Tranh Tranh

Chương 38



Gặp được Diệp Hàm Tranh ở nhà họ Dương hoàn toàn là một bất ngờ, Lục Minh Tiêu không nghĩ tới cậu lại đột nhiên xuất hiện, cứ thế gặp lại nhau sau mười năm xa cách, cứ thế qua loa kết thúc. Hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ, quần áo đặt làm riêng trước khi về cũng vừa đưa tới, kế hoạch ban đầu là kết thúc công việc bên Dương Nghị Phong, còn phải xử lý một vài công việc vặt, đợi hơi rảnh rỗi, hai người lại chính thức gặp nhau.

Không thì như bây giờ, vừa tới công ty, đã phải vội đi họp.

“Cậu chủ khoan đã!”

Khoảng hai giờ đã đến Kỳ An, Lục Minh Tiêu sắp xếp Ngô Lâm đưa Diệp Hàm Tranh về Thịnh Xương, lúc xuống xe lại bị cậu gọi lại, Lục Minh Tiêu hỏi: “Chuyện gì?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Cậu chủ có thể cho tôi số điện thoại đang dùng không? Tôi lưu lại, sẽ không liên tục quấy rầy…”

Lục Minh Tiêu không đợi cậu nói xong, cầm lấy điện thoại của cậu nhập vào một dãy số, lại liếc nhìn Diệp Hàm Tranh, đi vào tòa nhà của Lục thị.

Ngô Lâm đứng ở cửa xe đợi, Diệp Hàm Tranh khẽ gật đầu, nói với y: “Ngài vất vả rồi, tôi tự đón xe về được.”

Ngô Lâm nói: “Lục tổng giao cho tôi, tôi phải đưa ngài đến công ty, đây là nhiệm vụ của tôi.”

Thái độ của y kiên quyết, Diệp Hàm Tranh cũng không từ chối nữa, lại ngồi lên xe, Ngô Lâm lên tiếng hỏi địa chỉ, thỉnh thoảng ngước mắt quan sát Diệp Hàm Tranh, cho đến khi tầm mắt của hai người chạm nhau trong gương chiếu hậu, mới mở miệng hỏi: “Giữa ngài với Lục tổng, là quan hệ gì?”

Diệp Hàm Tranh nghĩ một lát nói: “Chúng tôi lớn lên cùng nhau.”

Ngô Lâm nhíu mày: “Trúc mã?”

Diệp Hàm Tranh cười nói: “Không được tính, chỉ là hồi nhỏ, tôi sống ở Lục gia một khoảng thời gian.”

Quen biết với nhà họ Lục, vả lại nhà họ Diệp tựa như không có, Ngô Lâm thực sự không nghĩ ra tại sao cậu lại sống ở nhà họ Lục, muốn hỏi tiếp, Diệp Hàm Tranh lại hỏi y trước.

“Ngài là, trợ lý của Lục tổng?”

Ngô Lâm chưa từng làm rõ thân phận, nhưng thông qua quan sát hai ngày nay, chắc là tám chín phần mười, quả nhiên Ngô Lâm gật đầu, nói phải.

Diệp Hàm Tranh muốn biết mười năm qua Lục Minh Tiêu sống thế nào, khẩu vị có thay đổi không, có còn thích bóng đá, lúc thức dậy còn phát cáu không, muốn thông qua lời nói trong miệng người khác nhanh nhanh lấp đầy chỗ trống bỏ lỡ. Nhưng Ngô Lâm gõ gõ ngón tay lên vô-lăng không nói gì, chỉ nói cho cậu: “Mấy năm nay Lục tổng rất vất vả, cơ bản cả năm không nghỉ, mỗi ngày đều ngủ rất ít, thường xuyên ở trong phòng làm việc.”

“Rõ ràng hai năm trước có thể buông lỏng, anh ấy lại không ngừng chống lại người của ban giám đốc, nhất định phải chuyển công việc trọng tâm về Kỳ An.”

