Nàng cúi người xuống, gác cằm lên ngực y, nhìn y cười tủm tỉm: “Thần
thiếp cảm thấy năm nào cũng tổ chức cung yế chả có gì vui cả nên muốn
đổi cách ăn tết đoàn viên.”
Hoàng đế liền hỏi nàng: “Đổi thế nào?”
Hạ Vân Tự nói: “Buổi trưa vẫn đến chỗ thái hậu như thường lệ, nhưng
cung yến buổi tối… hoàng thượng có thể cho phép thần thiếp vắng mặt
không?”
Y không khỏi bật cười: “Nàng muốn trốn trong cung nhàn rỗi, như thế là đổi cách ăn tết à?”
“Đương nhiên không phải.” Nàng ung dung lắc đầu. “Thần thiếp và Ninh
Nguyên ở Vĩnh Tín Cung làm bánh trung thu, ủ rượu hoa quế đợi hoàng
thượng cùng đến ngắm trăng.”
Nói xong nàng lẳng lặng cụp mắt xuống, nụ cười ngọt ngào nơi khóe mắt bất chợt có thêm vẻ thẹn thùng, giọng cũng khẽ khàng hơn: “Người một
nhà ngồi lại cùng ngắm trăng mới không phụ ngày tết đoàn viên. Cung yến
toàn là lễ nghi gò bó, không có gì thú vị cả.”
Y đưa tay ôm lấy bờ vai nàng. Trời thu tuy lạnh nhưng trong điện rất
ấm áp, chiếc áo của nàng vẫn rất mỏng manh. Ôm như thế, bờ vai cảm nhận
được độ ấm từ bàn tay y, nàng bèn cọ mặt vào ngực y. “Được không ạ?”
“Được.” Y vui vẻ đồng ý. “Vậy nàng cứ cáo bệnh xin nghỉ, hôm đó trẫm sẽ về sớm một chút, đến tìm nàng.”
Hạ Vân Tự gật đầu. “Hoàng thượng phải đến như đã hẹn đó. thần thiếp đợi người.”
Nói xong thì cởi giày, leo lên giường, cùng y ngủ trưa. Nàng tựa vào
lòng y, y vẫn luôn ôm nàng, dịu dàng như những nam nhân chuyên tình với
thê tử trong sách miêu tả.
Không lâu sau, nàng ngủ thiếp đi, y dậy phê tấu chương mà cũng không
biết. Y bèn hôn khẽ lên trán nàng, mùi hương tùng bách quen thuộc cũng
đi xa dần, trong mộng nàng cũng yên ổn hơn.
Trong năm ngày này, y lật thẻ bài ba ngày. Nàng một lần, còn Diệp mỹ nhân hai lần.
Xem ra Diệp mỹ nhân thật sự rất được lòng y.
Chiều ngày Trung Thu, từ chỗ thái hậu trở về Vĩnh Tín Cung, nàng vừa
bắt tay vào làm bánh vừa trầm ngâm suy nghĩ biện pháp đối phó.
Nàng nghĩ mình thay đổi một chút, chắc là sẽ không thiệt thòi gì.
Trước mặt hoàng đế, nàng có hai lợi thế: Một là dung mạo và tài nghệ, hai là tình cảm với tỷ tỷ.
Bây giờ lợi thế thứ nhất đã trở thành sở trường của Diệp Lăng Sương,
chỉ so về dung mạo nàng ta còn hơn nàng một bậc, nàng cứ khăng khăng
mang nó ra so thì sẽ không được lợi, chi bằng né nàng ta, dùng lợi thế
thứ hai.
Nhưng cách này không thể giống như thủ đoạn tranh sủng lúc trước, mở
miệng ra là tỷ tỷ thế này, tỷ tỷ thế kia. Dù gì bây giờ nàng cũng đã là
người của y, không chỉ là muội muội nữa, vì thế phải có chừng mực hơn.
Nếu đã mượn tỷ tỷ làm lợi thế thì phải khiến y cảm thấy cảm giác “người
một nhà” là chuyện đương nhiên. Một mặt y cảm nhận được cái tốt của nàng nhưng mặt khác không được để y cảm thấy nàng là cái bóng của tỷ tỷ, như vậy mới là thượng sách.
“Di mẫu.” Ninh Nguyên ngủ trưa dậy thì tới tìm nàng, biết nàng đang
bận rộn cho buổi tối thì bước tới hỏi: “Con giúp di mẫu nhé?”
Nhưng thằng bé vừa đưa tay ra thì Hạ Vân Tự đã ngăn lại: “Nếu con
muốn giúp thì đi trải giấy, mài mực đi. Viết vài bài thơ vịnh nguyệt
hoặc vẽ bức tranh cũng được, tối nay cho phụ hoàng con xem, coi như hợp
cảnh hợp tình.”
