Trời trở lạnh, mọi người càng lười ra ngoài, cùng lắm là người trong một cung qua lại ngồi chơi trò chuyện với nhau thôi.
Nhưng điều này cũng không ngăn được Diệp thị ỷ mình có thai, tiếp tục hoành hành ngang ngược.
Địa vị của nàng ta chưa được phép có nhà bếp riêng, dù có mang thì cũng phải đến Thượng Thực Cục lĩnh thức ăn về theo quy định.
Hôm ấy, nàng ta chỉ định muốn ăn giá đỗ khảm bạc.
Món ăn này chế biến rất công phu, phải dùng kim may luồn hai mũi chỉ
qua sớ thịt đã nấu nhừ rồi luồn tiếp qua giá đỗ để miếng thịt kẹt vào
giữa cọng giá.
Giá đỗ bé tí teo, làm được tới đây đã rất khó rồi, nghe nói cung nữ
trong Thượng Thực Cục làm được một lát là đã than hoa cả mắt. Nhưng độ
khó chưa dừng lại ở đó. Xỏ xuyên qua giá đỗ xong còn phải dùng vợt trụng mớ giá này qua dầu sôi mà nhiệt độ của dầu thì rất khó canh, không cẩn
thận chút thôi là sẽ nát ngay, không ăn được nữa. Lửa phải vừa đủ để
khiến giá đỗ trở nên trong suốt, nhìn thấy được sớ thịt bên trong, giống như có một sợi chỉ bạc nằm giữa cọng giá thì mới hoàn thành, mới gọi là “giá đỗ khảm bạc”.
Món này bình thường không phải không có người gọi. Các thái phi trong Thọ Khang Cung rất thích ăn món này nhưng vì lão thái phi đã có tuổi,
răng không tốt lắm, thỉnh thoảng buồn miệng thèm thịt thì đành ăn như
vậy chứ các phi tần bình thường khác, hiếm có ai gọi món này.
Vì thế buổi trưa nàng ta chọn món này, tin tức liền bắt đầu truyền ra ngoài, đến chiều đã có rất nhiều người nghe được.
Trang Phi và Chu Diệu, Hàm Ngọc, Triệu tài nhân cùng đến Diên Phương
Điện của Hạ Vân Tự uống trà, nhắc đến chuyện này Hàm Ngọc bèn nhíu mày:
“Nàng ta có thai, bình thường có thiếu món ngon nào đâu chứ, tội gì phải làm khó cho người khác như vậy. Ngay cả hoàng thượng còn chưa từng gọi
món này nữa là.”
Triệu tài nhân khịt mũi khinh thường. “Không làm thế sao có thể chứng tỏ nàng ta mang thai phải được đối xử đặc biệt? Ngọc tỷ tỷ không biết
bọn muội ở chung một cung, đã chứng kiến bao nhiêu cảnh kỳ cục đâu. Ngày nào cũng thấy nàng ta vác bụng đi tới đi lui những chỗ có cảnh đẹp
trong cung, như thế cũng không có gì để nói, có thai thì nên ra ngoài
vận động để dễ sinh cũng tốt. Nhưng cái bụng nàng ta còn chưa nhú lên,
rõ ràng là có thể đi đứng bình thường nhưng cứ chống hông khệ nệ, không
biết là cho ai coi nữa.”
Vừa nói xong, những người ở đây không khỏi bật cười, tưởng tượng tới
cảnh tượng ra vẻ kệch cỡm ấy, cũng thật làm khó cho mấy người Triệu tài
nhân ngày nào cũng phải nhìn.
Chu Diệu cười xong thì nói: “Theo ta thấy nàng ta gọi món giá đỗ khảm bạc này cũng chưa chắc là để khoe khoang với các muội. Suy cho cùng thì xuất thân là con nhà thấp kém, chưa từng nhìn thấy của ngon vật lạ,
bỗng nhiên nghe thấy có một món ăn công phu thế này, cảm thấy khá mới
mẻ, sao không ỷ vào cái thai để nếm thử xem.”
Mọi người lại cười khẽ một trận, Trang Phi lườm nàng ta một cái: “Cái miệng của Nhu cơ ngày càng cay nghiệt, hôm nào bản cung phải bẩm với
hoàng thượng đổi cho muội một phong hào khác thích hợp hơn mới được.”