“Thành thật mà nói, hành động này không có bất kỳ lợi ích đáng kể nào đối với Lục thị, cũng không biết rốt cuộc anh ấy vì điều gì.” Giao lộ phía trước là đèn đỏ, Ngô Lâm dừng xe, nhìn chằm chằm vào Diệp Hàm Tranh, y nhạy bén nhận ra người này trong lòng Lục Minh Tiêu không tầm thường, lạnh lùng nói: “Sau khi tôi tốt nghiệp đã tới Lục thị, cùng tiến cùng ra với anh ấy, đã trải qua rất nhiều mưa gió, trong những năm quan trọng nhất của anh ấy, từ đầu đến cuối đứng ở bên cạnh anh ấy.”

Quả nhiên vẻ mặt của Diệp Hàm Tranh đã thay rồi, Ngô Lâm nói tiếp: “Mặc dù không biết nguyên nhân anh ấy làm như vậy, nhưng vẫn đồng hành cùng anh ấy tới đây, coi như rời xa quê hương.”

Đèn xanh sáng lên, giọng điệu của Ngô Lâm cũng thay đổi, biến thành khách sáo lịch sự trước đó, “Nhưng Kỳ An thực sự cách nhà tôi rất xa, trở về một chuyến phải bay mấy tiếng.” Y đưa Diệp Hàm Tranh đến dưới lầu Thịnh Xương, nói tiếng hẹn gặp lại rồi đi.

Tình cờ Tạ Bình cũng vừa xuống xe, chạy tới trả chìa khóa xe cho Diệp Hàm Tranh, “Tổng giám?”

Diệp Hàm Tranh hơi thất thần, Tạ Bình lại gọi liên tiếp hai lần, mới phản ứng được, cười nhạt nói: “Vất vả rồi.”

Tạ Bình nói: “Không sao.” Đi theo Diệp Hàm Tranh cùng lên lầu, hỏi: “Tổng giám, dự án kia của tôi, có manh mối chưa?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Cậu về làm việc trước đi, chuyện lần này không liên quan đến phương án của cậu, là nội bộ của Nghị Phong xảy ra một vài vấn đề, tiến độ cụ thể sẽ hoãn lại một khoảng thời gian, đợi sau khi hợp đồng gia hạn, lại tiếp tục là được.”

Tạ Bình liên tục nói cảm ơn rồi ra khỏi thang máy, Diệp Hàm Tranh còn lên tầng nữa, đợi khi bước ra cửa, phát hiện mình đã lên tầng cao nhất, trong lòng cậu có việc, không vội vã đi xuống, đứng trên sân thượng nhìn về phía Lục trạch, thành phố Kỳ An không thính là nhỏ, biệt thự nhà họ Lục lại xây giữa sườn núi ở ngoại thành, lái xe đến mất khá nhiều thời gian, mấy năm nay cậu cũng bận bịu, chỉ có tết âm lịch mới có thể dành thời gian rảnh đến thăm quản gia, xem nơi cậu và Lục Minh Tiêu sống khi còn bé. Thật ra rất nhiều ký ức đều mơ hồ, chỉ có thích Lục Minh Tiêu, không hề thay đổi chút nào, còn lắng đọng theo năm tháng, càng ngày càng sâu.

Diệp Hàm Tranh giơ tay đụng đụng khóe miệng mình, trong lòng là một hồi rung động đã lâu, cậu cũng muốn biết tại sao Lục Minh Tiêu trở về, có phải là cậu hay không… không dám nghĩ như thế.

Mười giờ tối, Lục Minh Tiêu vẫn bận, cấp lãnh đạo nòng cốt ở Kỳ An chưa ai rời đi, đàng hoàng ngồi trong phòng hợp đợi hết giờ làm, thật ra đã sớm giải tán, nhưng Lục Minh Tiêu không đi, bọn họ cũng không dám đi, một vị quản lý chi nhánh lớn tuổi chịu đựng ngáp chảy cả nước mắt, lén lút lướt điện thoại, group chat của cao tầng công ty đã vỡ tổ, quân chủ lực là những người ngồi sau giấu rõ sâu.

Quản lý Lâm nói: “Lục tổng ra oai phủ đầu cho chúng ta hả?”

