểu Lộc Tử đáp: “Người bên đó hẳn là đã bẩm báo với hoàng thượng.”
Hạ Vân Tự gật đầu. Sau khi y nữ ra về nàng vẫn không mặc quần áo trở
lại mà chỉ mặc một chiếc áo yếm bó sát với quần dài. Vòng eo thon được
tôn lên, bờ vai nõn nà lộ ra, mảnh vải trắng ở đầu vai cũng rõ mồn một.
Nàng nằm lên giường, không thả tấm màn dày mà chỉ buông hờ tấm màn bằng lụa màu vàng nhạt.
Tấm màn lụa này rất mỏng, từ ngoài nhìn vào thấy lờ mờ nhưng ở bên
trong thì ánh sáng vẫn lọt qua được, nàng bèn cầm cuốn sách lên đọc.
Quả nhiên chưa đầy một khắc sau, hoàng đế đã đến.
Oanh Thời vội vàng đi vào: “Nương tử…”
Nàng quay đầu qua nhìn, thấy hoàng đế đã vào trong phòng thì sắc mặt
trở nên hoảng hốt, vô thức muốn kéo tấm màn dày dặn kia lại để che chắn
cho mình.
Y làm như không thấy, cứ đĩnh đạc đi đến bên giường, đưa tay kéo màn ra, ngồi xuống hỏi: “Nghe nói nàng bị thương à?”
Bốn mắt nhìn nhau, y phát hiện hình như nàng cứng đờ người, cứ giữ
nguyên tư thế nửa nằm nửa ngồi không nhúc nhích, cuốn sách trên tay cũng không biết đặt dâu.
Bờ vai nõn nà gần ngay trước mắt, hai má nàng đỏ ửng lên vì thẹn
thùng. Y cũng không khỏi ngẩn ra, sau đó hắng giọng rồi tỏ ra tự nhiên,
nói: “Để trẫm xem xem.”
Y nói xong định giơ tay ra nhưng nàng hơi nhúc nhích, bảo: “Hoàng
thượng…” Giọng nói có vẻ kháng cự, thẹn thùng nghe càng thêm yêu kiều.
Y điên đảo tâm hồn nhưng vẫn cố trấn tĩnh, tỏ ra điềm nhiên hé miếng
vải trắng ra nhìn vết thương. Sau đó y thở phào một hơi, hơi thở ấm áp
phả vào khiến bờ vai nàng nóng lên. “May mà không sâu.”
“Vâng.” Nàng cụp mắt, nói: “May mà mấy vị công công ở đó phản ứng
nhanh, nếu không e là thần thiếp không được nhìn thấy hoàng thượng nữa
rồi.”
Giọng nàng nghẹn ngào khiến y thấy đau lòng.
Nắm chặt tay nàng, y cười khẽ. “Nàng còn nói giúp cho chúng? Mấy
người cùng ở đó mà vẫn để Linh thải nữ làm ra chuyện như vậy, đúng là
không làm tròn trách nhiệm. Trẫm đã ra lệnh bảo chúng xử lý chỗ Linh
thải nữ xong thì đến đây nhận phạt.”
Hạ Vân Tự dịu dàng nói: “Chuyện này sao có thể trách các vị công công được chứ? Linh thải nữ vừa mới sinh nở xong, cơ thể suy yếu, ai mà ngờ
được cô ta lại bất ngờ nổi điên lên. Họ có thể tức khắc phản ứng, cứu
được thần thiếp đã là không dễ rồi, thần thiếp thật lòng rất cảm ơn họ.”
Trước giờ nàng lộng lẫy, huênh hoang là vì biết y thích. Bây giờ hiền lành và độ lượng vừa phải cũng là vì biết y càng thích.
Quả nhiên trong mắt y ánh lên vẻ vui mừng và cũng càng đau lòng nàng
hơn, y thoáng trầm ngâm rồi gật đầu. “Thôi vậy, thưởng phạt phân minh.
Trẫm sẽ thưởng cho việc cứu được nàng trước, còn phạt đòn thì ghi lại
đó, sau này nếu sai phạm gì tính luôn một thể.”
