Tránh Sủng

Quyển 2 - Chương 2: Cút đi Thời Thiên!



Ly Giản ôm cổ Nghiêm Ngũ thấp giọng cười, "Một bức vẽ nguệch ngoạc của tiểu hài tử cư nhiên lại khiến cho Ngũ thúc coi như bảo bối cất giữ suốt chín năm. Em thực sự hiếu kỳ không biết bức tranh này là do vật nhỏ nào vẽ, bức tranh đối với Ngũ thúc đã là bảo bối, vậy người vẽ còn bảo bối tới mức nào đây. Haiz da... không phải là con trai của Thời Việt Nam đấy chứ."

Nghiêm Ngũ nở nụ cười, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một tia thích ý, "Chính là em ấy."

Ly Giản hôn lên khóe môi Nghiêm Ngũ, cười làm nũng, "Ngũ thúc, không thể tin được a, lúc người ta mới chừng mười tuổi đã có ý đồ với người ta."

Nghiêm Ngũ tựa vào ghế sa lon, nhắm mắt lại, sắc mặt có chút không vui, "Không thể nói là "có ý đồ", khi đó tôi chỉ bị em ấy hấp dẫn, không xấu xa như em nghĩ đâu."

Sự khinh bỉ lóe lên trong mắt Ly Giản, nhưng y vẫn dùng thân thể cọ cọ lấy lòng Nghiêm Ngũ, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, "Vậy Ngũ thúc đưa được người về rồi thì để cậu ta làm bạn giường hay là con nuôi? Nếu là bạn giường, em có thể giúp ngài điều giáo... "

Chát!

Ly Giản còn chưa nói hết câu đã bị Nghiêm Ngũ vung tay giáng xuống một cái tát.

Sắc mặt Ly Giản trắng bệch, y vội quỳ xuống mặt đất, vẻ ma mị yêu nghiệt biến mất trong phút chốc, "Ngũ thúc... em sai rồi... em sai rồi... em không nên nói bậy... em không nên nói bậy... "

Mỗi một câu, Ly Giản lại tự đánh vào mặt mình một cái.

Ly Giản sợ hãi, bởi hơn ai hết y hiểu rất rõ tính cách Nghiêm Ngũ.

Nói thẳng ra, Nghiêm Ngũ còn khó đối phó hơn cả Cổ Thần Hoán.

Tuy rằng, y vẫn luôn xem thường hai người này.

"Đủ rồi, đừng đánh nữa." Nghiêm Ngũ chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói, "Sau này ăn nói phải cẩn thận một chút, hôm nay em không cần theo tôi ra ngoài, ở lại khách sạn tự kiểm điểm lại mình đi." Nói xong, Nghiêm Ngũ rời khỏi phòng.

Nghiêm Ngũ vừa đi, sắc mặt Ly Giản liền thay đổi, y mắng một tiếng đầy thô tục, "Thao... " Sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh soi gương.

Nhìn khuôn mặt bị đánh có chút phát sưng, Ly Giản hận không thể đập tan cái gương, "Mẹ nó, một lão già, còn giả bộ quân tử... "

Y ghét nhất là có người đánh mặt mình.

Sờ sờ khóe miệng mang vết máu, Ly Giản đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, y căm giận cầm lấy bình nước rửa trên bồn rửa mặt ném thẳng vào tấm gương.

"Cút đi Thời Thiên."

Thời Thiên đến trước cửa phòng bệnh Nguyên Hiên đang nằm, cậu nhìn qua cửa kính pha lê thấy bên trong đứng không ít người, Thời Thiên suy đoán những người này là bằng hữu thân thích của Nguyên Hiên nên không lập tức bước vào mà ngồi trên ghế chờ ngoài phòng bệnh,cúi thấp đầu, ánh mắt phức tạp nhìn mặt đất.

Đợi không biết đã bao lâu, cửa phòng bật mở, Nguyên Thường Diệu tiễn mọi người ra ngoài.

Mấy người đứng trước cửa phòng bệnh an ủi Nguyên Thường Diệu vài câu rồi mới rời khỏi, Nguyên Thường Diệu chuẩn bị quay vào phòng bệnh, xoay người một cái liền nhìn thấy Thời Thiên ngồi trên ghế.

