Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 106: Người điên



Quá mức khốn đốn, Thời Thiên chỉ cảm thấy đầu óc vựng vựng hồ hồ, tốc độ lên lầu cũng trở nên chậm chạp, cậu vịn một tay vào thành cầu thang, vừa đi vừa ngáp.

Leo đến khúc ngoặt giữa cầu thang tầng ba, Thời Thiên đang cực kỳ buồn ngủ mơ hồ nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân.

Có chút nghi hoặc, Thời Thiên đưa tay lên che miệng ngáp một cái chậm rãi quay người lại, chỉ là còn chưa nhìn rõ, một đôi tay mạnh mẽ đột ngột vươn về phía cậu.

Thời Thiên chỉ cảm thấy cổ thoáng đau xót, còn chưa kịp kêu thành tiếng, thân thể đã bị một cỗ lực đè vào cổ đẩy lùi ra sau, cả người lảo đảo, bịch một tiếng, lưng đụng vào tường.

Sau gáy cũng thuận theo cỗ lực quen thuộc này mà đập mạnh vào vách tường, trong nháy mắt, Thời Thiên chỉ cảm thấy mắt hoa lên, mơ mơ hồ hồ, Thời Thiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một khuôn mặt tràn ngập lệ khí điên cuồng.

Cổ Thần Hoán!

Ngay sau đó, cơn buồn ngủ của Thời Thiên toàn bộ tiêu tan.

"Con mẹ nó em dám hôn môi với nam nhân kia!"

Tiếng gầm đầy giận dữ mạnh mẽ giáng xuống, Cổ Thần Hoán tăng lực đạo trên tay, hắn hung tợn nhìn trừng trừng vào đôi môi sưng đỏ của Thời Thiên, hận không thể xé nát tất cả.

Không ai biết hắn đứng cách đó không xa cuồng nộ vì nhìn thấy Thời Thiên ôm hôn Nguyên Hiên, hắn biết rõ Thời Thiên rất không thích tiếp xúc ám muội với người đồng giới, nhưng cậu lúc ấy không hề phản kháng, cũng không có bất kỳ biểu tình chán ghét nào, trái lại còn nhắm mắt hôn trả.

Thời Thiên căn bản không thể thốt ra được một câu, hai tay gắng sức gỡ tay của Cổ Thần Hoán trên cổ mình, hai má vì thiếu dưỡng khí mà đỏ hồng.

Giờ khắc này, Thời Thiên thật sự có cảm giác sợ hãi, Cổ Thần Hoán muốn giết cậu!

Không phải vì phẫn nộ, mà là vì mất khống chế!

Khi Thời Thiên tưởng rằng cậu cứ như vậy nghẹn thở mà chết thì Cổ Thần Hoán bỗng nhiên thả lỏng tay ra khỏi cổ Thời Thiên, Thời Thiên bị nguồn lực đẩy lui, một bên vai va vào tường, cậu đứng sát mép cầu thang, bước thêm một bước là trượt chân ngã lăn xuống.

Cổ bị siết đến cực hạn, Thời Thiên quỳ gối xuống mặt đất, một tay chống xuống sàn, một tay xoa cổ, cậu không thể thốt ra được câu nào, chỉ liên tiếp ho khan.

Thời Thiên còn chưa lấy lại được hô hấp, Cổ Thần Hoán đã đi đến trước mặt cậu, hắn khom người túm lấy cổ áo Thời Thiên, thô bạo lôi cậu đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó nhấn cậu trên tường.

Sắc mặt Cổ Thần Hoán nguy hiểm mà âm lệ, hắn nhìn chằm chằm Thời Thiên vẫn đang ho khan, hơi thở nặng nề, âm hiểm cười, "Làm bạch lĩnh, còn sống trong khu nhà xa hoa, ngay cả lão phế vật Thời Việt Nam cũng được hầu hạ cung phụng, em bây giờ thật đúng là khoái hoạt a."

"Xem ra thang máy không thể vận hành là do anh giở trò quỷ." Thời Thiên rốt cục rốt cục mở miệng, có lẽ là bị sự thô bạo vừa rồi của Cổ Thần Hoán chọc tức, hai mắt Thời Thiên cũng tràn ngập lửa giận, thậm chí còn không sợ chết mà khiêu khích, "Kéo tôi vào dãy hành lang không có camera? Ha ha, tôi biết tại sao anh làm như vậy."

Đối mặt với đôi mắt lệ khí ngày càng đày đặc của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên không có chút sợ hãi nào, cậu cười lạnh, "Bởi vì đối với kiểu nhà mấy tầng mật mã chống trộm này, anh không có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay tiến vào phòng tôi như trước đây, hơn nữa dọc đường từ Xán Dạ đến nhà tôi đâu đâu cũng có quản chế, anh không có lá gan dám chặn tôi giữa đường, hơn nữa hiện tại anh cũng không có cơ hội bắt cha tôi từ bệnh viện đến dưới sự khống chế của anh, anh không thể dùng thủ đoạn uy hiếp tôi như trước, cho nên chỉ có thể đêm hôm khuya khoắt dùng phương thức đê tiện chặn đường tôi ở dây."

Hô hấp của Cổ Thần Hoán ngày càng nặng nề, gương mặt nổi giông bão như có gì đó sắp nổ tung!

Bởi vì Thời Thiên nói, đúng hết!

Sau khi trở lại K thị, Cổ Thần Hoán không có cơ hội gặp mặt Thời Thiên, hắn gọi điện thoại cho Thời Thiên, nhắn tin cho cậu, sau khi tất cả công sức bỏ ra đều uổng phí, hắn tìm được nơi ở hiện tại của Thời Thiên, nhưng khu nhà Thời Thiên đang sinh sống đẳng cấp khác một trời một vực so với căn nhà trọ trước kia, hơn nữa mỗi một tầng hành lang đều bố trí camera, muốn lặng lẽ tới khi cậu say trong mộng giống như lúc trước, căn bản là không có khả năng.

