Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 101: Nhẫn



Đôi môi dán lên lưng Thời Thiên, Nguyên Hiên nhắm mắt lại, dùng đôi môi mềm mại để cảm nhận làn da ấm áp trơn nhẵn của Thời Thiên.

Vừa tắm xong không lâu, trên người Thời Thiên còn có mùi sữa tắm thơm nhàn nhạt, phi thường dễ chịu, Nguyên Hiên động tình hôn, hắn chậm rãi nhổm dậy, cấp thiết rải những nụ hôn lưu luyến nóng bỏng từ lưng đến vai Thời Thiên, sau đó đôi môi chậm rãi trượt trên cổ cậu.

Vốn chỉ định đơn giản chiếm tiện nghi xong liền dừng tay, nhưng không ngờ dục hỏa lại bốc lên giữa những động tác khiêu khích.

Tay Nguyên Hiên chầm chậm xoa nhẹ lên thắt lưng Thời Thiên, nơi không hề có chút tì vết, xúc cảm khiến Nguyên Hiên mê muội.

"Tiểu Thiên, tôi... tôi ôm em ngủ được không?" Tận lực hạ thấp giọng, lại phát hiện đối phương không trả lời, Nguyên Hiên mừng thầm, nhỏ giọng nói, "Không nói lời nào coi như em chấp thuận."

Nguyên Hiên chậm rãi nhích về phía trước, lồng ngực dán vào tấm lưng trần của Thời Thiên, tay hắn nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng Thời Thiên khoát lên bụng cậu.

Thời Thiên trong giấc mộng tựa hồ cảm thấy không được khỏe, cậu hừ nhẹ vào tiếng, trở mình, quay mặt về phía Nguyên Hiên ngủ, tay cũng vô tình khoát lên thắt lưng hắn.

Nguyên Hiên dựa vào rất gần, tư thế ngủ của Thời Thiên khiến lồng ngực hai người dán sát vào nhau.

Nguyên Hiên hít vào một hơi, nhìn gương mặt Thời Thiên gần trong gang tấc, lại hít thêm một ngụm khí nữa, toàn thân căng cứng như dây cung, chỉ sợ bất cẩn một chút liền đứt đoạn.

Bàn tay tà ác mò xuống dưới thân Thời Thiên, Nguyên Hiên nhìn chằm chằm vào mặt Thời Thiên, chỉ lo Thời Thiên đột nhiên tỉnh lại phát hiện hành vi vụng trộm của mình.

Nguyên gia thiếu gia luôn luôn muốn gió được gió chưa bao giờ phải chịu oan ức như vậy, đến cả việc mưa mưa gió gió mà cũng phải xoắn xuýt do dự nửa ngày, Nguyên Hiên thật sự có chút xem thường chính mình.

"Tiểu Thiên, khả năng kiềm chế của tôi rất kém." Hôn lên sống mũi xinh đẹp của Thời Thiên, Nguyên Hiên bị dục hỏa thiêu đốt khó chịu, hắn khàn giọng, "Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi. Cho tôi làm một lần thôi được không?"

Lại một lần nữa đem sự trầm mặc của Thời Thiên cưỡng ép coi thành ngầm đồng ý, Nguyên Hiên tự thuyết phục chính mình hôn Thời Thiên từ cái trán xuống mi mắt, cuối cùng, đôi môi chạm phải những giọt lệ ấm nóng.

Nguyên Hiên sững sờ, lập tức mở choàng mắt, lúc này mới phát hiện người con trai trong lồng ngực đang nức nở đến run rẩy, cậu vẫn chưa tỉnh, nhưng mi tâm nhíu chặt, như đang lâm vào cơn ác mộng tuyệt vọng.

Nguyên Hiên đau lòng không thôi, hắn lau khô nước mắt cho Thời Thiên, "Không sao cả, có tôi đây, có tôi đây." Ôm lấy người con trai trong lồng ngực, Nguyên Hiên nhẹ nhàng vỗ về.

Mấy phút sau, người trong lòng rốt cuộc không còn khóc nữa, Nguyên Hiên rón rén xuống giường, đi vào phòng tắm, tắm rửa một thân kìm nén bằng nước lạnh.

Nhìn gương mặt nghẹn khuất của chính mình trong gương, Nguyên Hiên thở dài.

Xem ra tên hắn phải đọc ngược lại rồi.

Tắm xong lại leo lên giường, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, vẫn muốn chạm vào người con trai trước mặt.

Nguyên Hiên không kiềm lòng được nắm chặt tay Thời Thiên, khi tầm mắt buông xuống chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay cậu, Nguyên Hiên hoan hỉ cong lên khóe môi.

Còn không thừa nhận rằng cậu thích hắn? Không phải nhẫn vẫn đeo trên tay hay sao?

Nguyên Hiên vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay Thời Thiên, không nhịn được cúi đầu hôn một cái, trong giây lát, tầm mắt tập trung vào chữ trên chiếc nhẫn, "Thần."

Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng không rõ, Nguyên Hiên tưởng mình nhìn nhầm, hắn lặng lẽ lấy chiếc điện thoại dưới gối, soi đèn vào chiếc nhẫn trên tay Thời Thiên.

"Tên khốn kiếp kia!"

Nhìn chữ "Thần" trên chiếc nhẫn, Nguyên Hiên nghiến răng nghiến lợi chửi thầm, lúc này mới chợt bừng tỉnh.

Chiếc nhẫn hắn đưa cho Thời Thiên có khắc tên hắn, sớm đã bị Cổ Thần Hoán đổi!

"Cổ Thần Hoán, dám chơi tôi à, anh thua chắc rồi!"