Thời Thiên đứng lên, sắc mặt có chút khó coi kêu một tiếng, "Bác trai."

Ánh mắt Nguyên Thường Diệu nhìn Thời Thiên có chút lạnh, nhàn nhạt nói, "Đến thăm Nguyên Hiên phải không, vào đi."

Vốn đã chú ý đến phân phận của Thời Thiên, thêm vào việc Nguyên Hiên bị bắt cóc trên đường tới đón Thời Thiên cho nên hiện tại Nguyên Thường Diệu không thể nào cho cậu sắc mặt tốt.

Tiến vào phòng bệnh, Thời Thiên im lặng nhìn Nguyên Hiên hôn mê nằm trên giường.

Mũi Nguyên Hiên được gắn ống thở, gương mặt khắp nơi bầm tím, chăn đắp ngang bụng, trên lồng ngực được gắn các loại máy móc, bả vai bị trúng đạn cũng quấn một tầng băng gạc thật dày.

Thời Thiên có thể tưởng tượng nắm đấm của Cổ Thần Hoán đã đánh gãy của Nguyên Hiên bao nhiêu xương cốt, còn có hai phát đạn kia nữa, không biết đã khiến Nguyên Hiên chảy bao nhiêu máu.

Nếu như... nếu như Cổ Thần Hoán đánh thêm hai côn, hoặc là cấp cứu muộn một chút thì có lẽ Nguyên Hiên đã mất mạng.

Thời Thiên đi tới bên giường, áy náy nhìn mẹ Nguyên Hiên thần sắc tiều tụy, "Bác gái."

Lâm Lũ Ngọc khẽ đáp lời nhưng vẫn không ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào Nguyên Hiên, thỉnh thoảng đưa tay đau lòng xoa mặt hắn.

Do thời gian dài chưa được nghỉ ngơi, sắc mặt Lâm Lũ Ngọc cực kỳ mệt mỏi, hơn nữa viền mắt ửng hồng, hiển nhiên là mới rơi nước mắt cách đây không lâu, mọi ngày luôn đoan trang quý phái nhưng lúc này trông bà như già đi mười tuổi.

Thời Thiên không đành lòng, nhẹ giọng nói, "Bác gái, bác nghỉ ngơi một lát đi, con sẽ trông Nguyên Hiên."

Nguyên Thường Diệu cũng không đành lòng, ông đi tới khuyên nhủ, "Ra ăn chút gì đi, nếu cứ như vậy, con tỉnh rồi bà lại ngã xuống, bên này có bác sĩ y tá, bà đừng quá lo lắng."

Nguyên Thường Diệu đỡ Lâm Lũ Ngọc đứng dậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Nếu tiểu tử này tỉnh lại phát hiện bà tiều tụy thành như vậy chắc chắn sẽ không dễ chịu, đi thôi, ăn chút gì đi, để hai đứa nhỏ ở riêng với nhau một lát."

Lâm Lũ Ngọc chậm rãi đứng dậy, trước khi đi còn hôn lên trán con trai.

"Ai độc ác như vậy, đánh Tiểu Nguyên ra nông nỗi này... "

"Tôi đã phái người điều tra, rất nhanh sẽ tìm được hung thủ."

Tiếng hai người nói chuyện dần dần biến mất sau cánh cửa, lúc này Thời Thiên mới nắm chặt tay Nguyên Hiên, ánh mắt phức tạp nhìn Nguyên Hiên vẫn còn hôn mê.

"Cảm ơn." Thời Thiên nói rất nhỏ, cậu áp tay Nguyên Hiên lên má mình, hồi lâu sau mới nói tiếp, "Và... xin lỗi."

Có lẽ, tình cảm giữa cậu và Nguyên Hiên cũng chỉ dừng lại ở bốn từ này.

Cảm ơn, và... xin lỗi.

"Nếu không nhờ có anh truyền cho em tự tin và khát vọng, e rằng em thực sự không còn dũng khí sống tiếp."

