Đột nhiên tới ở nhờ, Diệp Hàm Tranh có phần trở tay không kịp, mặc dù cậu đã chuẩn bị trước phòng cho Lục Minh Tiêu, nhưng không nghĩ tới, ngày thứ ba gặp mặt, cậu chủ đã có thể vào ở.
Căn phòng thuộc về Lục Minh Tiêu mỗi ngày đều được thông gió, chăn mỗi tuần đều sẽ được ôm lên sân thượng phơi nắng, trong tủ treo quần áo bày áo ngủ với kích cỡ khác nhau, tất cả đều đã cắt mác và giặt sạch tinh. Diệp Hàm Tranh lấy ra một bộ đã chuẩn bị mà Lục Minh Tiêu có thể mặc, lại tìm ra một chiếc quần lót, nhớ tới hình ảnh buổi sáng nhìn thấy, cảm thấy kích cỡ hơi nhỏ, đỏ mặt để nó lại, đổi một cái số to hơn.
Thật ra cậu rất muốn chung phòng với Lục Minh Tiêu, nhưng không biết xa cách lâu như vậy, cậu chủ có quen hai người ngủ chung không, vả lại bây giờ họ đã là người trưởng thành hai mươi mấy tuổi rồi, nếu như vẫn kề sát như thế, có thể sẽ xảy ra vấn đề…
Diệp Hàm Tranh chần chừ trong chốc lát, cuối cùng lấy áo ngủ, quay về phòng ngủ của mình.
Tầm mười giờ tối, chuông cửa vang lên, Lục Minh Tiêu tự mình tới, không cho cậu nửa đêm chạy đến đón, sau hội nghị video lại xử lý rất nhiều công việc, văn kiện xem hết một xấp lại đưa tới một xấp giống như vĩnh viễn không ngừng nghỉ, sau khi về nước càng làm không nghỉ mấy ngày liền, đến giờ phút này, mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Hàm Tranh rõ ràng cảm thấy hắn hơi mệt mỏi, giúp hắn cởi áo khoác âu phục treo lên giá áo, hỏi: “Cậu chủ đã ăn cơm tối chưa?”
“Ừ.” Lục Minh Tiêu tắt điện thoại ném sang bên cạnh, vừa định tháo đồng hồ ra để lên tủ giày, Diệp Hàm Tranh giành trước một bước, giơ cổ tay hắn lên giúp hắn tháo đồng hồ.
Lục thiếu gia rũ mắt, trong ánh mắt mệt mỏi cất giấu một chút vui sướng tính trẻ con, thật ra nếu như không trở về Kỳ An, hắn thực sự có thể thoải mái hơn rất nhiều, nhưng hắn muốn trở về, tình nguyện chịu phần mệt mỏi dư thừa này, cũng muốn trở về.
Không nói gì, một tay kéo Diệp Hàm Tranh vào trong ngực, vùi đầu trên vai cậu, nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Hàm Tranh ngẩn ra, chậm rãi giơ tay lên, vỗ vỗ tấm lưng dày rộng của hắn, khẽ hỏi: “Cậu chủ mệt rồi à?”
“Ừ.” Giọng khàn khàn, còn giống như con mèo to cọ hai lần trên bả vai cậu, như là một giây sau đó có thể ngủ mất.
Hồi nhỏ cậu chủ thích ngủ nhất, đặc biệt là mùa đông, hận chẳng thể ngủ từ ban ngày đến buổi tối, ai nhao nhao hắn cũng không được, Diệp Hàm Tranh đau lòng, cứ như vậy dỗ dành hắn cũng không cử động, cho đến khi Lục Minh Tiêu dễ chịu, đến phòng tắm tắm rửa, mới đưa quần áo đã chuẩn bị cho hắn.
“Tôi ngủ phòng nào?” Lục Minh Tiêu rửa mặt xong đi tới hỏi.
Diệp Hàm Tranh đứng ở cửa phòng ngủ, chớp mắt mấy cái nói: “Ngủ bên này đi.”
Lục Minh Tiêu nhìn vào trong: “Phòng ngủ của cậu?”
Diệp Hàm Tranh gật đầu: “Giường không nhỏ, đủ hai người ngủ, vả lại bây giờ tôi ngủ rất đàng hoàng, sẽ không tùy tiện lộn xộn.”
Lục Minh Tiêu cảm thấy thói quen này của cậu không đổi được, liếc nhìn cửa phòng đối diện nào đó khóa chặt, hỏi: “Căn phòng này trống không à?”
“Ừm.” Đôi mắt Diệp Hàm Tranh nhìn khắp nơi: “Bên trong không có gì cả, ngay cả… chìa khóa cũng mất rồi.”
À? Chẳng lẽ gần đây phổ biến để mất chìa khóa?
Lục Minh Tiêu nhếch miệng lên, trực tiếp lên giường của Diệp Hàm Tranh.
Hai người đàn ông trưởng thành ngủ trên giường đôi thông thường, cũng không đặc biệt rộng rãi, nhất là Lục Minh Tiêu những năm này không biết lớn lên thế nào, liếc mắt cũng gần một mét chín, tựa ở đầu giường nhìn Diệp Hàm Tranh bò lên, giống như trên giấy tờ bất động sản viết tên hắn, hắn mới là chủ nhân của ngôi nhà này.
Xa cách từ lâu dưới ngọn đèn, nhất thời không nói chuyện, cuối cùng không có việc dư thừa nào quấy nhiễu, hai người lại cũng không biết nên nói gì, giống cận hương tình khiếp, lúc ly biệt ngóng gặp lại, thật sự gặp lại nhau rồi, lại không biết làm sao để nói những nhớ nhung không nhìn được không sờ được.
cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng
“Cậu chủ những năm này… sống có tốt không?” Diệp Hàm Tranh phá vỡ yên tĩnh, hỏi Lục Minh Tiêu, mặc dù cậu đã nghe được sơ sơ trong miệng người khác, nhưng vẫn muốn chính miệng hỏi xem.