Nguyên Hiên phẫn hận lầm bầm, sau đó điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng nắm chặt tay Thời Thiên, động tác mềm nhẹ chạm vào chiếc nhẫn trên tay Thời Thiên, chậm rãi, chậm rãi tháo nó ra.

Thuận lợi tháo chiếc nhẫn khỏi tay Thời Thiên, Nguyên Hiên lại xuống giường, nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, đứng trước bồn cầu, hắn vung tay, chuẩn bị ném chiếc nhẫn vào.

Chỉ là, tay đừng lại giữa không trung.

Vài giây yên tĩnh trôi qua, Nguyên Hiên hạ tay xuống, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay giữa, khóe môi vung lên một mạt quỷ tiếu.

Hắn sao có thể phá hủy chiếc nhẫn này dễ dàng như vậy.

Chiếc nhẫn này vẫn còn rất hữu dụng.

Cổ Thần Hoán, anh chờ xem.

Đêm đó, Nguyên Hiên coi như cảm nhận được cảm giác thống khổ khi toàn thân bị dục hỏa thiêu đốt, rõ ràng biết khả năng tự kiềm chế của mình rất kém, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn ngủ cùng một cái giường với Thời Thiên, đến cuối cùng, chỉ có thể một lần lại một lần tắm nước lạnh, cho đến khi trời sắp sáng, Nguyên Hiên mới mệt mỏi ngã lên ghế sopha bắt đầu ngủ vù vù.

Kết quả Nguyên Hiên ngủ không tới một canh giờ, Thời Thiên đã rời giường.

Sáng sớm sau khi rời khỏi khách sạn, Thời Thiên cùng Nguyên Hiên ăn sáng tại một nhà hàng, ăn được một nửa, thấy Nguyên Hiên ngồi ở đối diện vẫn còn ngái ngủ, Thời Thiên rốt cục không nhịn được mở miệng.

"Hay là anh quay về khách sạn ngủ bù đi, chuyện của cha tôi có tôi là được rồi."

"Không sao." Nguyên Hiên ngáp một cái, chưa tỉnh ngủ nhưng vẫn không quên đùa một câu."Ở bên lão bà là quan trọng nhất."

Thời Thiên không nói gì, sắc mặt phức tạp cúi đầu uống canh.

Trên đời này, ngoại trừ cha và Từ thúc, người mà cậu mắc nợ nhiều nhất chính là nam nhân trước mắt.

Ăn xong điểm tâm, Thời Thiên cùng Nguyên Hiên đi đến bệnh viện, lúc này cuộc phẫu thuật của Thời Việt Nam chuẩn bị bắt đầu, Thời Thiên đi gặp bác sĩ để tìm hiểu tình huống, còn Nguyên Hiên thì ngồi bên giường tán gẫu với Thời Việt Nam.

Khả năng chém gió của Nguyên Hiên rất khá, thêm vào việc hắn thực sự coi Thời Việt Nam là nhạc phụ của mình mà đối xử, cho nên nói chuyện với hắn khiến tâm tình Thời Việt Nam tốt vô cùng.

Thời Việt Nam biết Nguyên Hiên có ý với Thời Thiên, cũng biết rõ gia thế hiển hách của Nguyên Hiên, cho nên Thời Việt Nam cũng hi vọng con trai mình có thể đến với Nguyên Hiên.

Có lẽ là do quá đau lòng và hổ thẹn với Thời Thiên, cho nên Thời Việt Nam - người đã từng trải qua nhân sinh trắc trở chỉ mong muốn con trai mình có một cuộc sống yên vui, vô luận nửa kia của Thời Thiên là nam hay nữ, chỉ cần Thời Thiên nguyện ý, Thời Việt Nam đều sẽ dựa theo ý nguyện của cậu mà cân nhắc.

Thời Việt Nam được đẩy vào phòng giải phẫu, Nguyên Hiên vẫn luôn cùng Thời Thiên chờ ở bên ngoài.

Cuộc phẫu thuật diễn ra rất lâu, mãi đến khi trời tối mới kết thúc, bác sĩ nói cho Thời Thiên phẫu thuật rất thành công, chỉ cần dùng thuốc điều trị trong vòng hai tháng nữa sẽ hoàn toàn hồi phục, Thời Thiên kích động đến nỗi ôm chầm lấy Nguyên Hiên bên cạnh.

Cậu vì cuộc phẫu thuật này của cha mà phải chịu biết bao nhục nhã, từ việc phải quỳ xuống trước mặt Cổ Thần Hoán cho đến bị Đường Bản Xuyên làm nhục, lại bị Cổ Thần Hoán đánh đập cường bạo, cuối cùng lại lần nữa phải làm tình nhân cho Cổ Thần Hoán, trước khi hoàn toàn sụp đổ, Nguyên Hiên đã cứu vớt cậu.

Sau khi phẫu thuật Thời Việt Nam rất suy yếu, luôn trong trạng thái mê man, đêm đó Thời Thiên không hề rời đi mà nằm nhoài bên giường bệnh Thời Việt Nam mà ngủ.

Thời Thiên không về khách sạn, Nguyên Hiên cũng không đi, hắn đắp chiếc áo khoác của chính mình, nằm ngủ một đêm trên băng ghế dài ngoài hành lang, sáng sớm lúc tỉnh dậy, Nguyên Hiên phát hiện trên người mình có thêm một chiếc áo khoác.

Chiếc áo nhìn rất quen mắt.

Nguyên Hiên đứng dậy, vô cùng nghi hoặc tiến vào phòng bệnh, đập vào mắt là cảnh Thời Thiên nằm nhoài bên giường, trên người chỉ mặc một chiếc sơmi mỏng manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.