Thời Thiên mỉm cười yếu ớt, khe khẽ lẩm bẩm, "Chắc là anh phải nằm viện thêm mấy tháng nữa, đợi đến khi anh có thể tới tìm em thì có lẽ lúc đó em đã hoàn toàn thay đổi. Về việc thay đổi thành như thế nào, a, có lẽ sẽ thay đổi thành người mà chính em cũng chán ghét."

"Em không hề đáng thương, chỉ là em đã quá quen với cuộc sống đủ đầy, cho nên mới không chịu nổi những điều nhỏ nhặt này."

"Thực ra em không muốn chết, một chút cũng không muốn, thậm chí là sợ hãi cuộc sống sau khi chết đi sẽ là một mảnh tăm tối, còn cô độc quạnh quẽ hơn cuộc sống bốn năm nay, cho nên nếu có một ngày em không chịu nổi mà tự sát, thì rất có thể khi đó em cảm thấy bóng tối hắc ám sau khi chết đi có thể giúp chính mình giải thoát."

"Kiến càng không lay chuyển được đại thụ sẽ lựa chọn đụng vỡ đầu chảy máu, đến tận bây giờ em mới phát hiện suy nghĩ đó đúng là ngu xuẩn, em đã ngu ngốc rất nhiều lần, không những vỡ đầu chảy máu mà còn liên lụy đến anh."

"Em không muốn chết, nhưng cũng không muốn sống tiếp một cuộc đời như vậy, khi qua lại với anh em đã tìm được khát vọng và ước mơ của mình, em sẽ tiếp tục kiên trì, cho dù năm năm, cho dù mười năm, em cũng sẽ có được một chút thành tựu."

Thời Thiên ngồi bên giường một mình lẩm bẩm nói cho Nguyên Hiên nghe rất nhiều thứ, nói xong những lời cuối cùng, sắc mặt Thời Thiên trở nên ảm đạm, cậu đứng dậy hôn lên tóc Nguyên Hiên, nói thầm bên tai hắn, "Em từng nói muốn cùng anh đi tiếp tới già là thật, nhưng điều này em không thể thực hiện được, có lẽ em sẽ không yêu bất cứ ai nữa."

__________

Nguyên Thường Diệu và vợ quay trở lại phòng bệnh, Lâm Lũ Ngọc lại ngồi xuống giường nhìn con trai chăm chú, thỉnh thoảng sửa sang mái tóc cho Nguyên Hiên, còn Nguyên Thường Diệu thì gọi Thời Thiên ra cuối hành lang ngoài phòng bệnh.

Thời Thiên sớm đã đoán được Nguyên Thường Diệu sẽ tìm chính mình nói chuyện, cho nên cậu không chủ động nói chuyện với ông.

Có mấy lời, từ trong miệng Nguyên Thường Diệu nói ra sẽ tốt hơn từ trong miệng cậu nói ra.

Đầu tiên Nguyên Thường Diệu hỏi đến chuyện Nguyên Hiên bị thương, Thời Thiên đương nhiên trả lời cậu không biết.

"Thời gian Nguyên Hiên về nước chưa tính là lâu, ta không nghe nói nó chọc vào nhân vật nào. Mặc dù trên thương trường Nguyên gia có không ít đối thủ cạnh tranh nhưng tác phong làm việc của Nguyên Thường Diệu ta luôn luôn khoan dung độ lượng, lập nghiệp mấy chục năm chưa bao giờ bị đối thủ cạnh tranh trả thù kiểu này... " Nguyên Thường Diệu dừng một chút lại nói tiếp "Tối hôm qua Nguyên Hiên mới cầu hôn con trước mặt rất nhiều người, ngay hôm sau liền bị bắt cóc đánh đập, chuyện này không khỏi có chút... trùng hợp."

Thời Thiên vẫn bình tĩnh đứng trước mặt Nguyên Thường Diệu, không nói gì.

Cậu có thể cảm giác được, lời nói của Nguyên Thường Diệu mang thâm ý.

Nguyên nhân không phải tại Nguyên Hiên, cũng không phải tại Nguyên gia.

Nguyên Thường Diệu muốn nói, nguyên nhân chân dẫn tới việc trả thù này chính là Thời Thiên cậu.