Chu Diệu vội vàng xin tha, Trang Phi không cười nữa mà căn dặn Triệu
tài nhân: “Tính nàng ta như thế, các muội cũng đừng dây vào, dù gì trong bụng nàng ta cũng có mang long thai đấy. Nàng ta gây sự với các muội,
bất quá là khiến các muội bực dọc, nếu các muội gây sự với nàng ta, lỡ
như động thai rồi đứa bé có mệnh hệ gì thì đó là tội đày vào lãnh cung
đấy.”
“Thần thiếp biết ạ.” Triệu tài nhân đứng dậy, nhún người đáp: “Nương
nương yên tâm, thần thiếp cũng đã căn dặn những người còn lại như vậy.
Nói cho cùng thì tuy Diệp mỹ nhân xấu tính khiến người ta chán ghét
nhưng cũng chưa từng làm hại ai, điều này trong lòng chúng thần thiếp
đều biết rõ, sẽ không làm những chuyện độc ác có hại cho đứa bé.”
Trang Phi vui mừng gật đầu.
Âm mưu dương mưu trong cung quá nhiều, trẻ con khó mà sống nổi. Nhưng trong mắt rất nhiều phi tần, đó là những thủ đoạn khiến người ta khinh
bỉ. Muốn tranh hơn thua với mẹ đứa bé thì cứ nhằm vào nàng ta, giết mẹ
giữ con, đoạt được đứa bé cũng là bản lĩnh riêng nhưng nếu lấy mệnh một
đứa bé còn chưa biết gì thì đạo lý ở đâu?
Câu chuyện về Diệp thị dừng lại tại đây, mọi người chuyển sang chuyện khác, chẳng hạn như cặp song sinh của Hòa chiêu dung gần đây đã tròn
một tuổi, ngày càng bụ bẫm đáng yêu.
“Nhất là Hân Chi công chúa, bây giờ trông thật dễ thương, sau này
chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân!” Chu Diệu không ngừng khen ngợi, mặt
đầy vẻ hâm mộ. “Vốn cảm thấy sinh hoàng tử tốt hơn nhưng bây giờ mỗi lần nhìn thấy Hân Chi thì muội lại cảm thấy sinh một tiểu cô nương xinh xắn sẽ càng khiến mình vui vẻ.”
Cái tên Hân Chi là do đích thân Hòa chiêu dung đặt. Nàng ta sinh long phượng là chuyện đại hỉ, lúc ba tháng mười ngày hoàng đế đã đặt tên cho hoàng tử còn tên của công chúa thì giao cho nàng, coi như là một vinh
dự cho người làm mẹ.
Hòa chiêu dung nhớ lại hôm bọn trẻ ra đời, cây mai trong vườn vừa lúc đâm những cành lộc mới, cảm thấy đây là điềm tốt lành nên muốn đặt là
Tân Chi[1]. Nhưng đây vừa là tên vừa là phong hào của công chúa, Tân Chi quá tầm
thường không xứng làm phong hào nên cuối cùng chọn hai chữ khác đồng âm
nhưng có ý nghĩa tốt lành để đặt tên.
Trong lúc nói chuyện, Ninh Nguyên cũng vừa tan học trở về. Gần đây
thằng bé rất thích muội muội xinh xắn này nên nghe thấy hai chữ Hân Chi
là mắt lập tức sáng lên: “Nhị muội sắp đến đây chơi sao?”
Nói xong mới chú ý ở đây có rất nhiều khách nên vội vã tiến tới vấn an.
Trang Phi nhìn thằng bé, cười bảo: “Trời đông giá rét rất dễ bệnh, khí sắc của Ninh Nguyên tốt hơn Ninh Tỷ nhiều.”
Ninh Nguyên đáp: “Mỗi sáng trước khi con đến thượng thư phòng học, di mẫu đều bắt uống một chén canh cho ấm người xong mới cho con đi, nhờ
vậy mà tinh thần của con tốt hơn nhiều!”