Hạ Vân Tự nhoẻn miệng cười. “Cảm ơn hoàng thượng.”
Dừng lại một lát, nàng lại hỏi: “Hoàng thượng có biết tại sao thần
thiếp muốn đi gặp Linh thải nữ và tại sao cô ta lại đột nhiên nổi điên
không?”
Y hơi ngẩn ra. “Tại sao?”
Nàng khẽ thở dài. “Thần thiếp đã nghĩ suốt một ngày, cảm thấy tam
hoàng tử thật sự quá đáng thương nên muốn khuyên cô ta nghĩ đến đứa bé
mà thành tâm nhận tội, cầu xin hoàng thượng tha thứ, đừng để sau này tam thu phải chịu điều tiếng. Ai ngờ cô ta lại xem tam hoàng tử như một lợi thế, luôn miệng nói rằng vì tam hoàng tử, hoàng thượng sẽ không giết
mình, còn nói bây giờ cô ta là người duy nhất sinh được hoàng tử mà còn
sống, ngày sau chắc chắn sẽ có vinh hoa phú quý vô tận.”
Nàng càng nói, mày càng nhíu chặt. “Thần thiếp thật sự không dám tin
người hồ đồ như thế mà cũng có thể làm mẹ, vì bất bình thay cho tam
hoàng tử nên đã tranh chấp với cô ta.”
Nói xong nàng đưa tay níu áo y, ánh mắt cực kỳ thành khẩn. “Tam hoàng tử thật là đáng thương, xin hoàng thượng sau này đừng vì mẹ đẻ mà giận
lây sang nó, hãy chỉ nghĩ đến công lao dưỡng dục của Thuận Phi nương
nương thôi…”
“Ừ.” Y bất ngờ lên tiếng ngắt lời nàng, cúi người ôm nàng vào lòng.
Mùi hương tùng bách mà bình thường y hay dùng vây quanh Hạ Vân Tự. Nàng hít sâu một hơi, khẽ cong môi cười trong vòng tay y.
Những lời này chắc chắn sẽ khiến y cảm động. Yêu ghét rõ ràng lại cực kỳ lương thiện, hiền từ với trẻ con, đây chính là hình tượng mà người
làm mẹ cần có.
Đàn ông phần lớn sẽ thích những nữ tử có lòng nhân hậu như thế.
Hoàng tử trong cung cũng cần có người mẹ như vậy.
Ôm nhau một lát, hoàng đế tựa vào đầu giường, Hạ Vân
Tự mỉm cười rúc vào lòng y, huyên thuyên nói chuyện với y mãi một lúc.
Không lâu sau, Phàn Ưng Đức xử lý xong chuyện Thải Linh, qua đây báo
tin.
Nghe Phàn Ưng Đức bẩm báo xong, Hạ Vân Tự mới biết hoàng đế đã hạ chỉ phế phẩm cấp của Thải Linh, nể tình tam hoàng tử nên cho chôn trong
chiếc quan tài, kèm theo một bộ trang sức bằng bạc chứ không trực tiếp
cuốn chiếu chôn.
Lúc nãy trong lúc trò chuyện, hoàng đế nhắc tới “Linh thải nữ” là vì quen miệng mà thôi.
Chớp mắt mà đã đến giờ dùng bữa khuya. Rèm châu vang lên leng keng, Hàm Ngọc bưng đồ ăn khuya đi vào.
Bình thường nếu hoàng đế đến tìm Hạ Vân Tự, Hàm Ngọc sẽ tự động né
tránh, bây giờ nàng ta khác thường như vậy, Hạ Vân Tự không khỏi nhìn
nàng ta với vẻ nghiền ngẫm.
Quan sát kỹ thì trong mắt Hàm Ngọc có ẩn chứa vẻ bất an, nhưng nàng
ta không nói gì, chỉ lần lượt bày đồ ăn khuya lên bàn rồi cúi đầu, đứng
sang một bên.
Bữa ăn này, Hạ Vân Tự từ đầu đến cuối đều được hoàng đế đút cho. Y
rất kiên nhẫn, mỗi một muỗng đều thổi cho nguội xong mới đút cho nàng.
