Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 122: Cùng nhau tâm sự



Đêm đã khuya, lối đi bộ trước khách sạn tình cờ truyền đến tiếng động cơ xe ô tô.

Hiệu quả cách âm của khách sạn này thật sự không tốt, khi tiếng ồn vọng vào gian phòng, Thời Thiên vẫn đang chìm trong cơn ngủ mê đột nhiên cau mày trong vô thức.

Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, mặt Thời Thiên đỏ bừng, chóp mũi và cái trán lấp lánh mồ hôi, mi tâm nhíu chặt, cả khuôn mặt đẹp đẽ không còn dáng vẻ cứng cỏi quật cường, dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn ngủ, ngược lại còn lộ ra một chút yếu đuối hiếm thấy.

Cổ Thần Hoán đột nhiên muốn đưa tay vuốt ve gương mặt cậu.

Hắn cười thầm trong lòng, nhưng ngay sau đó lại khẽ thở dài.

Cổ Thần Hoán đi tới bên cửa sổ đóng cửa lại, sau đó lại vào nhà vệ sinh nhúng chiếc khăn lông trắng vào nước rồi quay trở lại giường. Cả quá trình đều đi lại hết sức nhẹ nhàng.

Cổ Thần Hoán cúi xuống dùng chiếc khăn lông sạch sẽ trên tay rất cẩn thận lau mặt cho Thời Thiên, động tác dịu dàng như đang âu yếm, hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở mềm mại của Thời Thiên phun lên mặt Cổ Thần Hoán, Cổ hần Hoán không nhịn được vào dán sát vào Thời Thiên.

Thời Thiên có chút miệng khô lưỡi khô, cậu trở mình, hàng lông mày nhíu lại, Cổ Thần Hoán lập tức hiểu được, hắn rót một ly nước cho Thời Thiên rồi ngồi xuống giường, nâng người Thời Thiên lên để cậu dựa hẳn vào mình, sau đó mới kề ly nước vào miệng cậu.

"Uống đi... "

Nghe thấy giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, Thời Thiên mơ mơ màng màng hé miệng, chất lỏng mát lạnh trượt vào cổ họng dập tắt cơn khát cháy bỏng, Thời Thiên cảm thấy khá hơn.

Thời Thiên uống nước xong, Cổ Thần Hoán đặt cốc lên bàn, vốn định đỡ Thời Thiên nằm xuống thì không ngờ Thời Thiên lại chủ động tựa đầu vào ngực hắn, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

"Cảm ơn, cảm ơn anh... "

Thời Thiên nói rất nhỏ, khóe môi khẽ cười đầy vui sướng, cậu nắm lấy tay Cổ Thần Hoán, sau đó nghiêng đầu đem tay hắn áp lên má mình.

Thời Thiên không chút phòng bị làm ra động tác ỷ lại như vậy khiến Cổ Thần Hoán cảm thấy như có một dòng nước ngọt ngào chảy thẳng vào tim khiến hắn say mê không thôi.

"Cám ơn anh, Nguyên Hiên... "

Lời nói vừa thoát ra khỏi môi Thời Thiên Cổ Thần Hoán giống như bị điện giật, thân thể nhất thời cứng đờ, gương mặt vốn lạnh lùng lại càng trở nên âm u.

Cổ Thần Hoán nhìn Thời Thiên lại tiếp tục ngủ mê man trong lồng ngực, hắn siết chặt tay nhìn gương mặt ôn hòa trong lòng mình, cuối cùng vẫn phải cố gắng kiềm chế lửa giận.

Thời Thiên một lần nữa nằm xuống, Cổ Thần Hoán vẫn ngồi im lìm trên ghế yên lặng không nói tiếng nào, hắn nhìn Thời Thiên chăm chú, ánh mắt lúc sáng lúc tối giống như đang suy nghĩ cái gì, hoặc cũng có thể là đưa ra một quyết định nào đó.

Khoảng nửa tiếng trôi qua, Cổ Thần Hoán đứng dậy cởi áo tháo giày rồi vén chăn lên chui vào nằm bên cạnh Thời Thiên, vươn tay ôm chặt Thời Thiên vào lòng, xúc cảm chân thật trong lồng ngực khiến lệ khí trên mặt Cổ Thần Hoán biến mất đi không ít.

"Tôi không cho phép em rời khỏi tôi." Cổ Thần Hoán tì cằm lên tóc Thời Thiên, nhắm mắt lại, "Qua ngày mai, sẽ chỉ còn tôi ở bên em mà thôi. Thiếu gia... "

Trước khi mở mắt ra, Thời Thiên chỉ cảm thấy không được thoải mái, cả người giống như bị một cái gì đó trói chặt.

Khi Thời Thiên khẽ nhúc nhích thân thể Cổ Thần Hoán đã tỉnh lại rồi, hắn yên lặng nhìn cậu, nhìn cặp mắt kia chậm rãi hé mở.

