Sau khi ăn tối, Diệp Hàm Tranh tìm dì Phương lấy ít thuốc cao, trên người cậu dính đất chưa phủi sạch, nói với dì Phương là lúc học thể dục bị ngã, dì Phương tin cậu, ngoài miệng nhắc mãi bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận một chút. Diệp Hàm Tranh ngoan ngoãn gật đầu, vào phòng tắm cởi quần áo ra, nhìn thấy trên đùi trên eo đâu đâu cũng có vết bầm tím, đứng dưới vòi hoa sen vừa giội nước nóng, đau tới nỗi hít khí lạnh, may mà trên mặt nhìn không ra, bôi thuốc lên những chỗ nghiêm trọng xong quay về phòng ngủ.
Tối nay Lục Minh Tiêu vẫn chưa gọi điện thoại tới, Diệp Hàm Tranh nhớ hắn, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu đặt di động bên cạnh gối đầu, chọc chọc mũi tiểu ác long, lại đi mở cửa sổ ra để thông gió, trong đêm hơi lạnh, nhưng cậu sợ không giấu được mùi thuốc cao, ngày mai bị Lục Minh Tiêu phát hiện sẽ không tốt.
Trong mơ hỗn hỗn độn độn, xen lẫn cơn đau trên người, từ đầu tới cuối ngủ không yên ổn, không biết đến mấy giờ, mơ hồ nghe thấy có người đẩy cửa phòng ra, một lát sau lại nghe được người kia nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, sau đó rất lâu, cũng không phát ra âm thanh gì nữa, giống như vẫn luôn đứng ở cửa sổ, chưa từng động đậy.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hàm Tranh thức dậy như thường lệ, nghỉ ngơi một buổi tối, tuy rằng người vẫn đau, nhưng đã tốt hơn rất nhiều, vừa chuẩn bị thay quần áo đến trường học, đột nhiên nhìn thấy có người ngồi trên ghế sofa trong phòng, cậu ngạc nhiên mở to mắt, vui vẻ nói: “Cậu chủ? Tại sao cậu về rồi?”
Lục Minh Tiêu đang đọc sách, ánh nắng chiếu trên người hắn, phủ lên một vầng sáng thật mỏng, đẹp tới nỗi không chân thực.
“Tối hôm qua đã về rồi.” Lục Minh Tiêu để sách sang bên cạnh: “Cậu ngủ giống như heo, gọi cũng không gọi dậy được.”
“Cậu chủ gọi tôi á?” Diệp Hàm Tranh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi ngủ say quá.”
“Sau này đi ngủ khóa cửa lại.” Lục Minh Tiêu nói: “Không thì trộm đi vào cũng không biết.”
Diệp Hàm Tranh nói: “Cậu chủ mới không phải trộm.” Cậu cố gắng để cho mình trông như không sao cả, cười hỏi: “Cậu chủ hoàn thành công việc trước thời hạn à?”
Lục Minh Tiêu không trả lời vấn đề này của cậu, mà nói: “Hôm nay ở nhà với tôi, không cần đến trường học.”
Diệp Hàm Tranh không hỏi nhiều: “Vậy tôi xin phép nghỉ với cô.”
“Đã xin nghỉ rồi.” Lục Minh Tiêu đi tới ngoài cửa nói với cậu: “Thay quần áo, xuống lầu ăn cơm.”
Hôm nay trong nhà hơi kỳ lạ, Diệp Hàm Tranh đi từ phòng ngủ đến phòng ăn, một bóng người cũng không thấy, bình thường vào giờ này phải là bận rộn nhất, quản gia ở phòng khách pha trà, người hầu phải quét dọn vệ sinh, dì Phương sẽ biến đổi nhiều kiểu mà chuẩn bị bữa sáng, một hai tháng đều không giống nhau.
Nhưng bây giờ ngoại trừ canh đang hầm trên lửa, không chuẩn bị gì cả.
“Cậu chủ?” Diệp Hàm Tranh đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lục Minh Tiêu đang đối chiếu sách hướng dẫn nướng bánh mì, trong đĩa có hai cái nướng cháy, cái thứ ba cũng sắp cháy, vội vàng đi tới giúp đỡ, chỉnh xong thời gian của máy nướng bánh, nói: “Để tôi đi.”
Lục Minh Tiêu nhường một bước, cau mày ném sách hướng dẫn sang bên cạnh.
Diệp Hàm Tranh hỏi: “Mọi người đi đâu hết rồi?”
Lục Minh Tiêu nói: “Nghỉ rồi.” Cụ thể đi đâu cũng không nói cho cậu biết, nhưng xem ra lúc này trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
“Tìm được trường chưa?” Lục Minh Tiêu nhìn thoáng qua canh trong nồi đất, mở hộp gia vị nghiên cứu chốc lát, cầm thìa lên.
“Đã tìm mấy trường, đều là vài đại học tương đối nổi tiếng, tôi đã so sánh một chút, Minh Đại và học viện kinh tế của Thanh Đại là tốt nhất… khoan đã cậu chủ, đó là đường.” Diệp Hàm Tranh ngăn tay hắn lại, vừa định đổi thành muối, đã nghe Lục thiếu gia tùy hứng nói: “Tôi muốn uống canh ngọt không được à?”