Ninh Nguyên hơi ngẩn ra, sau đó hiểu ngay: “Di mẫu nói đúng, vậy con
đến thư phòng đây. Lát nữa con sẽ luyện kiếm, tối nay cũng có thể múa
kiếm cho phụ hoàng xem.”
——
Chừng một canh giờ sau, cung yến bắt đầu trong cung điện ở giữa hồ Thái Dịch.
Trong điện vẫn là cảnh tượng ca múa tưng bừng, các cung phi bất luận được sủng hay không đều tươi cười vui vẻ.
Trang Phi đợi mãi cũng không thấy Hạ Vân Tự đâu bèn nhân lúc Hàm Ngọc đến kính rượu, gọi nàng ta lại hỏi: “Ngọc bảo lâm.”
Hàm Ngọc ngước mắt lên, Trang Phi hỏi khẽ: “Yểu tiệp dư đâu? Giờ này rồi mà sao không thấy muội ấy đến?”
Hàm Ngọc gật đầu, đáp: “Không biết có phải trưa nay Tiệp dư nương
nương ăn trúng thứ gì hay không mà trở về thì không được khỏe lắm, chiều nay thần thiếp có sai người qua hỏi thăm thì nghe nói mặt nương nương
nổi mẩn đỏ nên không tiện ra gặp mọi người.”
Trang Phi nhíu mày. “Có nghiêm trọng không? Truyền thái y đến xem chưa?”
Hàm Ngọc nhún gối, đáp: “Nương nương yên tâm, tiệp dư nương nương không có gì đáng lo, chắc vài ngày nữa là sẽ ổn.”
Thuận Phi ngồi bên phải Trang Phi nghe thế cũng cau mày. “Đang mùa
nóng lạnh giao nhau, nhớ giữ gìn sức khỏe. Vĩnh Tín Cung chỉ có hai
người, muội phải quan tâm muội ấy một chút.”
“Vâng.” Hàm Ngọc lại nhún người hành lễ. Vừa nói xong thì sau lưng có một giọng nói lảnh lót êm tai vang lên: “Yểu tiệp dư nương nương không
đến à?”
Hàm Ngọc quay đầu lại thì thấy Diệp mỹ nhân đang mỉm cười. Nàng ta
mặc bộ váy màu xanh khổng tước rất lộng lẫy, dù đứng giữa bao nhiêu phi
tần ai nấy đều ăn diện tỉ tỉ thì nàng ta vẫn nổi bật.
“Mỹ nhân nương tử.” Hàm Ngọc gật đầu đáp “phải”một tiếng nhưng nàng
ta không thèm nhìn Hàm Ngọc, chỉ nhún người hành lễ với Thuận Phi và
Trang Phi rồi cười nói với hoàng đế: “Thần thiếp từ lâu đã nghe Yểu tiệp dư tinh thông tỳ bà, còn định nhân dịp Trung Thu so tài với nương nương một phen, không ngờ hôm nay lại không có cơ hội.”
Hoàng đế nhấp hớp rượu, cười bảo: “Sau này sẽ có cơ hội.”
Trong lúc nói chuyện, Yến tu dung và nhị hoàng tử Ninh Tỷ cũng đã đến.
Nàng ta tươi cười kính rượu hoàng đế, uống cạn một ly rồi nhân lúc
hoàng đế ra hiệu cho cung nhân châm rượu, âm thầm vỗ Ninh Tỷ một cái.
Ninh Tỷ bưng một cái dĩa nhỏ, trong dĩa là cái bánh trung thu, còn
mình thì vẫn luôn cúi đầu, bị vỗ như vậy mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
“Phụ hoàng.”
“Hả?” Hoàng đế quay đầu lại, Ninh Tỷ dè dặt dâng cái dĩa lên. “Con đã làm bánh trung thu cho người…”
Giọng thằng bé lí nhí, Yến tu dung ở bên cạnh vội nói vun vào: “Thằng bé này bận rộn cả ngày trời, nói là phải bày tỏ tấm lòng của mình.”
Hoàng đế mỉm cười, đưa tay nhận lấy đĩa bánh: “Con vất vả rồi.” Nói
xong thì bế Ninh Tỷ lên. Yến tu dung ở bên cạnh vẫn phập phồng lo lắng,
thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau khi Ninh Tỷ làm Ninh Nguyên bị thương, ai ai cũng biết nó đã không còn được lòng hoàng đế.
Vì thế nàng ta không sai cung nữ đến “chăm sóc” nó trong một thời
gian dài, sau này nghĩ đi nghĩ lại mới cảm thấy dù gì Ninh Tỷ cũng là
hoàng tử, có còn hơn không, lúc đó mới tiếp tục kế hoạch.