May là nàng đối với y cũng chẳng có tình cảm gì thật lòng cho nên bữa
này ăn uống rất thoải mái.
Ăn uống, súc miệng xong, họ lại trò chuyện thêm một lát thì Phàn Ưng
Đức vào bẩm báo người của Thượng Tẩm Cục đã đến, ý là đã tới giờ lật thẻ bài.
Hơn một tháng nay y không lật thẻ bài, cũng không động đến nàng là
đang muốn làm nàng cảm động. Bây giờ nghe báo đã đến giờ, y cau mày bảo: “Mù à, không thấy Yểu cơ bị thương sao? Đêm nay trẫm sẽ làm bạn với
nàng ấy.”
“Haiz…” Hạ Vân Tự nắm tay y, nói với chất giọng khiến người ta thấy
êm ái hơn cả bông gòn. “Xảy ra chuyện thế này, hoàng thượng hẳn là nên
đi thăm tam hoàng tử và an ủi Thuận Phi nương nương một chút.”
Phàn Ưng Đức vừa định thối lui lập tức dừng bước, hoàng đế nhìn nàng, thoáng trầm ngâm, cuối cùng gật đầu. “Được rồi.”
Y nói xong thì đi ngay. Hạ Vân Tự định đứng dậy tiễn thì bị y ngăn lại.
Từ cánh cửa sổ khép hờ nhìn ra ngoài, Hạ Vân Tự thấy đoàn người hộ
tống lũ lượt kéo nhau đi. Thoáng chốc, Ngọc Trúc Hiên trở nên yên tĩnh.
Hạ Vân Tự nhìn Hàm Ngọc. “Sao thế?”
“Không có gì.” Hàm Ngọc lắc đầu. “Trong cung ai cũng bảo Phàn công
công rất trung thành, nô tỳ nghe nói ông ấy đến, sợ ông ấy nói gì với
hoàng thượng nên mới vào, lỡ như hoàng thượng hỏi tội thì nô tỳ sẽ mang
mạng mình ra đổi, làm tròn di nguyện của Thải Linh, bảo vệ tính mạng của tam hoàng tử, như vậy nương tử sẽ giảm nhẹ tội.”
Hạ Vân Tự nghe nàng ta nói xong thì mỉm cười. “Nói bậy bạ không à.”
Nói xong thì nhàn nhã tựa vào gối. “Hắn tự mình ra tay kết liễu Thải
Linh, lời nguyền rủa của Thải Linh hắn cũng nghe thấy. Nếu thật sự bẩm
lên hoàng thượng thì hắn sẽ mất mạng trước cả ta. Cô yên tâm đi, dù hắn
có trung thành cỡ nào thì cũng sẽ giữ kín chuyện này cho đến khi nằm vào quan tài, không để hoàng thượng biết đâu.”
Nếu trong sáng đến mức không muốn giấu giếm hoàng đế bất cứ điều gì thì ngay từ đầu hắn đã không đồng ý cách làm của nàng rồi.
Hàm Ngọc mím môi, vẫn hơi lo lắng. “Nhưng nếu tam hoàng tử thật sự xảy ra chuyện gì…”
“Trẻ con chết yểu là chuyện bình thường, huống chi nó sinh ra đã yếu
ớt như vậy.” Hạ Vân Tự cười khẽ một tiếng. “Đừng tự đọa mình. Ta tội
nghiệp nó nhưng cũng không sợ nó. Nếu nó thật sự biến thành con quỷ ranh đến tìm ta thì chứng tỏ nó cũng hồ đồ như mẹ mình thôi. Khi đó ta sẽ có cách đối phó, bảo nó đi tìm mẹ ruột mình mà tính sổ.”
Hàm Ngọc nghe xong sững sờ, dở khóc dở cười. “Nương tử thật sự không kiêng kỵ gì sao?”
“Xùy, có gì mà kiêng kỵ? Chúng đến tìm ta thì phải hỏi tỷ tỷ của ta
trên trời có cho phép không đã.” Nói xong nàng xua tay. “Đi nghỉ sớm đi, đừng tự tìm phiền não cho mình nữa.”