Chủ quản Hạ nói: “Không phải chứ, cậu ta còn cần ra oai phủ đầu cho ai, tôi đã cúi đầu xưng thần từ lâu rồi.”

Quản lý Địch: “Đi cũng được nhỉ? Không phải đã hết chuyện rồi sao? Tôi cảm thấy cậu ta không để chúng ta ra ngoài chỉ đơn thuần là không muốn phí lời.”

Trưởng phòng Phùng nói: “Vậy cũng được, ai dẫn đầu? Tôi thấy Trương lão đầu buồn ngủ đến sắp bất tỉnh nhân sự luôn rồi, cho ông ấy chút thời gian ngủ đi.”

Quản lý Triệu nói: “Cậu ta không nói lời nào ai dám động? Cuồng công việc quả nhiên danh bất hư truyền, thảo nào tuổi còn trẻ đã có thể chống đỡ Lục thị, mặc cảm.”

Tổng giám Vương nói: “Đúng đúng đúng, lại nhìn điện thoại lại nhìn điện thoại!”

Đặc trợ Thẩm nói: “Rốt cuộc là đang đợi điện thoại của ai vậy? Coi như tôi van cầu người kia, nhanh chóng kéo người đi đi.”

“Tút tút tút” vài tiếng, cuối cùng điện thoại của Lục Minh Tiêu vang lên, hơn mười đôi mắt đồng loạt nhìn sang, giống như nhìn thấy chúa cứu tế, Lục Minh Tiêu gấp văn kiện lại, cầm lấy điện thoại liếc qua, bên trên là tin nhắn Diệp Hàm Tranh gửi tới, hỏi hắn tan làm chưa?

Lục tổng bình tĩnh trả lời: Vẫn chưa?

Diệp Hàm Tranh nói: Còn phải rất lâu à?

Đúng là còn có mấy phần văn kiện chưa xem, Lục Minh Tiêu trả lời: Ừ.

Diệp Hàm Tranh nói: Hôm nay tôi tan làm sớm, về nhà nấu chút canh cho cậu chủ, để ở quầy lễ tân giúp cậu được không?

Đợi hai phút, Lục Minh Tiêu vẫn chưa nhắn lại, Diệp Hàm Tranh xách theo một cái hộp giữ nhiệt, đứng lưỡng lự ngoài xe, quản lý của Lục thị rất nghiêm, người ngoài không có hẹn trước không thể đi vào, xoa xoa tay, đột nhiên nhìn thấy có người đi ra từ bên trong cửa xoay, vội vàng tiến lên đón, nói: “Cậu chủ!”

Lục Minh Tiêu hỏi: “Cậu đến đây lúc nào?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Vừa tới được một lát.” Nói rồi đưa hộp giữ nhiệt tới: “Thời gian nấu không dài, nhưng hương vị chắc không tệ.”

Lục Minh Tiêu vừa giơ tay lên nhận, sắc mặt liền thay đổi, hỏi cậu: “Rốt cuộc tới bao lâu?” Bên ngoài hộp giữ nhiệt lạnh như băng, căn bản không phải thời gian một lát.

Diệp Hàm Tranh nói: “Thật sự không lâu.”

“Nói dối.”

Từ trước đến nay cậu không lừa được Lục Minh Tiêu, đành phải giơ hai ngón tay lên: “Hai, hai tiếng.”

“Hai tiếng trước đã đến, tại sao bây giờ mới nói cho tôi?”

“Bởi vì tôi cảm thấy lúc đó hẳn cậu chủ đang bận.”

Lục Minh Tiêu đen mặt: “Nếu biết tôi đang bận, tại sao không đến muộn một chút?”

Diệp Hàm Tranh chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Bởi vì tôi muốn ở gần cậu chủ hơn.”

Lục Minh Tiêu ngẩn ra, xoay mặt sang bên cạnh, ghét bỏ nói: “Cậu thật sự không thay đổi chút nào.”

Diệp Hàm Tranh mỉm cười nói: “Tôi không dám thay đổi, tôi sợ tôi thay đổi rồi, đợi khi cậu chủ trở về, cũng không nhận ra tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.