“Biết nó có ích mà con còn dùng từ “bắt”, nghe như di mẫu bắt nạt con vậy!” Hạ Vân Tự lườm nó, Ninh Nguyên gãi đầu: “Có lúc uống không vô
mà…”
Hạ Vân Tự mỉm cười, nhác thấy có bóng người đi vào, nhìn kỹ lại thì đó là Tiểu Lộc Tử đang vào nhà.
Tiểu Lộc Tử cúi người, nhìn đại hoàng tử, muốn nói mà không dám.
Hạ Vân Tự hiểu ý nên bảo Ninh Nguyên: “Con mau vào nghỉ một lát đi, tí nữa ra dùng bữa.”
Ninh Nguyên lại chắp tay chào rồi cáo lui. Tiểu Lộc Tử đợi nó đi xa
mới bước tới, khẽ bẩm báo: “Nương nương, Trang Phi nương nương, các vị
nương tử… Xảy ra chuyện rồi, có người ra tay với Diệp mỹ nhân.”
Những người ở đây đều giật mình, Trang Phi cau mày hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Tiểu Lộc Tử nói: “Thái y đã kiểm tra, nói là món giá đỗ khảm bạc mà Diệp mỹ nhân gọi trưa nay bị người ta động tay động chân vào, thuốc phá thai được tẩm trong sợi thịt bên trong giá đỗ, may mà Diệp mỹ nhân ăn không
nhiều, nếm vài miếng là gác đũa nên giờ này mới bộc phát… Chắc là sẽ
không ngiêm trọng cho lắm.”
Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp: “Thuận Phi nương nương đã dẫn người qua đó rồi.”
Hạ Vân Tự nhìn Trang Phi, thấy nàng ta trầm ngâm không nói thì vẫy tay cho Tiểu Lộc Tử lui ra.
Lại im lặng một lúc, Trang Phi thở dài niệm một câu “A Di Đà Phật”
rồi lắc đầu nói: “Đúng là tinh vi. Tẩm thuốc vào bên trong cọng giá, mỗi một cọng đều có lượng thuốc cực nhỏ, rất khó kiểm tra ra.”
Hạ Vân Tự khẽ cau mày. “Có điều không biết la ai ra tay.”
Tính ra thì chuyện nhằm thẳng vào đứa bé thế này, hậu cung của họ trước nay rất ít có.
Trước đó thì mẹ của Ninh Nguyên, Ninh Tỷ, Thục Tĩnh công chúa đều bị hại nhưng ba đứa bé đều bình an ra đời.
Sau này Thải Linh có thai, từng hai lần xảy ra chuyện nhưng đó đều là do nàng ta vu oan cho người khác chứ không phải người khác hại nàng ta, Hạ Vân Tự là vì độc than bạc dạo trước mới mất con chứ không phải có
người cố ý hãm hại con của nàng.
Duy nhất bị tính kế chỉ có đôi song sinh loong phượng của Hòa quý cơ, Cát mỹ nhân khi ấy thật lòng muốn lấy mạng đứa bé.
Bây giờ Diệp mỹ nhân là người thứ hai.
Hạ Vân Tự hoàn toàn không quan tâm đứa bé trong bụng Diệp mỹ nhân có giữ được hay không, chỉ tò mò là ai ra tay.
Cát mỹ nhân ra tay với Hòa quý cơ cũng không có gì lạ, lòng đố kỵ dồn nén đã lâu nên làm ra chuyện độc ác thế cũng có thể hiểu được.
Nhưng lần này Diệp mỹ nhân…
Tính tình của Diệp mỹ nhân như thế, nàng ta bị hại cũng không phải
chuyện khó hiểu, nhưng buổi trưa nàng ta gọi món giá đỗ khảm bạc là
chuyện bất ngờ nảy sinh ý định, vậy mà có thể thông qua Thượng Thực Cục
hạ độc vào, chứng tỏ người này rất có bản lĩnh, tai mắt cũng giăng khắp
nơi.
——
Chuyện liên quan đến an nguy của con rồng, không ai dám xem nhẹ.
Thuận Phi ra tay quyết đoán, nghe nói cái thai của Diệp mỹ nhân tạm
thời giữ được thì lập tức bắt đầu thẩm tra cung nữ trong Thượng Thực
Cục.
