Hạ Vân Tự sai người mang rượu về Hạ gia nhưng đợi suốt hơn một tháng trời vẫn không có tin tức gì.
“Xem ra trong nhà cũng không tra ra được gì.” Nàng nói với Trang Phi.
Trang Phi thở dài: “Tính tình Diệp thị nông cạn nhưng lại có nhiều
thứ tốt. Gần đây bản cung hay nghĩ dạo đó hoàng thượng sủng nàng ta như
vậy, e là cũng vì những thứ này.”
“Thần thiếp cũng nghĩ như vậy.” hạ vân tự khẽ gật đầu.
Đối với Diệp thị, hoàng thượng nói không thích là không thích ngay,
bây giờ nhắc tới nàng ta, thần sắc y còn có vẻ chán ghét nữa.
Đương nhiên nguyên nhân vẫn là do đế vương bạc tình, nhưng không chỉ
vì lý do này. Y vốn không thích người có tính cách nông cạn như vậy,
không sủng Diệp thị nữa thì càng đúng với sở thích của y trước đây.
Hạ Vân Tự nghĩ vậy.
Tối đó lúc y đến chỗ nàng thì cung nhân lại đến bẩm báo rằng Diệp quý cơ cảm thấy không khỏe.
Y vô cùng bực bội. “Không khỏe thì truyền thái y.”
Lý do này y đã nghe quá nhiều lần rồi.
Hạ Vân Tự nằm trên giường nghe thế thì bật cười, bèn nói huỵch toẹt ra. “Quý cơ đang muốn gặp hoàng thượng đấy chứ.”
Nhưng nàng cũng chỉ nói đến đó, hoàn toàn không có nửa câu khuyên nhủ y nên đi gặp.
“Trẫm biết.” Y thở dài, ngồi xuống bên giường. “Mấy ngày trước trẫm
và Thuận Phi đi thăm nàng ta, tuy nàng ta không còn xốc nổi như trước
nữa nhưng cũng chẳng trưởng thành bao nhiêu, hoàn toàn không ra dáng chủ một cung gì cả.”
Nói xong y nhíu chặt mày, trên mặt có vẻ đang lấy làm khó hiểu, không biết sao dạo đó mình luôn nhung nhớ nàng ta.
Sau đó y quay qua nhìn nàng, mỉm cười: “Không nhắc đến nàng ta nữa.
Hôm nay nàng thế nào? Trưa nay Oanh Thời đến Tử Thần Điện bẩm báo nàng
không chịu ăn cơm đàng hoàng.”
Hạ Vân Tự khẽ lườm y một cái. “Hoàng thượng không thể thả lỏng chút sao. Để thần thiếp cũng được thả lỏng một chút chứ.”
Nàng đã đủ ngày đủ tháng, hẳn là sắp đến lúc lâm bồn. Vì thế y càng
căng thẳng hơn, hạ chỉ bảo cung nhân bên cạnh nàng mỗi ngày phải đến Tử
Thần Điện bẩm báo hai lần để y thường xuyên được biết tình hình của
nàng.
Đối với chuyện này, đương nhiên nàng cũng vui vẻ để cung nhân làm
theo ý y. Về phần oán thán, lúc riêng tư thế này coi như một cách liếc
mắt đưa tình với nhau thôi mà.
Y mỉm cười đan tay vào tay nàng. “Đừng trách trẫm, muốn trách thì
trách Ninh Nguyên ấy. Do nó lúc nào cũng mong ngóng có lục đệ nên trẫm
chỉ đang giúp nó thôi.”
“Còn đổ cho Ninh Nguyên nữa!” Nàng đấm nhẹ lên vai y, vẻ giận dỗi
càng rõ ràng. “Hôm đó Ninh Nguyên nghe Tiểu Lộc Tử nói phải đến Tử Thần
Điện bẩm báo, nó còn cười lén nữa kìa!”
Hạ Huyền Thời nhướng mày. “Thằng nhóc này trưởng thành rồi!”
Nói xong thì giơ tay lên đếm, không khỏi cảm thán: “Chừng ba bốn năm
nữa, lúc tuyển tú tiện thể cũng nên để ý vài cô nương cho nó.”
Hạ Vân Tự càng thổn thức trong lòng. “Ngày tháng trôi qua nhanh thật.”
Sang năm Ninh Nguyên mười một tuổi, và tỷ tỷ cũng đã ra đi được gần mười năm rồi.
Nếu tỷ ấy ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy Ninh Nguyên lớn khôn thế này, chắc sẽ được an ủi.
Nhưng người và việc làm tỷ ấy không cam tâm vẫn chưa được xử lý sạch sẽ.
——
Đêm đó, Diên Phương Điện chong đèn sáng trưng.