Diệp Hàm Tranh liền tùy hắn, để hắn rắc đường vào trong canh sườn.
“Cậu muốn đến trường nào?” Lục Minh Tiêu hỏi.
“Tôi à… tôi đi đâu cũng được.” Diệp Hàm Tranh nói: “Chỉ cần có thể cùng cậu chủ…”
“Minh Đại đi.” Lục Minh Tiêu ngắt lời cậu: “Bên đó khá gần Kỳ An, thỉnh thoảng có thể trở về thăm.”
“Được.” Diệp Hàm Tranh lấy bánh mì đã nướng xong ra, lại chuẩn bị rán quả trứng.
Lục Minh Tiêu hỏi: “Chuyên ngành thì sao? Học kinh tế?”
Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ tới.” Lại hỏi: “Cậu chủ cảm thấy tôi nên học cái gì?”
Diệp Hàm Tranh rũ mắt, lật mặt trứng rán vàng, lúc cậu xuống lầu cũng mang theo lá thư tình nhăn nheo, để trong túi áo, lộ ra một góc màu hồng.
“Tôi đã kiểm tra ký túc xá của Minh Đại rồi, điều kiện không tệ, bốn người một phòng, nếu như không thích đồ ăn của nhà ăn có thể thuê phòng bếp tự nấu, buổi tối cậu ngủ không đàng hoàng, nhớ xin giường dưới, tham… tham gia nhiều hoạt động trong trường đi, mấy năm này vì tôi, cậu cơ bản chưa từng đi ra ngoài.”
Diệp Hàm Tranh cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng không hiểu sao hoảng lên, vội vàng tắt lửa: “Cậu chủ không tham gia hoạt động tôi cũng sẽ không tham gia, tôi muốn ở lại với cậu chủ, nếu như cậu chủ ăn không quen đồ ăn của trường, tôi có thể học lái xe, Minh Đại cách nhà chỉ mất hai tiếng, tôi có thể đưa đón cậu chủ, tôi không sợ dậy sớm, cũng không sợ mệt…”
“Tôi không đến Minh Đại.”
Diệp Hàm Tranh giật mình: “Nhưng cậu chủ bảo tôi tìm trường học, chẳng lẽ không phải muốn ở lại trong nước sao?”
“Phải.” Lục Minh Tiêu nói: “Ban đầu là nghĩ như vậy.”
“Vậy… tại sao?”
“Tôi và Lục Hạo Đông đã làm một giao dịch, nếu như lần này có thể hoàn thành công việc ông ấy sắp xếp, thì có thể ở lại trong nước.” Lục Minh Tiêu nhìn Diệp Hàm Tranh, dường như có thể nhìn xuyên qua quần áo của cậu, nhìn thấy vết bầm tím trên người cậu, không nói tiếp nữa.
Diệp Hàm Tranh lập tức đoán được kết quả, vội nói: “Vậy cậu chủ, vẫn sẽ ra nước ngoài đi học à?”
Lục Minh Tiêu gật đầu.
Cũng may, chỉ là ra nước ngoài đi học thôi, chuyện này cậu đã chuẩn bị từ lâu, mặc dù hơi xa, nhưng vẫn có ngày nghỉ, mà trong lòng cậu vẫn hốt hoảng, cấp bách lấy ra lá thư tình trong túi, đưa cho Lục Minh Tiêu: “Ra nước ngoài đi học cũng không sao, tôi có thể đợi cậu chủ, tôi thích…”
Nói còn chưa dứt lời, Lục Minh Tiêu đã giơ tay bịt miệng cậu lại, trên lá thư tình viết tên hắn, đằng sau vẽ một trái tim đáng yêu, như là để che giấu hốc mắt đột nhiên đỏ lên, một tay kéo cậu vào trong ngực, không dám dùng sức, nhẹ nhàng ôm cậu nói: “Diệp Hàm Tranh.”
“Trong thời gian ngắn, tôi sẽ không về.”
Trong thời gian ngắn là bao lâu, Lục thiếu gia không nói, hắn ăn xong bữa sáng với Diệp Hàm Tranh, bánh mì cháy, trứng gà nửa sống, còn có canh xương sườn ngọt phát ngấy khiến người ta khó nuốt xuống.
Buổi chiều quản gia trở về, nhìn thấy Diệp Hàm Tranh đang ngồi một mình trên bậc thang ở cửa ra vào, trong tay nắm chặt lá thư tình chưa đưa ra.
Ông ngồi xuống bên cạnh Diệp Hàm Tranh, nghe cậu nói: “Cậu chủ đi rồi.”
Quản gia nói: “Chú biết.”
“Cậu ấy nói cậu ấy sẽ bận, không thể gọi điện thoại.”
“Ừ.”
“Cậu ấy nói nước ngoài rất xa, không thể đi tìm cậu ấy.”
“Ừ.”
“Cậu ấy bảo… cháu đi học, không cho cháu ký hợp đồng với trong nhà.”
“Ừ.”
“Cậu ấy… để cháu đi sao?” Trong mắt Diệp Hàm Tranh phủ kín một lớp sương mù, nghẹn ngào nói: “Cậu ấy không cần cháu nữa à?”