Không lâu sau là có kết quả. Hai cung nữ phụ trách ăn uống không hẹn
mà cùng khai ra một người: cung tần Bùi thị, người ở chung Giai Nghi
Cung với Diệp thị.
Bùi thị là cung tần có địa vị thấp nhất trong đám cung tần mới, tòng
bát phẩm ngự nữ là phẩm cấp thấp nhất trong một đợt tuyển tú, dưới đó là thải nữ và thị cân là phẩm cấp ban cho cung nữ khi được sủng hạnh.
Nàng ta bị giải khỏi nơi ở của mình cùng với một cái hộp gỗ to bằng
lòng bàn tay, bên trong đựng bột thuốc màu nâu, trùng khớp với thuốc
được hạ trong món giá đỗ.
Từ lúc cung nhân khí thế hùng hổ đi vào, nàng ta đã giật mình hoảng
hốt, bây giờ thấy Thuận Phi, nàng ta gần như nhào phịch tới giải thích:
“Thuận Phi nương nương! Không phải… không phải thần thiếp làm! thần
thiếp chưa từng nhìn thấy thứ này, càng chưa từng gặp cung nữ trong
Thượng Thực Cục!”
Thuận Phi lãnh đạm nhìn nàng ta. “Nhân chứng vật chứng đẩy, vậy mà ngươi còn luôn miệng chối cãi.”
“Thật không phải thần thiếp mà!” Bùi thị lắc đầu lia lịa, nước mắt
như mưa. “Thần thiếp không thích Diệp mỹ nhân thật nhưng trẻ con vô tội, thần thiếp tuyệt đối không độc hại long thai.”
Thuận Phi không giằng co với nàng ta làm gì, chỉ liếc mắt ra hiệu cho mấy ma ma đi theo, giao Bùi thị cho họ thẩm vấn còn cung nhân bên cạnh
thì đưa tới Cung Chính Ti.
Giao cho ma ma chứ không phải giao cho Cung Chính Ti, đây là biện
pháp quen thuộc trong cung mỗi khi cần thẩm vấn phi tần. Dù gì các ma ma đều có bản lĩnh, không hành hình vẫn có thể tra hỏi được.
Chiều tối hôm đó, Bùi thị tự vẫn.
Hạ Vân Tự nghe thế thì cả kinh. “Có ma ma trông chừng, làm sao nàng ta tự vẫn được.”
Tiểu Lộc Tử bẩm báo: “Nghe nói nhân lúc các ma ma không để ý đã đập đầu vào tường, máu tung tóe khắp nơi.”
Tự vẫn như thế, chính là “sợ tội tự sát”.
Vì thế sáng hôm sau, thái hậu liền hạ chỉ phế bỏ phẩm cấp của Bùi
thị, Thuận Phi hỏi tội các ma ma, nể tình họ tuổi tác đã cao, chỉ thưởng cho vài gậy rồi đuổi đến hành cung.
Phụ thân của Bùi thị chức quan vốn không cao, nhân việc này cũng bị
cách chức. Đệ đệ của Bùi thị đang học ở quan học trong kinh, hai ngày
sau bị trục xuất khỏi đó, phải trở về quê, từ nay coi như cắt đứt đường
công danh.
Chuyện này đến ào ạt mà đi cũng ào ạt, Giai Nghi Cung nhất thời ai
nấy đều cảm thấy bất an, ba vị cung tần còn lại và Diệp thị đều không
dám nói gì.
Mà Diệp thị suýt chút nữa mất con nên cũng biết thu mình lại, không
còn ỷ vào đứa bé để làm mưa làm gió trong cung, cũng không còn tranh
giành cái ăn thức uống hay vàng bạc châu báu nữa, trở nên yên lặng,
khiêm tốn dưỡng thai.
Sự im lặng khiến người ta căng thẳng này kéo dài mãi đến trung tuần
tháng chạp. Tháng này Ninh Nguyên không cần đi học mỗi ngày, hiếm khi
được dịp thả lỏng.
Hòa chiêu dung dẫn hai đứa bé đến Diên Phương Điện chơi với Hạ Vân
Tự. Hai người nói chuyện, Ninh Nguyên thì dẫn đệ đệ muội muội sang điện
phía tây, thích thú dỗ chúng chơi đùa.