Gần đến giờ Tý, Hạ Vân Tự bắt đầu đau bụng. Lúc ấy nàng còn đang ở
trong mộng, cảm thấy bụng đau không ngớt nhưng vẫn không thể tỉnh lại
được. May mà Hạ Huyền Thời vô tình trở mình, vô thức đưa tay ôm lấy nàng thì nghe thấy tiếng rên khe khẽ.
Y không khỏi giật mình, mở mắt ra nhìn kỹ thì thấy nàng ngủ mà không
yên giấc, đôi mày cứ cau lại, môi không ngừng mấp máy nói mớ.
“Người đâu!” Y vội cất giọng gọi to. Tiếng gọi này khiến nàng cũng giật mình bừng tỉnh.
Vừa mở mắt ra, nàng liền xuýt xoa một hơi.
Đau quá!
Cảm giác đau đớn khác thường khiến hơi thở nàng trở nên dồn dập, ánh
mắt nàng cứ nhìn chằm chằm vào màn trướng, mỗi một sợi dây thần kinh đều đang căng ra.
Y ở bên cạnh dỗ dành nàng. “A Tự đừng sợ.”
Nàng lại hít sâu một hơi, đầu óc cảm thấy choáng váng. “Sắp sinh rồi…”
“Trẫm biết.” Nói xong y nắm chặt tay nàng. “Trẫm sẽ ở bên cạnh nàng.”
Câu nói này khiến nàng ngừng thở.
Phòng sinh máu me, ngay cả những gia đình phú quý trong dân gian, lúc sinh nở bà đỡ cũng sẽ không cho trượng phu vào, huống chi là trong
cung.
Mấy năm nay phi tần liên tục sinh con, không ai được y ở cạnh bầu bạn lúc sinh, phần lớn là vì gặp lúc y bận chuyện triều chính không dứt ra
được, đứa trẻ sinh ra cũng không thể nhìn thấy trước nhất, chỉ hạ chỉ
tấn phong người mẹ mà thôi.
Người trước đó được y lo lắng như thế này chính là tỷ tỷ của nàng.
Lúc tỷ ấy sinh Ninh Nguyên, y cũng cố chấp ở bên cạnh, thái y và bà đỡ
khuyên cũng vô ích.
Hạ Vân Tự nhìn chằm chằm vào y trong cơn đau đớn tột độ. Cơn đau
khiến nàng không thể nghĩ ngợi nhưng vẫn nảy sinh một cảm giác phức tạp.
Nếu không có nhiều chuyện như vậy xảy ra, nếu nàng và y đối đãi với
nhau như thế chỉ đơn giản là vì tấm chân tình thì có lẽ mọi thứ sẽ thật
hoàn mỹ.
Hoàn mỹ như bề ngoài của nó vậy.
Mấy canh giờ sau đó, Hạ Vân Tự đau đến nỗi không có sức đâu mà than thở nữa.
Rõ ràng là cơn đau truyền ra từ bụng nhưng lại khiến cho đầu nàng
cũng đau theo, rồi toàn thân cũng đau không kém. Đau đến nhường này
nhưng lại không thể la lớn, phải để dành sức để sinh con.
Nàng đau đến độ hồn xiêu phách lạc, những âm thanh xung quanh đều trở nên xa vời. Tất cả suy nghĩ của nàng đều tập trung vào lời bà đỡ nói,
nghe họ hướng dẫn phải hít thở như thế nào, dùng sức rặn ra sao, còn lại những âm thanh khác ập vào tai, phải một lát sau nàng mới phản ứng lại
được.
Yến Thời: “Tỷ tỷ, phi tần các cung đều đang đợi bên ngoài.”
Oanh Thời: “Muội ở đây trông chừng, ta ra ngoài tiếp đón thay nương nương.”
Phàn Ưng Đức: “Hoàng thượng, lát nữa phải lên triều…”
Hoàng đế: “Hôm nay miễn triều.”
Mỗi câu mỗi chữ nàng đều nghe rất rõ ràng nhưng không có sức đâu mà đáp lại.
Ngoài trời, bóng đêm dần bị xua tan, ánh mặt trời xuyên qua lớp sương dày đặc đầu đông chiếu xuống khắp nơi. Trong cơn đau, nàng chịu đủ mọi
giày vò, dường như trải qua cả trăm năm, lại giống như chỉ một cái chớp
mắt đã đến hiện tại.
Cuối cùng một tiếng khóc ré vang lên. Khoảnh khắc ấy, Hạ Vân Tự mất hết toàn bộ sức lực.
Nàng nhắm mắt lại, thở ra một hơi, nghe thấy bà đỡ vui mừng bẩm báo:
“Chúc mừng hoàng thượng, mẹ tròn con vuông, lục điện hạ rất khỏe mạnh.”
“Lục điện hạ.”