Nhưng nếu đã nuôi dưỡng Ninh Tỷ thì nàng ta vẫn mong tình cảnh của nó sẽ có chuyển biến tốt hơn. Không mong vượt qua đại hoàng tử nhưng cũng
không thể để nó cả năm trời chỉ thấy mặt phụ hoàng mấy lần như vậy được.
Bây giờ thấy hoàng đế chịu gần gũi với nhị hoàng tử, nàng ta vội vàng nói: “Ninh Tỷ, con trò chuyện với phụ hoàng một lát đi, mẫu phi đi dùng bữa trước đây.”
Ninh Tỷ vẫn chưa thể thả lỏng, nghe thế thì ngây ra, nhưng thấy Yến tu dung quả quyết bỏ đi nên đành ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy nhiên Diệp mỹ nhân lại mượn cơ hội này để bắt chuyện, nụ cười vô
cùng dịu dàng: “Nhị hoàng tử thật có hiếu. Vừa hay thần thiếp có ủ rượu
hoa nhài đây, hoàng thượng nhắm kèm với bánh trung thu xem thế nào.”
Nói xong nàng ta liếc nhìn cung nữ bên cạnh, cung hiểu hiểu ý, lập tức châm rượu dâng lên cho hai người.
Hai người uống cạn chén, hoàng đế gật đầu, bảo: “Rượu ngon.”
Diệp mỹ nhân hai má ửng hồng, mỉm cười gật đầu: “Hoàng thượng thích
là tốt rồi. thần thiếp xin kính hoàng thượng thêm một ly. Chúc hoàng
thượng…”
Nhưng y lại lắc đầu: “Không cần.”
Diệp mỹ nhân ngẩn ra. Y nhìn cái ly rỗng trước mặt. “Rượu này mạnh
hơn loại bình thường nàng hay ủ, tối nay trẫm còn có việc, không thể
uống nữa.”
“À vâng…” Diệp mỹ nhân dường như hơi ngượng ngùng, à một tiếng mới
lấy lại tinh thần, cúi đầu hành lễ: “Vậy thần thiếp sẽ giữ lại cho hoàng thượng, hôm nào hoàng thượng lại dùng.”
Nói xong nàng ta lui ra, vẻ mặt không giấu được vẻ mất mát.
Phàn Ưng Đức đứng bên cạnh cụp mắt quan sát, trong lòng đã tính toán rất nhiều.
Trong lứa cung tần mới này, Diệp mỹ nhân là người nổi bật nhất. Nàng
ta có ba lợi thế: Một là xinh đẹp, hai là đa tài, ba là biết ủ rượu
ngon.
Rượu nàng ta ủ khác với những loại rượu trong cung, nó rất mạnh, dù
là người có tửu lượng tốt thì cũng không thể uống được nhiều. Rượu mạnh
như thế, đa phần khó tránh sẽ cay nồng cuống họng nhưng rượu của nàng ta lại trong lành, thơm ngọt, rất hợp ý hoàng đế.
Đây là thế mạnh mà những người khác trong cung không có được, ngay cả Yểu tiệp dư cũng không sánh bằng.
Nhưng đêm nay hoàng đế còn có chuyện gì cần làm nữa, chẳng phải nhớ mong bánh trung thu và rượu hoa quế chỗ Yểu tiệp dư sao?
Xem ra nhất thời rượu ngon mà Diệp mỹ nhân ủ vẫn không thể bì được với tình cảm mà Yểu tiệp dư ấp ủ.
——
Vào giờ tuất ba khắc, hoàng đế liền rời khỏi bữa tiệc. Có phi tần
không hiểu, đứng dậy hỏi han xem y đi đâu thì y thuận miệng đáp: “Nghe
nói Yểu tiệp dư không khỏe nên trẫm đến xem thử.”
Trong điện, tuy không ai nói gì nhưng trong lòng họ đều đang sôi trào lên.
Diệp mỹ nhân thì đờ người ra đó. Triệu tài nhân vào cung một lượt với nàng ta khẽ nhướng mày: “Xem ra Diệp tỷ tỷ đã uổng công vô ích rồi.”
Diệp mỹ nhân dữ dằn trừng nàng ta một cái, tự mình uống cạn một ly, không lâu sau cũng cáo lui.
——
Duyên Phương Điện, Vĩnh Tín Cung.
Hoàng đế vừa bước qua cổng liền nhìn thấy Hạ Vân Tự đang ngồi tựa vào hành lang trước cửa điện rộng lớn.
Ánh trăng trên cao chiếu xuống làm bóng dáng nàng trông càng dịu dàng, yểu điệu.
Cách nàng vài bước, một bé trai tám chín tuổi đang múa kiếm.