Có lẽ là từ bốn năm trước đã trở thành thói quen, hoặc là một loại ham muốn biến thái, Cổ Thần Hoán phi thường yêu thích dáng vẻ khi Thiên mở mắt chậm rãi tỉnh lại từ giấc mộng.

Khi ấy ánh mắt Thời Thiên mờ mịt, cả khuôn mặt không còn băng lãnh, khiến lòng người rung động.

Nhưng cũng chỉ là một khắc ngắn ngủi ấy mà thôi...

"A!... "

Thấy rõ người trước mắt, Thời Thiên giật mình kêu lên một tiếng, phản ứng sau đó của cậu có thể gọi là điên cuồng, đương nhiên, đó là phản ứng xảy ra ngay sau sự sợ hãi.

Vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt mình không muốn nhìn thấy nhất gần trong gang tấc đối với Thời Thiên còn khó tiếp thu hơn so với việc vừa mở mắt ra đã thấy Cổ Thần Hoán ngồi ở đầu giường, nếu là người có chức năng tim không tốt e rằng đã trợn trắng mắt mà ngất đi.

Thời Thiên giãy dụa vung tay tát vào mặt Cổ Thần Hoán.

"Con mẹ nó anh có bệnh à?" Thời Thiên hét lớn, dùng sức đẩy mạnh vào lồng ngực Cổ Thần Hoán, nhưng Cổ Thần Hoán vẫn không nhúc nhích, vẫn ôm siết lấy cậu.

"Tôi bị bệnh, thuốc giải chính là em."

Cổ Thần Hoán vươn mình ngăn chặn Thời Thiên, dùng sức hôn cậu, hai tay gắt gao giữ đầu Thời Thiên không cho cậu giãy dụa, mãi đến khi đôi môi bị Thời Thiên cắn một cái, Cổ Thần Hoán mới bị đau mà nhả ra.

Thời Thiên lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, lồng ngực không ngừng phập phồng, đôi mắt một khắc trước còn yếu đuối ôn nhu giờ khắc này lại đầy vẻ dữ tợn.

Đã từng có mấy lần vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mặt Cổ Thần Hoán, có một khoảng thời gian cậu từng sợ đến mức cứ nhắm mắt lại là cảm thấy có người ngồi ở đầu giường, lần này hắn lại càng quá phận.

Vừa nãy khi mới mở mắt ra cậu suýt nữa thì bị dọa đến ngất.

"Tôi đang nghĩ, vừa rồi là lần thứ mấy em tát tôi."Cổ Thần Hoán giữ chặt Thời Thiên, vươn tay lau đi vết máu trên khóe môi, tự tiếu phi tiếu nhìn Thời Thiên, có vẻ như hắn không hề tức giận.

Thời Thiên từ từ tỉnh táo lại, hô hấp không còn rối loạn nữa, cậu cười lạnh nhìn Cổ Thần Hoán bên cạnh, "Không phải chê tôi bẩn sao? Còn nằm cùng giường với tôi làm gì? Cũng không chê cái miệng này đã bị kẻ khác hôn qua?"

Cổ Thần Hoán không giải thích gì, kỳ thực cũng là vì không giải thích nổi, hắn đành phải nói, "Thời Thiên, thái độ của em đối với tôi thay đổi quá nhanh."

"Anh yên tâm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chỉ giữ thái độ này, hơn nữa tuyệt đối sẽ kiên trì đến cùng."

Cổ Thần Hoán nheo mắt, "Nói cách khác, em không quan tâm chết sống của Thời Việt Nam?"

Thời Thiên không nói gì chỉ hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang một bên, ánh mắt nhìn đi nơi khác.

Nguyên Hiên nói rất đúng, cậu không thể để cho Cổ Thần Hoán nắm mũi dắt đi.

Huống chi, Thời Thiên cảm thấy nếu Cổ Thần Hoán muốn níu giữ cậu thì sẽ không dám hạ thủ với cha cậu, nói tóm lại, cậu vẫn còn thời gian để cùng Nguyên Hiên nghĩ biện pháp đưa cha ra khỏi sự khống chế của Cổ Thần Hoán.

Về phần đoạn video kia...

Cậu đành phải đánh cược một lần.

Đánh cược Cổ Thần Hoán chỉ hù dọa mình, sẽ không...

"Đoạn video kia tôi chưa đưa cho Thời Việt Nam." Cổ Thần Hoán đột nhiên nói, "Tôi chỉ dọa em thôi."

Ánh mắt Thời Thiên lại một lần nữa dừng trên mặt Cổ Thần Hoán, không lộ ra chút cảm tình nào, cố ý nói, "Cổ Thần Hoán, hiện tại tôi là một người vô tâm vô phế, anh đừng hòng uy hiếp được tôi."