Không lâu sau, bỗng nghe có tiếng khóc thút thít khe khẽ. Ninh Nguyên vô thức tưởng rằng Hân Chi đang khóc nên quay đầu nhìn lại thì thấy
muội muội của mình vẫn đang ngồi chơi vui vẻ trên giường.
Lần theo tiếng khóc thì thấy một bóng người đang nức nở xuyên qua chính điện, đi về phía tẩm điện của Hạ Vân Tự.
“Có chuyện gì thế?” trong điện, Hạ Vân Tự thấy Triệu tài nhân như thế cũng rất ngạc nhiên. Hòa chiêu dung vội chào đón nàng ta: “Mau ngồi đi. Trời lạnh thế này mà khóc lóc làm gì, gió thổi cái là mặt muốn nứt nẻ
kìa.”
Triệu Nguyệt Dao không ngờ Hòa chiêu dung cũng ở đây, lỗ mãng xông
vào mới phát hiện nàng ta nên lúng túng hành lễ: “Chiêu dung nương nương vạn an.”
Hòa chiêu dung cười nhắc lại lần nữa. “Mau ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi từ từ nói.”
Lúc ấy Triệu Nguyệt Dao mới nghe lời ngồi xuống, Oanh Thời mang một
chiếc khăn ấm ra cho nàng ta lau mặt nhưng những đợt nước mắt mới lại
không ngừng tuôn rơi.
Hạ Vân Tự để nàng ta bình tĩnh lại rồi ôn hòa hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Triệu Nguyệt Dao thút thít nói: “Diệp mỹ nhân… từ khi xảy ra chuyện,
Diệp mỹ nhân cứ buồn bực trong lòng, lại ghi hận bọn muội thân thiết với Bùi thị nên hôm nay rốt cuộc tìm một lỗi nhỏ, gây sự với bọn muội.”
“Lỗi nhỏ” mà Triệu Nguyệt Dao nói chính là cung nhân trong Giai Nghi
Cung nhiều chuyện và bị Diệp thị nghe được. Ngày dài nhàm chán, công
việc lại vất vả, các cung nhân thường thích trò chuyện vu vơ, ai mà bịt
được miệng họ, chẳng qua phạt một chút thì thôi. Nhưng Diệp thị lại mượn cớ này để gây sự với ba cung tần kia, nói là do họ đặt điều xúi giục.
Trong đó có một Doãn thục nữ phẩm cấp thấp, trước đây thân với Bùi
thị nhất nên bị Diệp mỹ nhân đè ra giữa vườn bạt tai, còn Trịnh huy nga
có phẩm cấp cao hơn một chút thì bị phạt quỳ.
Chỉ có Triệu Nguyệt Dao là phẩm cấp chỉ thấp hơn Diệp thị nửa phẩm,
nàng ta không dám động đến. Triệu Nguyệt Dao liền quả quyết chạy khỏi
Giai Nghi Cung, không để ý đến chuyện này. Nhưng ra khỏi cung, vẻ độc ác dữ dằn của Diệp thị khi nãy lại hiện lên rất rõ ràng, nàng ta càng nghĩ càng sợ tới mức bật khóc.
“Thật là… còn ra thể thống gì nữa!” Hòa chiêu dung đầy vẻ ngạc nhiên. “Chuyện đã qua rồi, Bùi thị cũng đã mất mạng, còn liên lụy đến nhiều
người khác, sao nàng ta vẫn chưa chịu thôi chứ!”
Dù không cam tâm thì cũng không đến lượt một mỹ nhân nho nhỏ như nàng ta tát tai cung tần.
Nói xong Hòa chiêu dung nhìn Hạ Vân Tự, thương lượng. “Chúng ta đưa Triệu tài nhân đi gặp Thuận Phi nương nương đi.”
Hạ Vân Tự nghĩ đến kết quả của sự kiện lần đó, trầm ngâm một lát rồi nói: “Tài nhân theo ta đến Tử Thần Điện đi.”
[1] Tân: mới, chi: cành. Tân chi: cành mới. Trong tiếng trung tân chi đọc đồng âm với Hân Chi.