Đêm đó nàng ngủ ngon lành, không có ác mộng, càng không có quỷ đến đòi mạng.
——
Trời dần vào thu, cái nóng gay gắt bắt đầu tan biến. Vài cơn gió thổi qua là những chuyện này cũng tan thành mây khói, không còn ai nhớ đến
nữa.
Các phi tần trong cung nhanh chóng khôi phục lại cảnh hòa thuận vui
vẻ như xưa. Thuận Phi vẫn nắm quyền quản lý hậu cung, có điều bên cạnh
còn có thêm một đứa trẻ sơ sinh phải chăm sóc nên bèn đổi lịch vấn an,
bảo mọi người mồng một và mười lăm hàng tháng đến vấn an là được.
Thật ra quy định này vốn là thế. Ngày ngày vấn an là lễ nghi các phi
tần phải thực hiện với hoàng hậu, còn các phi nắm quyền thì không cần
nghiêm ngặt như thế. Có điều khi đó hoàng hậu vừa qua đời, Quý Phi nắm
quyền lớn, khăng khăng nói không thể để quy củ lỏng lẽo làm ảnh hưởng
đến hoàng hậu đang yên nghỉ, rồi trải qua sự ngấm ngầm cho phép của
hoàng đế, quy định này được thay đổi. Sau này Chiêu Phi nắm quyền cũng
không muốn làm giảm uy danh nên cứ thế đường hoàng tiếp tục chuyện này.
Bây giờ Thuận Phi sửa lại quy định khiến cả hậu cung đều ca ngợi.
Không vì lý do gì cao siêu, chỉ vì thu đông sắp đến, trời ngày càng
lạnh, không ra ngoài là hạnh phúc.
Một khoảng thời gian sau đó, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, chỉ
có một chuyện khiến mọi người bàn tán đôi chút chính là Nghi quý cơ
không thường xuyên qua lại với Chiêu Phi nữa mà ngày càng thân thiết với Thuận Phi.
Việc này ít nhiều đã chứng thực suy đoán của Hàm Ngọc trước kia: Xem
ra Nghi quý cơ thật sự đã quy thuận Thuận Phi, màn kịch kia ngay từ đầu
là muốn giúp Thuận Phi bỏ mẹ giữ con. Có điều chắc là nàng ta vốn còn
định duy trì quan hệ với Chiêu Phi, hoặc là muốn chừa cho mình đường
lui, hoặc là Thuận Phi sai bảo. Hẳn là Nghi quý cơ đã nghĩ ra cớ để
thuyết phục Chiêu Phi là mình không hề phản bội nàng ta theo người khác.
Bây giờ xem ra Chiêu Phi không dễ lừa gạt đến thế, hoàn toàn không tin nàng ta.
Hàm Ngọc nghe được những chuyện này cảm thấy khá ngậm ngùi, trong
cung đúng là quá phức tạp. Nỗi hận của Thải Linh đã làm người ta không
biết phải nói gì, Thuận Phi ngoài mặt thì đoan trang cao quý nhưng bên
trong lại quá mức tàn độc.
“Nếu Thuận Phi nương nương không có thủ đoạn thì không thể ngồi yên ở vị trí ấy.” Hạ Vân Tự có cái nhìn rất thoáng đối với chuyện này. “Về
phần Thải Linh, dân gian đã có câu “giúp một là ơn, giúp mười là oán[1]“, ở đâu cũng thế chứ không thể trách trong cung.”
Đầu tháng tám, hoàng đế hạ chỉ hồi cung để tiện cho việc mừng trung thu.
Thế là đoàn ngựa xe lại dàn hàng trên dường, phô trương thanh thế, từ từ về cung.
Hạ Vân Tự vén rèm lên nhìn ra ngoài, hàng ngựa xe lại kéo dài vô tận
như lúc đến đây, có điều lượt đi xuất phát từ kinh thành nên hai bên
đường đông nghịt bách tính vây quanh còn bây giờ thì vắng lặng. Khi đó
đang giữa hè nóng bức, cây cối sum suê tươi tốt còn bây giờ cỏ cây lại
lụi tàn, héo úa nên dù vẫn ngựa xe, vẫn cờ phướn nhưng lại có cảm giác
thê lương hơn nhiều.