Cổ Thần Hoán cũng thử ôn hòa nhã nhặn lái xe đậu ở gần nhà Thời Thiên để chờ cậu, nghĩ rằng khi Thời Thiên xuất hiện hắn sẽ nhẹ nhàng mời cậu lên xe hắn, hai người hẹn hò, không nói về những gút mắc giữa hai người, chỉ ngồi tán gẫu như những đôi tình nhân bình thường để hâm nóng tình cảm, nhưng, Cổ Thần Hoán không chỉ không có cơ hội mời Thời Thiên, trái lại mỗi ngày đều đứng nhìn một nam nhân khác lái xe ra ra vào vào nhà Thời Thiên.

Mỗi sáng sớm Nguyên Hiên đều lái xe đến trước cửa nhà Thời Thiên đưa cậu đi làm, còn buổi tối, vô luận Thời Thiên thức khuya đến mức nào Nguyên Hiên đều luôn ở bên cạnh cậu, mãi đến khi Thời Thiên xong việc, hắn lại lái xe đưa cậu về nhà.

Toàn bộ tinh lực của Thời Thiên đều đặt vào công việc, Quan Lĩnh hẹn cậu cùng vài người bạn ra ngoài uống rượu hát KTV, Thời Thiên đều dùng lý do bận việc để từ chối. Cho nên mấy ngày gần đây, Thời Thiên đều không đi ra ngoài một mình, khiến Cổ Thần Hoán không có bất kỳ cơ hội nào để định ngày hẹn Thời Thiên, bởi vì chỉ cần có Nguyên Hiên ở đây, hắn sẽ không xuất hiện.

Hoặc có lẽ rằng, Cổ Thần Hoán không muốn dùng thủ đoạn cực đoan.

"Thời Thiên, em thực sự cho rằng tôi không có cách nào sao?" Âm thầm nghiến chặt răng, Cổ Thần Hoán hơi thở nặng nề phun trên mặt Thời Thiên.

"Anh buông tay!" Thời Thiên nắm chặt cổ tay Cổ Thần Hoán, dùng lực hất sang một bên, cậu chán ghét loại tư thế này, nó khiến cậu cảm thấy như một nữ nhân yếu đuối bị Cổ Thần Hoán dễ dàng đùa bỡn, "Tôi không còn muốn dính dáng gì đến anh nữa!"

"Buông tay? Nếu không thì sao? Em sẽ làm gì tôi?" Cổ Thần Hoán cười thành tiếng, hắn buông cổ áo Thời Thiên, ngay sau đó lại nâng mặt cậu, lồng ngực khỏe mạnh rộng rãi đẩy Thời Thiên khiến lưng cậu áp sát vào tường, thô bạo hôn lên môi cậu.

Động tác Cổ Thần Hoán phi thường thô lỗ, dục vọng chiếm hữu khiến hắn hận không thể đem Thời Thiên nuốt vào trong bụng, hắn không để ý Thời Thiên thống khổ, dùng sức mút vào gặm cắn đôi môi Thời Thiên, đầu lưỡi linh hoạt vội vã tách đôi môi cậu, khát khao, điên cuồng tìm kiếm trêu chọc bên trong không gian thơm ngọt ấm nóng.

"Ân... Anh bị điên a." Thời Thiên đẩy lồng ngực Cổ Thần Hoán, dùng sức đánh vào đầu hắn, còn Cổ Thần Hoán, một tay vững vàng cố định đầu Thời Thiên, một tay nhanh chóng thuận theo vạt áo Thời Thiên tiến vào, mơn trớn tấm lưng cậu. Hắn hướng tới phía dưới cởi thắt lưng của Thời Thiên, nôn nóng kéo quần cậu xuống.

Thời Thiên triệt để kinh sợ, khó tin mở lớn hai mắt, khi cậu ý thức được rằng Cổ Thần Hoán muốn làm gì liền sợ hãi đến mức trái tim nhảy dựng, vì vậy liền điên cuồng giằng co.

Cổ Thần Hoán thật sự là muốn đến điên rồi, nghĩ đến cực hạn hưởng thụ mà thân thể Thời Thiên mang lại.

Hắn là một nam nhân bình thường, hơn nữa lại đang tuổi tráng niên, trong cơ thể có quá nhiều khát vọng cần phải phát tiết, nhưng ngoài Thời Thiên ra hắn không có chút cảm xúc mãnh liệt nào đối với người khác, cho dù "làm" với người khác, cũng chỉ giống như uống nước lã lót dạ trong lúc đói bụng mà thôi. Không có chút cảm xúc sảng khoái mãnh liệt nào khiến Cổ Thần Hoán lãnh cảm rất nhiều năm, thế nhưng hiện tại, sau khi chiếm lấy thân thể Thời Thiên, đối với Cổ Thần Hoán mà nói, giống như chiếm được thứ ngọt ngào tốt đẹp nhất trên thế giới này, khoái cảm tràn trề khi tiến vào trong thân thể cậu khiến hắn gần như điên cuồng.

Quần âu phục rất rộng rãi, quần áo trên người đều bị Cổ Thần Hoán vò đến không ra hình thù, Thời Thiên vừa sợ hãi vừa tức giận, khi Cổ Thần Hoán ý loạn tình mê rải những nụ hôn lưu luyến lên cổ Thời Thiên, thừa dịp hắn chưa sẵn sàng, cậu cong lên khuỷu tay, đánh thật mạnh về phía Cổ Thần Hoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.