Bàn tay đang nằm trong chăn của Hạ Vân Tự âm thầm níu chặt ra giường.
Là con trai.
Hiện nay nàng hoàn toàn không muốn có con trai. Tuy nó và Ninh Nguyên cách nhau mười tuổi nhưng dù gì Ninh Nguyên cũng còn nhỏ, trong một số
chuyện, khoảng cách này trở nên khá lúng túng.
Vì thế trong những tháng ngày mang thai, nàng đều âm thầm mong ngóng
nó là con gái. Nếu ông trời đã định nàng phải có con trai, nàng hy vọng
nó có thể đến trễ một chút, đợi đại ca nó leo lên ghế thái tử rồi hẵng
đến.
Tuy nhiên ông trời lại không chiều lòng người.
Hạ Vân Tự âm thầm thở dài, sau đó nghe thấy tiếng khóc của trẻ con
ngày một đến gần, giọng của hoàng đế cũng theo đó mà đến, vô cùng dịu
dàng. “A Tự, con chúng ta rất khỏe, nàng nhìn xem.”
Nàng cố hết sức mở mắt ra. Gương mặt nhăn nhó xấu xí vì mới ra đời đập vào mắt nàng. Cuối cùng nàng vẫn mỉm cười.
Tất cả mọi lo lắng ưu tư đều tạm thời biến mất trong khoảnh khắc ấy. Nàng nhìn đứa bé, chỉ cảm thấy thật là đáng yêu.
Thằng bé nhanh chóng bị bế đi, hoàng đế cúi xuống, hôn khẽ lên trán
nàng. “Nàng yên tâm ngủ một giấc đi, trẫm ở bên cạnh nàng đây.”
Nàng gật đầu, nhắm mắt lại. Mấy người Oanh Thời tay chân nhanh nhẹn
bước tới thay chăn mền, trong quá trình ấy không khỏi có lúc quấy rầy
nàng nhưng nàng đã không còn sức đâu mà phản ứng lại, bất giác tiến vào
trong giấc mộng khi nào không biết.
Trong giấc mơ, nàng không được yên ổn.
Khi thì mơ thấy hai huynh đệ vui vẻ hòa thuận với nhau, khi thì lại thấy hai người trở mặt thành thù.
Trong đoạn trở mặt thành thù, cả hai đều đưa lưng về phía nàng, nhìn
không rõ mặt họ nhưng bối cảnh trong Tử Thần Điện nàng liếc mắt cái là
nhận ra ngay. Trong mơ, không gian quen thuộc ấy trở nên rất lạnh lẽo,
tuy vẫn tráng lệ như trước nhưng lại khiến người ta run sợ.
Nàng đứng ngoài cửa nội điện nhìn hai huynh đệ. Dường như họ không
nói gì nhưng không khí nặng nề chết chóc ấy đủ để khiến nàng ớn lạnh cả
người.
Nàng vô thức muốn vào trong khuyên can nhưng chân giống như bị chôn chặt xuống đất vậy, không thể nhúc nhích được.
Giấc mơ này rất yên tĩnh, nàng không nói gì, hai người kia cũng không nói gì, duy chỉ có nỗi sợ hãi là len lỏi lan khắp người nàng.
Đứa bé này, đúng là kiếp nạn trong số mạng của nàng.
Trong mơ mơ màng màng, có một ý niệm hiện lên trong đầu nàng như thế.
Nàng vốn có thể ung dung làm những chuyện nàng muốn, lòng vững như đá, không có điểm yếu gì.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, e là đứa bé này sẽ không ngừng nhiễu loạn tâm trí nàng.
Nàng không cách nào ngăn được ý nghĩ này. Dù gì nó cũng là cốt nhục của nàng, nàng không thể mặc kệ nó được.
Nàng chỉ mong tìm được một biện pháp vẹn toàn giữa nó và những điều nàng muốn.
——
Lúc thức giấc thì trời đã lại tối, trong điện đã lên đèn sáng trưng.
Hạ Vân Tự mở mắt ra, cảm thấy sức lực trong người đã khôi phục phần nào bèn quay đầu qua nhìn trong điện.
Ninh Nguyên đang đừng bên chiếc nôi, thích thú sờ vào mặt đệ đệ mình. Nhác thấy trên giường có động tĩnh, nó đưa mắt nhìn rồi chạy về phía
nàng, gọi: “Di mẫu!”
Thằng bé ngắm nhìn nàng một hồi, hỏi: “Di mẫu ngủ cả ngày rồi, cảm thấy có đỡ hơn không? Có chỗ nào không khỏe không?”
Hạ Vân Tự mỉm cười. “Không sao, con đừng lo lắng.”
