Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 118: Bỏ mẹ nó đàm phán đi!



Biết Cổ Thần Hoán đang chờ mình, suy đoán trong lòng cũng đã được xác định.

Phái người dùng danh nghĩa Nguyên Hiên đưa cha đi, chính là Cổ Thần Hoán.

Cổ Thần Hoán vẫn luôn biết, biết phương pháp hữu hiệu nhất để đối phó với cậu là gì, thủ đoạn có đê tiện vô liêm sỉ hay không đối với Cổ Thần Hoán không có chút ý nghĩa nào, cái hắn muốn chỉ là kết quả.

Một kết quả có thể khiến cậu hoàn toàn phục tùng hắn.

Đứng trước cửa, cơ thể Thời Thiên căng cứng lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Hiện tại, cậu chỉ có thể nhẫn nại.

Tiên lễ hậu binh.

Hai chân bước vào phòng, cánh cửa liền bị Hứa Vực đóng lại, Thời Thiên cả kinh vội vã xoay đầu đập cửa, đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói đầy chế giễu của Cổ Thần Hoán.

"Ở cùng phòng với tôi khiến em sợ như vậy sao?"

Bàn tay siết chặt lấy nắm đấm cửa dừng lại, cuối cùng chậm rãi buông xuống, Thời Thiên nhắm mắt nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng mở mắt ngoái đầu lại, sắc mặt bình tĩnh đến phát lạnh.

"Phải, vì người ở cùng với tôi là một tên côn đồ bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên."

Cổ Thần Hoán không những không giận mà còn bật cười, hắn mặc áo sơ mi màu trắng, âu phục và caravat mới xếp gọn trên ghế.

"Em không phải lo, tôi đang rất bình tĩnh, hơn nữa tâm tình còn rất tốt."

"Để tránh lãng phí thời gian đôi bên,nói thẳng vào vấn đề chính đi."

"Là anh sai người đưa cha tôi rời khỏi bệnh viện?"

"Là tôi." Không chút do dự đáp lời, Cổ Thần Hoán cười nói, "Có lẽ nên nói là mời, bởi tôi đã cho thủ hạ đối xử với lão gia hỏa kia như khách quý đấy."

"Cổ Thần Hoán, thả cha tôi ra, coi như tôi cầu xin anh." Đi thẳng vào vấn đề, rõ ràng là câu cầu khẩn nhưng thanh âm không mang chút tâm tình nào, lạnh như băng, nói là cầu khẩn, không bằng nói là câu trần thuật.

Mặc âu phục, nhìn thân ảnh lạnh lùng trước mặt, Cổ Thần Hoán khẽ cười, "Lại đây, giúp tôi cài khuy áo."

Thời Thiên đứng yên không nhúc nhích, sắc mặt càng trở nên sương giá.

"Chút thành ý đó cũng không bỏ ra nổi, em bảo tôi phải làm gì đây." Cổ Thần Hoán khẽ thở dài, "Có lẽ tôi nên sai người đưa Thời Việt Nam đến chiếc du thuyền này, đa phần khách khứa ở đây đều biết đến Thời Việt Nam, ông ta vừa xuất hiện, nhất định là muôn người chú ý."

Cổ Thần Hoán quay người cầm lấy điện thoại, phía sau truyền đến tiếng Thời Thiên, "Có phải chỉ cần làm theo lời anh nói, anh sẽ thả cha tôi?"

Cổ Thần Hoán đặt điện thoại xuống, quay người nhìn Thời Thiên, "Ít nhất tôi có thể bảo đảm Thời Việt Nam sẽ sống thoải mái ở căn biệt thự kia."

Thời Thiên dừng một chút, "Để tôi giúp anh."

Nói xong, Thời Thiên đi tới trước mặt Cổ Thần Hoán. Giữa hai người chỉ còn khoảng cách bằng một nắm tay, cậu gần như có thể cảm nhận được hơi thở mang mùi thuốc nhàn nhạt từ Cổ Thần Hoán

Thời Thiên giơ tay lên nhanh chóng giúp Cổ Thần Hoán cài khuy áo, Cổ Thần Hoán phối hợp với động tác của cậu, mặc dù cơ thể không nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Thời Thiên.