"Nam nhân kia cho em dũng khí phải không?" Cổ Thần Hoán tuy cười nhưng trong thanh âm nghe không ra bất kỳ ý cười nào, "Thời Thiên, em thực sự yêu cậu ta?"

"Đúng vậy."

"Yêu nhiều đến mức nào?"

"Không liên quan gì đến anh."

Cổ Thần Hoán phì cười, hắn đứng dậy bước xuống giường, đi giày vào rồi lại ngồi lên cái ghế kia, Thời Thiên cũng ngồi dậy cảnh giác nhìn Cổ Thần Hoán.

Sắc mặt Cổ Thần Hoán cũng coi như ôn hòa, "Đừng nhắc đến kẻ khác nữa, chỉ nói về chuyện giữa hai chúng ta thôi."

"Cổ Thần Hoán, theo tôi thấy người thay đổi thái độ nhanh nhất là anh mới đúng, rốt cuộc anh muốn thế nào? Cảm thấy cứng không được thì mềm có phải không? Anh nghĩ tôi sẽ mắc câu chắc?"

"Thời Thiên, quay trở về bên cạnh tôi đi, kiên nhẫn của tôi rất có hạn." Những lời Thời Thiên nói có vẻ như chẳng ảnh hưởng gì đến Cổ Thần Hoán, Cổ Thần Hoán nói thẳng, "Tôi không có kiên nhẫn đoạt em về từ tay kẻ khác."

Sự thực là vậy, hắn không thể chịu được những ngày không có Thời Thiên ở bên cạnh, càng không thể chấp nhận Thời Thiên ôm hôn, làm tình với người khác.

Chỉ cần nhớ đến những gì Nguyên Hiên nói trong điện thoại tối quaqua, Cổ Thần Hoán liền cảm thấy đại não gần như nổ tung.

Kỳ thực, hắn rất muốn sử dụng bạo lực.

Đó là thủ đoạn trực tiếp nhất mà hắn muốn dùng để giải quyết các vấn đề.

Thế nhưng, cả đêm suy nghĩ làm cho hắn triệt để tỉnh táo lại.

Có lẽ cái mà Cổ Thần Hoán hận không phải là việc thân thể Thời Thiên đã triền miên với một ai đó không phải hắn, cái khiến hắn hận thực sự đó chính là trái tim cậu không còn dành cho hắn.

"Có phải nếu tôi không đồng ý, anh sẽ lại lôi cha tôi ra để uy hiếp đúng không?"

Cổ Thần Hoán cùng Thời Thiên nhìn nhau, rất bình tĩnh nói, "Không biết. Hiện tại Thời Việt Nam vẫn chưa biết nơi ông ta ở là do tôi cung cấp cho nên sẽ không cảnh giác, tôi sẽ cho ông kẻ hầu người hạ để ông ta an hưởng tuổi già."

Thực ra, hắn rất muốn giết Thời Việt Nam, chỉ riêng việc ông ném xác cha hắn xuống biển đã đủ để hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất lấy mạng ông.

Huống chi, Thời Việt Nam đã làm ra không biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, căn bản không xứng đáng được sống an nhàn như bây giờ.

"Cổ Thần Hoán, chẳng lẽ anh có thể buông bỏ mọi cừu hận? Tôi thấy mẹ anh chết mà không cứu, cha anh vì cứu tôi nên mới bỏ mạng, những chuyện này anh bỏ qua hết sao?"

"Tôi sẽ không truy cứu nữa." Cổ Thần Hoán mở miệng nói, "Ít nhât lúc trước khi em vẫn còn ở bên cạnh tôi, tôi đã trả thù xong rồi."

"Tôi không giống anh, mỗi một chuyện xảy ra cả đời này tôi cũng sẽ không quên. Tôi không muốn quay trở lại với anh."

Sắc mặt Cổ Thần Hoán vẫn bất biến nhưng ánh mắt đã dần trở nên lạnh lẽo, giọng điệu không cho phép thương lượng của Thời Thiên khiến hắn biết rằng mình lại không thành công.

"Nếu không có tên họ Nguyên kia, em có thể mạnh miệng như vậy sao?"

"Anh có ý gì?"

"Thời Thiên, tôi luôn thích đi đường tắt, bởi vì nó tiết kiệm cho tôi rất nhiều thời gian."

Thời Thiên nhíu mày, "Cổ Thần Hoán, anh không cần phải làm ra vẻ bí ẩn với tôi, tôi phải về rồi." Thời Thiên vội vã mặc áo khoác, ngồi bên giường bắt đầu xỏ giày.

"Hoàn cảnh tán gẫu của chúng ta cần phải thay đổi một chút, em phải bình tĩnh để nghe tôi nói...."

"Bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào đều được cả."

"Có lẽ tôi cũng nên gọi tên họ Nguyên kia đến, ba chúng ta cùng nhau tâm sự."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.