Nghĩ lại thì đúng là cũng khá thê lương.
Trong đoàn người có thêm một đứa trẻ sơ sinh nhưng mẹ ruột của nó đã
nằm trong quan tài, dần hóa thành bộ xương khô. Dù trừng phạt đúng tội
nhưng không khỏi khiến người ta cảm thấy thâm cung biến đổi khôn lường,
quá mức tuyệt tình.
Mười bốn tháng tám, Hạ Vân Tự đang làm bạn với thiên tử ở Tử Thần
Điện thì Oanh Thời vào bẩm báo, nói thái hậu ngại cung yến quá mức ồn ào nên bảo các phi tần và các hoàng tử công chúa tối nay đến Trường Nhạc
Cung chúc mừng là được.
“Biết rồi.” Hạ Vân Tự mỉm cười đáp lại rồi cúi đầu, tiếp tục mài mực
đỏ cho hoàng đế, miệng ung dung nói. “Vẫn là thái hậu biết cách hưởng
phúc. Thật ra cung yến có gì hay đâu, người trong nhà ngồi lại với nhau
mới là vui vẻ nhất.”
Hạ Huyền Thời đang đọc tấu chương, nghe thế thì gật đầu. “Đợi đến giờ cơm tối, trẫm và nàng cùng qua đó.”
Thỏi mực trên tay nàng thoáng dừng lại. “Hoàng thượng định nhốt thần thiếp ở đây đến tận chiều tối sao?”
Y bật cười, lườm nàng. “Nàng đang ám chỉ trẫm bắt nạt nàng à?”
Nàng chỉ khẽ đảo đôi mắt đẹp mà không nói gì, sau đó lẳng lặng đi sang một bên, ngồi đọc cuốn sách lúc nãy chưa đọc xong.
Những lúc hầu giá thế này, y sẽ duyệt tấu chương còn nàng nhàn quá
không có gì làm thì tìm sách để đọc, không thơ ca thì cũng các sự tích.
Còn chuyện nàng đọc sách chính trị, sách lịch sử, đến nay y vẫn không biết.
—–
Canh gần đến giờ, Hạ Huyền Thời đặt tấu chương xuống, cùng Hạ Vân Tự đến Trường Nhạc Cung của thái hậu.
Bàn tiệc trong chính điện của Trường Nhạc Cung đã chuẩn bị xong, các
phi tần đang hầu chuyện thái hậu trong tẩm điện. Hạ Huyền Thời muốn được thoải mái nên không cho hoạn quan thông báo mà tự tay vén rèm lên, đi
vào trong.
Ninh Nguyên đang ngồi cạnh thái hậu ăn bánh trung thu, vô tình ngước
mắt lên nhìn thấy Hạ Vân Tự thì lập tức vui mừng hớn hở chạy đến. “Di
mẫu!”
Mọi người nghe thế vô thức nhìn theo, sau đó là hàng loạt tiếng vấn
an. Hạ Huyền Thời mỉm cười, bảo miễn lễ rồi lại đanh mặt, bế Ninh Nguyên lên. “Chỉ biết tìm di mẫu thôi, không thấy phụ hoàng à?”
Ninh Nguyên lè lưỡi. “Phụ hoàng vạn an.”
“Mau ngồi đi.” Thái hậu tươi cười gọi họ đến. Hoàng đế bế Ninh Nguyên qua đó. Hạ Vân Tự thì dừng cách đó hai bước, nghiêm túc hành lễ với
thái hậu. “Thái hậu vạn phúc kim an.”
“Mau đứng dậy đi.” Thái hậu giơ tay ra hiệu rồi đưa mắt nhìn nàng và
Ninh Nguyên. “Hiếm khi thấy Ninh Nguyên thân thiết với tần phi nào như
vậy.”
Còn chưa nói xong, Ninh Nguyên đã cầm bánh Trung thu đến, thân mật
quan tâm Hạ Vân Tự. “Di mẫu nếm thử xem, nhân đậu đó, có cả trứng nữa.”