Gương mặt xinh đẹp này.

Đôi mắt, sống mũi, bờ môi, một khi nghiêm túc nhìn kỹ, thực sự rất khó để rời tầm mắt.

Cài xong khuy áo, Thời Thiên vừa định thả tay xuống, Cổ Thần Hoán đột nhiên híp mắt cười, "Còn caravat nữa."

Gương mặt thanh tú của Thời Thiên hiện lên chút bực bội nhưng rất nhanh lại trở lại như thường, nhưng biểu tình nhỏ ấy của cậu vẫn bị Cổ Thần Hoán thu vào đáy mắt.

Thời Thiên cúi xuống cầm lấy caravat trên ghế, động tác có chút thô bạo lôi kéo Cổ Thần Hoán cấp tốc thắt lên cổ hắn, kết quả vì quá vội vàng lên thắt sai, cậu đành phải tháo ra thắt lại lần nữa.

Có lẽ là do tâm tình rối loạn, lại bị ánh mắt chế giễu của Cổ Thần Hoán nhìn chằm chằm cho nên Thời Thiên có chút luống cuống, chiếc caravat như đang chống lại cậu, cậu càng vội vàng càng phải thắt lại nhiêu lần, cuối cùng cậu mất kiên nhẫn siết mạnh vào cổ Cổ Thần Hoán.

"Em muốn siết chết tôi sao?" Cổ Thần Hoán chỉ cười, rất hứng thú nhìn Thời Thiên đầy mặt tức giận nhưng vẫn cố ra vẻ quật cường, thanh âm tràn ngập từ tính, "Nhẹ thôi."

Nhìn Thời Thiên đang cố gắng đè nén ảo não trong lòng cùng hai má ửng đỏ của cậu, nụ cười bên khóe môi Cổ Thần Hoán càng dương cao, tay hắn nâng lên ôm lấy eo Thời Thiên.

"Được."

Thời Thiên đáp lời, cậu lùi về phía sau tránh khỏi tay Cổ Thần Hoán, mặt không thay đổi nhìn hắn.

Đồng ý phục vụ Cổ Thần Hoán như kẻ hầu người hạ không phải bởi vì Thời Thiên muốn hắn lập tức thả cha cậu mà bởi vì dựa vào thủ đoạn Cổ Thần Hoán đã từng dùng để đối phó với cậu hồi trước, việc thương lượng để hắn thả cha cậu về gần như... không, chắc chắn là không thể.

Cậu thuận theo hắn chỉ vì không muốn hắn tức giận mà làm tổn hại đến danh dự của Nguyên gia.

Dù sao bây giờ hận ý của Cổ Thần Hoán đối với Nguyên Hiên cũng không quá sâu đậm.

Nói chung, hết thảy đều phải đợi đêm nay kết thúc mới có thể suy nghĩ cách giải quyết.

Hiện tại điều duy nhất có thể bảo đảm chính là Cổ Thần Hoán sẽ không động vào Thời Việt Nam.

"Thắt đẹp lắm." Cổ Thần Hoán quay người đi đến một cái gương gắn trên tường, biểu tình hài lòng lập tức biến thành âm trầm, "Chắc là thắt cho nam nhân khác không ít lần rồi đúng không?"

Thời Thiên không trả lời Cổ Thần Hoán, cậu thành thật nói, "Chờ thịnh yến đêm nay kết thúc, chúng ta tìm thời gian hảo hảo đàm luận được không?"

"Thời Thiên." Cổ Thần Hoán quay người ngồi ở trên ghế sa lon, thân hình lười biếng dựa vào ghế dựa, tự tiếu phi tiếu nhìn Thời Thiên, "Nói là chờ tiệc rượu kết thúc rồi mới đàm luận, nhưng thật ra là để kéo dài thời gian đúng không, em thực sự cho rằng tôi không biết em đang nghĩ gì sao?" Hắn cười quỷ dị, "Em đang nghĩ, chờ sóng yên gió lặng vượt qua đêm nay sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho tên họ Nguyên kia, sau đó hai người cùng nghĩ cách cứu Thời Việt Nam. Có lẽ em còn nghĩ thật may là tôi dùng Thời Việt Nam để uy hiếp em nên tôi chắc chắn sẽ không làm gì ông ta, các em có rất nhiều thời gian suy nghĩ đối sách."