Bởi vì mới học nên đường kiếm của cậu rất đơn giản nhưng đâu đó đã
hiển hiện khí thế. Cậu múa khá thuần thục, chứng tỏ bình thường rất chăm chỉ luyện kiếm, hỉ vài năm nữa hẳn là sẽ có thành tựu.
Hoàng đế bất chợt dừng chân, đứng trong bóng tối ngoài cổng lẳng lặng ngắm nhìn giây lát, đến khi cậu bé múa kiếm xong, lau mồ hôi trên trán
rồi đi về phía giai nhân ngồi dưới mái hiên: “Di mẫu, thế nào ạ?”
Nàng cười bảo: “Tốt lắm!” Nói xong liền khoác chiếc áo trên tay mình
lên cho cậu, căn dặn: “Có nóng cũng không được cởi ra. Trời đã lạnh rồi, ra mồ hôi mà gặp gió thì rất dễ bị bệnh.”
Ninh Nguyên than vãn: “Nhưng mà nóng quá. Hay là con vào nhà một lát, ráo mồ hôi rồi ra.”
Hạ Vân Tự gật đầu, nhác thấy người trong bóng tối đang từ từ đi ra
nên ngẩng đầu lên, vui vẻ ra mặt: “Hoàng thượng!” Nói xong nàng đứng dậy hành lễ, Ninh Nguyên cũng quay đầu lại, chắp tay chào: “Phụ hoàng!”
Sau đó, mặt cậu bé cũng lộ vẻ hân hoan. “Vậy nhi thần không vào nhà nữa mà múa kiếm cho phụ hoàng xem nhé.”
Nói xong định cởi chiếc áo choàng trên người ra nhưng Hạ Huyền Thời vội ngăn lại: “Không cần đâu.”
Ninh Nguyên ngẩn ra, y ngồi xuống an ủi cậu bé: “Lúc nãy phụ hoàng
nhìn thấy rồi, con luyện kiếm rất tốt. Hôm nay là tết Trung Thu, con
nghỉ ngơi đi đã, đừng để mệt quá.”
Ninh Nguyên lại nhoẻn miệng cười: “Vậy nhi thần đi lấy rượu ra chơi tửu lệnh với phụ hoàng.”
Hoàng đế lại gõ vào trán nó: “Con nít mà bày đặt uống rượu, còn chơi tửu lệnh nữa, con giỏi thật đấy nhỉ!”
Lời thì trách cứ nhưng giọng lại có vẻ khen ngợi. Ninh Nguyên xoa
trán, bĩu môi cãi lại: “Chẳng phải hôm nay là Trung Thu sao… Không uống
rượu ngắm trăng thì thiếu thiếu cái gì đó.”
Hoàng đế khẽ thở dài: “Thôi được…” Nói xong ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Tự. “Rượu có nồng không?”
“Dạ?” Dường như nàng vừa hoàn hồn lại, lập tức lắc đầu: “Không. Rượu trái cây thôi, uống cho vui ấy mà.”
Y mỉm cười, gật đầu với Ninh Nguyên. “Vậy cho phép con uống hai ly, không được nhiều hơn.”
“Vâng!” Ninh Nguyên vui mừng, y lại nói: “Nhưng vào nhà cho ráo mồ
hôi đi đã, phụ hoàng và di mẫu đợi con dưới gốc hoa quế trong vườn sau.”
Ninh Nguyên vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn vào nhà. Hoàng đế nhìn
theo bóng thằng bé một lúc, mỉm cười thở dài: “Dù sao Ninh Nguyên vẫn ra dáng hơn.”
Hạ Vân Tự quay qua nhìn y, tỏ vẻ khó hiểu.
Y nói: “Hôm nay Ninh Tỷ đích thân làm bánh trung thu, trong bữa tiệc
dâng lên cho trẫm.” Nói tới đây vẻ mặt y hơi phức tạp, giọng cũng chậm
lại rồi tiếp tục: “Nó có lòng thế là tốt, có điều…” Nói xong y lại thở
dài: “Mà thôi, không nói nữa.”
Hạ Vân Tự lẳng lặng cụp mắt xuống. Hôm nay nàng ngăn Ninh Nguyên lại, không cho thằng bé giúp nàng chính là vì lý do này.
Hiếu thảo thì hiếu thảo, nhưng chuyện bếp núc này dù những gia đình
bình thường thôi thì phần cũng do phụ nữ làm, huống chi nó lại là trưởng tử của hoàng gia.
Nếu thật sự làm bánh trung thu, ranh giới giữa việc hoàng đế cảm thấy nó thuần khiết đáng yêu và nữ tính quá mức là rất mong manh, nàng không muốn mạo hiểm như vậy.
Có điều không ngờ Ninh Tỷ lại làm việc này. So ra thì Ninh Nguyên càng chiếm thế thượng phong.