Thắng bé thở phào, cười bảo: “Phụ hoàng ở đây cả ngày trời, lúc nãy
có chuyện rất quan trọng cần bàn nên mới phải rời khỏi Vĩnh Tín Cung.”
Hạ Vân Tự lại mỉm cười, định chống tay ngồi dậy, Oanh Thời vội bước tới đỡ lấy nàng.
Nàng tựa vào gối, lấy lại sức. Ninh Nguyên ở bên cạnh do dự một lát rồi lại gọi: “Di mẫu…”
“Hửm?” Nàng nhìn thằng bé. Nó ấp úng nói: “Lục đệ…” rồi mếu máo: “Sao mặt nhăn nhúm như vậy, có phải bị bệnh gì không?”
Trong lòng nó biết rõ mình phải thương yêu lục đệ nhất, nhưng công bằng mà nói, lục đệ trông khá là xấu.
Hôm nay nó sang đây với tâm trạng háo hức mong chờ, thình lình thấy lục đệ xấu như vậy, thật tình là rất muốn khóc.
Hạ Vân Tự cười phì một tiếng. “Trẻ con vừa sinh ra đều như thế mà.”
Ninh Nguyên bảo: “Nhị đệ, tam đệ, tứ đệ… còn có ngũ đệ đã chết nữa, đều không phải như thế!”
“Con có được nhìn thấy chúng ngay khi mới sinh ra đâu!” Nàng đưa tay
véo mũi Ninh Nguyên. “Đợi vài ngày nữa con nhìn lại sẽ thấy mỗi ngày nó
sẽ trở nên đẹp hơn.”
Lúc ấy Ninh Nguyên mới cảm thấy nhẹ nhõm, không ngừng nói “vậy thì tốt”, giống như vừa trải qua một kiếp nạn vậy.
Cuộc trò chuyện này với Ninh Nguyên cũng khiến tâm trạng của Hạ Vân Tự trở nên tốt hơn.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, dù sau này thật sự có ngày huynh đệ chúng trở mặt với nhau thì bây giờ vẫn rất vui vẻ.
Vậy sao không hưởng thụ trước mặt rồi sau này hẵng tính?
Hơn nữa nàng cũng không nên hao tổn tâm trí vào những chuyện không
đâu ngày sau. Trước mắt còn có một chuyện cần nàng bận tâm lo lắng.
Ngũ hoàng tử cứ thế mà chết đi một cách không rõ ràng, lại quá ư thê thảm.
Lục hoàng tử của nàng không thể là người tiếp theo.
“Tiểu Lộc Tử.” Hạ Vân Tự vừa gọi, Tiểu Lộc Tử lập tức tiến vào điện.
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, căn dặn rõ ràng từng chữ một: “Từ nay về
sau, bất luận lục hoàng tử ở đâu, ngoại trừ nhũ mẫu thì nhất định bên
cạnh phải có bốn cung nữ hoạn quan một tấc không rời. Nếu tạm thời cần
phải đi lấy đồ đạc gì thì trước khi đi cũng phải gọi người khác vào thay thế. Nếu kẻ nào dám lơ là, ta muốn kẻ đó lấy mạng ra đền.”
Đối với cung nhân, trước nay nàng luôn vừa đấm vừa xoa, phần lớn là
dựa vào thế lực bên ngoài để âm thầm bắt thóp của họ chứ ít khi nói ra
những lời tàn nhẫn thế này.
Tiểu Lộc Tử vừa nghe liền biết nỗi lo lắng của nàng nên vội vàng nhận lệnh. “Vâng, nương nương cứ yên tâm, nô tài sẽ lựa chọn thật cẩn thận,
tuyệt đối sẽ không để lục điện hạ xảy ra sơ suất gì.”
Nói xong hắn dừng lại, vô thức liếc nhìn đại hoàng tử một cái rồi
tiếp tục: “Trưa nay… người nhà của nương nương cũng sai người đến đưa
tin.”
Oanh Thời không khỏi nhíu mày. “Nương nương vừa sinh xong, sao ngươi lại nói chuyện này chứ.”
Hôm nay hai người họ đã thương lượng với nhau, cảm thấy việc này cứ hoãn lại, phải để Hạ Vân Tự điều dưỡng thân mình trước đã.
Tiểu Lộc Tử cười làm lành. “Nếu nô tài cứ giữ chuyện này trong lòng thì sẽ cảm thấy không yên.”
Hạ Vân Tự nín thở, đưa tay vỗ nhẹ vào vai Ninh Nguyên. “Di mẫu có chuyện cần nói với họ, con về phòng trước đi.”
“Vâng.” Ninh Nguyên gật đầu, không hỏi thêm mà nghe lời rời khỏi Diên Phương Điện.
Hạ Vân Tự nhìn chằm chằm vào Tiểu Lộc Tử, hỏi: “Chuyện bình rượu?”