Ánh mắt sắc bén của Cổ Thần Hoán như muốn đục một lỗ trên người Thời Thiên, Thời Thiên cảm giác trong lòng nhói lên một cái, cậu tự nhiên rời ánh mắt đi nơi khác, nhàn nhạt nói, "Anh cả nghĩ quá rồi, tôi chỉ là muốn...."

"Có lẽ tôi nên nói cho em biết cảm nghĩ của tôi." Cổ Thần Hoán cắt lời Thời Thiên, "Cho dù em có nói nhiều hơn nữa cũng không thể thay đổi ý định của tôi, còn nữa, mục đích phái người đưa Thời Việt Nam đi rất đơn giản, vì tôi muốn nắm giữ em trong lòng bàn tay." Thấy Thời Thiên chuẩn bị nói gì đó, Cổ Thần Hoán cười lạnh một tiếng, "Loại thủ đoạn này rất đê tiện phải không? Ha ha, bốn năm nay việc đê tiện nhất tôi từng làm không chỉ có vậy, đã là thủ đoạn hữu hiệu nhất thì cho dù có dùng đến mấy ngàn lần tôi cũng không cảm thấy đê tiện."

Thời Thiên nhìn Cổ Thần Hoán dựa trên ghế sa lon, trên mặt mang theo ý cười nhìn cậu như đang nhìn một chiến lợi phẩm, lạnh lẽo thê lương nở nụ cười.

Cổ Thần Hoán bây giờ....

Chỉ có cái tên là giống với người trong trí nhớ của cậu.

Hắn có thể tùy ý biến hóa hình tượng của mình khiến người khác vĩnh viễn không thể biết được đâu mới thật sự là hắn.

Biết rằng không thể thương lượng với Cổ Thần Hoán, Thời Thiên cũng đành nói thẳng.

Kỳ thực Thời Thiên rõ ràng, cậu và Cổ Thần Hoán căn bản vốn không có gì để nói, "Anh không phải chê tôi đã từng ngủ với người khác sao? Không phải anh nói rằng sẽ không bao giờ chạm vào người đã từng xảy ra quan hệ xác thịt với người khác sao? Đúng rồi, anh còn bảo tôi hãy chờ chết đi, hiện tại lại nói muốn nắm tôi trong lòng bàn tay là có ý gì?"

(Editor: Ý bạn thụ là anh công đã chê bạn ấy bẩn rồi thì còn dây dưa với bạn ấy làm gì. Đoạn này edit hơi tối nghĩa ==)

"Em cho rằng bây giờ em vẫn còn giá trị, còn xứng bò lên giường của tôi sao?" Cổ Thần Hoán đột ngột ngồi thẳng người, trên mặt lệ khí tầng tầng, "Ngoại trừ gương mặt kia, em chẳng còn giá trị gì." Mỗi khi nhớ tới hình ảnh người con trai trước mặt hôn môi ôm ấp nam nhân khác, cùng với cảnh tượng cậu triền miên trong lòng kẻ nọ, cảm xúc của Cổ Thần Hoán liền mất khống chế.

"Vậy anh bắt cha tôi làm gì?" Sắc mặt Thời Thiên bình tĩnh, giọng nói cũng rất bình tĩnh, nếu không nói là thờ ơ.

"Để em đến bên cạnh tôi, làm người hầu của tôi." Cổ Thần Hoán lại ngồi tựa vào ghế salon, tư thái nhàn hạ, "Tôi muốn hưởng thụ cảm giác được người đã từng là thiếu gia hầu hạ, có lẽ ngày nào đó tâm tình không tốt, cũng có thể tát mấy cái lên khuôn mặt xinh đẹp của em để tiết hỏa."

"Nếu tôi không muốn thì sao?" Thời Thiên vẫn rất bình tĩnh.