Hạ Huyền Thời nhìn thằng bé, mỉm cười, trả lời thái hậu. “Dù gì máu thịt vẫn hơn.”
Thái hậu vui vẻ gật đầu. “Như thế rất tốt. Một là con trai, một là muội muội, A Chước ở trên trời nhìn thấy cũng được yên nghỉ.”
Tết Trung thu nhắc đến thê tử quá cố, Hạ Huyền Thời thoáng ngây người, thần sắc bất chợt trở nên ảm đạm.
Thuận Phi vội vã tìm cách lảng sang chuyện khác. “Gần đây tam hoàng tử đã mập hơn nhiều, hoàng thượng nhìn xem.”
Nói xong đưa mắt ra hiệu, nhũ mẫu biết ý bèn bế tam hoàng tử lên trước. Hoàng đế nhận lấy, mỉm cười. “Đúng là mập lên nhiều.”
Ninh Nguyên lại giơ một miếng bánh ra hỏi “Tam đệ có ăn không?” khiến mọi người cười ồ lên.
“Tam đệ của con còn chưa biết ăn.” Hạ Huyền Thời cầm lấy miếng bánh. “Phụ hoàng ăn thay cho nó vậy.”
Ninh Nguyên mếu máo: “Phụ hoàng giành ăn với đệ đệ!”
Các phi tần lại cười ồ lên. Tiếng cười này nghe chân thật hơn bình
thường nhiều, có lẽ vì đây chỉ là một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên nên mọi người cũng thả lỏng đi nhiều.
Trong tiếng cười đó, có một hoạn bước vào, hắn cũng thức thời tươi cười, bẩm báo: “Thái hậu, hoàng thượng.”
Hai người nhìn qua, hắn cúi người nói: “Đàm Tây Vương điện hạ đến vấn an thái hậu.”
Tiếng cười trong điện bỗng im bặt. Đàm Tây Vương tuy là hoàng thất
nhưng dù gì cũng là nam giới, gặp ở cung yến thì thôi nhưng bây giờ đang ở tẩm điện nói chuyện với thái hậu, mọi người đều không tiện gặp.
Thuận Phi gật đầu. “Các muội theo bản cung sang điện bên cạnh tránh mặt một chút.”
“Không sao.” Hạ Huyền Thời mỉm cười, lắc đầu tỏ vẻ không để ý. ” Trung thu là tết đoàn viên, tam đệ đâu phải người ngoài.”
Nói xong y nhìn hoạn quan nọ. “Đi mời vào đây.”
Mọi người bèn ngồi yên đợi. Không lâu sau, Đàm Tây Vương đi vào điện.
Hắn không mặc áo giáp như trong tiệc mừng công hôm Đoạn Ngọ mà mặc
một bộ áo màu xám bạc, nhìn không có vẻ gì là một võ tướng dẫn binh đánh trận mà giống một công tử thanh tao nhã nhặn hơn.
“Mẫu hậu kim an, hoàng huynh thánh an.” Hắn trịnh trọng chào.
Hoàng đế cười bảo: “Tính ra cũng hơn một tháng không thấy mặt đệ, ở trong phủ làm gì thế?”
Đàm Tây Vương cười trả lời. “Thần đệ định ăn tết trung thu xong là về đất phong nên đã chuẩn bị lễ vật mừng trung thu.”
Hoàng đế ung dung hỏi: “Lễ vật gì vậy?”
————-
[1] Khi một người gặp lúc nguy nan, ta giúp người đó một chút người đó sẽ
biết ơn, nhưng nếu giúp quá nhiều người đó sẽ ỷ lại, một khi dừng giúp
đỡ thì sẽ sinh lòng oán trách ta. Thải Linh và Hàm Ngọc cùng xuất thân
là nô tỳ nhưng Hàm Ngọc lại gặp chủ tốt, được sống quá yên ổn mà Thải
Linh thì chủ quá cay nghiệt, sống quá khổ nên nàng ta sinh lòng ghen
ghét, đố kỵ Hàm Ngọc. Nàng xem sự giúp đỡ của Hàm Ngọc như sự ban ơn
với mình, đến khi Hàm Ngọc không giúp đỡ nữa thì oán hận.