"Lực lượng cảnh sát tham gia điều tra, ta cũng đã phái thám tử tư đi thăm dò." Nguyên Thường Diệu sắc mặt trầm trọng, "Nhưng nếu người trả thù chỉ đưa Nguyên Hiên đến nơi nào đó đánh đập thì rất khó tra ra là ai, mà cho dù có tìm được cũng chưa chắc có thể biết ai là người đứng đằng sau điều khiển. Có khả năng người đó sẽ còn tiếp tục trả thù."

"Phải." Thời Thiên nhàn nhạt đáp một tiếng, rất phối hợp hỏi một cậu, "Vậy bác định làm thế nào?"

Nguyên Thường Diệu không trực tiếp trả lời vấn đề của Thời Thiên, "Cha con có bao nhiêu kẻ thù con cũng biết. Tối hôm qua ta suy nghĩ cả đêm, vẫn không đành lòng nhìn thấy bên cạnh Nguyên Hiên có... " Nguyên Thường Diệu quanh co một hồi, không muốn nói thẳng ra tên Thời Thiên, "Có nhiều nguy hiểm như vậy tồn tại, ta chỉ có một đứa con trai, cả ta và bác gái con đều coi nó như mạng sống của mình, thực sự không thể nào... không thể nào... "

"Con hiểu rồi." Thấy Nguyên Thường Diệu bối rối, Thời Thiên nhàn nhạt xen ngang, kỳ thực, cậu cũng đang đợi Nguyên Thường Diệu nói những lời này, "Con sẽ rời khỏi anh ấy, hôm nay là lần cuối cùng con và anh ấy gặp nhau, bên phía công ty con đã nộp đơn từ chức, chỉ là con và anh ấy đã công khai quan hệ, sợ rằng... "

"Những việc này ta sẽ xử lý, sẽ không thể truyền thông quấy rối cuộc sống của con." Nguyên Thường Diệu tựa hồ cảm thấy mình đuổi Thời Thiên đi như vậy quá không phúc hậu, dù sao cậu cũng là người khiến con trai ông chú tâm vào công việc, vì vậy ông lấy ra một quyển chi phiếu nhanh chóng viết vài nét bút lên đó xuống xé ra đưa cho Thời Thiên, "Coi như ta thay mặt Nguyên Hiên đưa cho con, con hãy giữ số tiền này, nếu cuộc sống có khó khăn gì, ta sẽ... "

"Không cần đâu bác, lúc con ở chung với Nguyên Hiên vẫn luôn là con nợ anh ấy."

Bất kể là về mặt tinh thần hay là vật chất, những gì Nguyên Hiên cho cậu ai cũng không thể sánh bằng.

Cùng Nguyên Thường Diệu nói xong những lời cần nói, Thời Thiên quay lại phòng Nguyên Hiên ngồi thêm lát nữa.

Đến khi rời khỏi bệnh viện đã là buổi chiều, Thời Thiên lái xe đến một quán bar cách trung tâm thành phố khá xa. Đi được nửa đường, điện thoại di động vang lên, Thời Thiên không thèm nhìn xem ai gọi đã bắt máy.

"Muốn tâm sự không?" Dư Thặng bình tĩnh hỏi, thậm chí mang theo một chút tiếu ý không rõ, "Đêm nay Thần ca đi xã giao, cậu không cần chờ."

"Tâm sự? Chỉ đơn giản như vậy?" Thời Thiên chỉ cười, "Nếu tôi là anh, tôi sẽ chờ đúng lúc Cổ Thần Hoán làm tình với người khác rồi đạp cửa, sau đó chỉ vào người Cổ Thần Hoán đang ôm trong lòng hỏi "muốn tâm sự không?""

"Tôi không... "

"Anh không dám chứ gì, chỉ cần có liên quan đến Cổ Thần Hoán, loại chuyện bắt gian tại trận này anh mãi mãi cũng chẳng dám làm."

"Thời Thiên, cậu tỉnh táo hơn tôi nghĩ nhiều." Dư Thặng tựa hồ bị Thời Thiên chọc giận, "Chỉ là tán gẫu thôi, tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu."

"Tất nhiên rồi." Thời Thiên mạn bất kinh tâm nói, "Vừa lúc tôi cũng muốn tìm người uống rượu cùng, nửa giờ nữa tôi đến quán bar X, gặp nhau ở đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.