"Đương nhiên là lấy mạng Thời Việt Nam."

Cổ Thần Hoán nói xong, Thời Thiên đột nhiên không chút kiêng kỵ bật cười trào phúng, lớn tiếng nói, "Thật khiến tôi thất vọng a Cổ Thần Hoán, tôi còn tưởng anh có cái gì mới mẻ." Tràng cười vụt tắt, khóe môi Thời Thiên giương lên đầy cao ngạo, cậu mở rộng hai tay, "Được thôi, cứ giết đi, anh giết cha tôi, tôi sẽ xuống âm phủ tạ tội với ông ấy."

Khuôn mặt trầm ổn âm trầm chậm rãi nhuốm một tầng băng sương, đôi mắt Cổ Thần Hoán lạnh lùng híp lại, vừa định mở miệng nói gì đó lại bị Thời Thiên cười lạnh cắt lời, "Có phải anh muốn nói anh sẽ không lập tức để cha tôi chết đi mà sẽ cho người tra tấn ông ấy sống không bằng chết? Đúng rồi, anh vừa nói sẽ đưa cha tôi đến đây cho tất cả mọi người phỉ nhổ?"

Tư thế hai tay vòng qua trước ngực giấu dưới nách đã thành công che giấu sự tức giận của Cổ Thần Hoán, Cổ Thần Hoán không nói mà nhìn chằm chằm Thời Thiên chờ cậu nói tiếp.

"Cổ Thần Hoán." Từng câu từng chữ vô cùng cứng cỏi, "Từ bây giờ, bỏ mẹ nó đàm phán đi... Tôi sẽ không cho anh cơ hội uy hiếp tôi nữa, anh muốn làm gì thì làm...."

Sớm nên như vậy, so với việc cả đời này nằm dưới sự khống chế của Cổ Thần Hoán, còn không bằng buông bỏ hết thảy mà chống lại hắn một lần, trước đây cậu vật vờ tồn tại qua ngày, chưa bao giờ suy nghĩ cho cuộc sống của chính mình, nhưng bây giờ cậu muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ những điều mà cậu cho là trọng yếu.

"Nếu anh đưa cha tôi lên chiếc du thuyền này tôi sẽ tự sát trước mặt tất cả mọi người, có người chết trên du thuyền, để xem lúc đó ai dám đụng đến cha tôi. Nếu anh sai người tra tấn cha tôi, vậy được...." Thanh âm Thời Thiên ngày càng tàn nhẫn, "Trên người ông ấy có bao nhiêu vết thương, tôi sẽ rạch lên mặt mình bấy nhiêu vết.... Nếu cha tôi sống không bằng chết, những ngày tháng sau này, tôi sẽ để chính mình sa đọa trên giường cùng các loại nam nhân...."

Nhìn thần sắc Cổ Thần Hoán càng ngày càng âm trầm, Thời Thiên nở nụ cười bi thương mà quyết tuyệt, "Cổ Thần Hoán, anh cảm thấy tôi rất vô lý phải không? Lấy chính bản thân mình ra uy hiếp anh, ha ha, tôi đang đánh cược, đánh cược anh sợ tôi sẽ chết, nhưng tôi không sợ thua đâu, tôi đặt cược tính mạng của mình vào trò chơi này cho nên không còn gì để mất nữa rồi."

Quả thực, nên là như vậy.

Đây mới đúng là Thời Thiên cậu.

Thời Thiên nói xong, cậu hờ hững liếc mắt nhìn caravat của Cổ Thần Hoán, cười lạnh nói, "Rất vinh hạnh, có thể giúp Charles tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh thắt caravat. Đêm nay chúc Charles tiên sinh chơi đùa vui vẻ."

Nói xong, Thời Thiên quay người, không chút hoang mang đẩy cửa rời đi.

"Đi thong thả, Dương trợ lý." Lúc này, giọng nói u lãnh của Cổ Thần Hoán từ phía sau Thời Thiên vững vàng truyền đến, không chen lẫn một tia nhiệt độ, "Đêm nay, tôi nhất định sẽ phi thường vui vẻ, nhất định."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.