“Tôi cũng… không tốt lắm.” Diệp Hàm Tranh cười một tiếng, không đợi hắn hỏi tiếp, liền nói đến quá khứ mấy năm nay: “Tôi vẫn luôn nghe lời cậu chủ nói, yên tâm học xong đại học, hơn một nửa học phí kiếm được từ làm gia sư, bởi vì làm ăn tốt còn rước chút phiền toái, bị bạn học ở học viện khác gây chuyện, chính là vào lúc đó quen được ông chủ hiện giờ của công ty, anh ta tên Từ Châu, trong nhà cho anh ta một công ty con sắp phá sản, anh ta mời tôi cùng nhau cứu công ty. Bây giờ phát triển coi như không tệ, cho dù hằng năm bận rộn nữa, đều sẽ về thăm huyện Thanh Xuyên, ở đó có chú thím đã từng chăm sóc tôi. Cũng sẽ bớt thời gian đến thăm quản gia và dì Phương, tóc quản gia lại bạc thêm, dì Phương mua thuốc nhuộm tóc, còn đưa cho ông ấy một hộp, lần đó tôi đến thăm ông, quản gia bảo tôi giúp ông nhuộm tóc. Tôi nhuộm không tốt, làm cho đầy tay đen thui, rửa mấy ngày cũng chưa sạch…” Diệp Hàm Tranh nói mãi, hơi nghẹn ngào rồi im lặng, lúc khác đều rất tốt, mấy năm nay quen rất nhiều bạn mới, còn có người già nhớ đến cậu, cũng có trưởng bối yêu mến cậu, chỉ là không có một chút tin tức của Lục Minh Tiêu, cậu cúi đầu hỏi: “Cậu chủ những năm này, thật sự chưa từng trở về sao?”
Lục Minh Tiêu “Ừ” một tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Thật ra hắn đã về hai lần.
Một lần là bất chấp ngăn cản mà cưỡng ép chạy về, chỉ vội vàng nhìn một cái, đã bị Lục Hạo Đông đe dọa quay trở lại.
Còn có một lần là chủ động làm giao dịch với Lục Hạo Đông, lén lút trốn ở góc của Minh Đại, tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cậu.
Đời này Lục thiếu gia chưa từng làm chuyện nghẹn khuất như vậy, đội mũ đeo khẩu trang, che đậy bản thân cực kỳ kín kẽ, không biết còn tưởng rằng là minh tinh nào đích thân tới hiện trường, chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn tại tiệc tối buổi lễ tốt nghiệp, không dễ gì thoát khỏi một đám ánh mắt kỳ dị, cuối cùng tìm được vị trí của Diệp Hàm Tranh, lại không cẩn thận gặp phải có người thừa dịp tốt nghiệp, thổ lộ với cậu.
Lục Minh Tiêu cau mày nhớ kỹ cô gái kia, mặc dù không biết tên, lại là tình địch thực sự đầu tiên của hắn.
“Anh Diệp, em, em thích anh rất lâu rồi, anh có thể kết giao với em không?” Hình như cô gái nhỏ hơn Diệp Hàm Tranh một khóa, tóc dài mắt tròn, dáng dấp…
Không đẹp chút nào. Lục Minh Tiêu đứng ở góc rẽ của hành lang, trong lòng đánh giá.
Chắc không phải lần đầu tiên Diệp Hàm Tranh nhận được lời tỏ tình của cô, thản nhiên từ chối: “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”
Cô gái đỏ mắt nói: “Em biết, cô ấy ra nước ngoài đúng không.”
Diệp Hàm Tranh gật gật đầu.
Cô gái nói: “Là thật sự có người này sao? Hay là anh kiếm cớ để từ chối em?”
Diệp Hàm Tranh nói: “Là thật.”
“Vậy bọn anh đã ở bên nhau chưa?”
Diệp Hàm Tranh há miệng, chần chừ hồi lâu mới nói: “Chưa ở bên nhau.”
“Nếu chưa ở bên nhau, vậy anh có thể cho em một cơ hội không?” Cô gái hơi nóng nảy, sắp phải xa nhau rồi, đây là một cơ hội cuối cùng của cô.
Diệp Hàm Tranh nói: “Xin lỗi.”
“Tại sao? Không phải bọn anh chưa ở bên nhau à? Cô ấy ở nước ngoài đã từng trở về chưa? Căn bản không có đúng không? Mỗi giờ mỗi khắc em đều chú ý đến anh, ba năm, em biết người này căn bản chưa bao giờ trở về, vậy tại sao anh không thể thử tiếp nhận em?” Cảm xúc của cô gái gần như sụp đổ, Diệp Hàm Tranh im lặng đợi cô bình tĩnh lại, lại nói lần nữa: “Xin lỗi.”
Sau đó khẽ mỉm cười, khóe miệng hiện ra ngọt ngào: “Bởi vì tôi thích anh ấy, tôi chỉ muốn… đợi anh ấy.”
“Mặc dù không biết thời gian của lần gặp mặt tiếp theo, càng không biết lần thứ hai gặp mặt có thể cảnh còn người mất hay không, nhưng chỉ cần còn sống, còn có một phần vạn cơ hội gặp lại, tôi vẫn muốn đợi anh ấy.”
“Ba năm cũng đã qua, cũng không sợ lại có ba năm kế tiếp, hoặc là ba mươi năm.”
Cậu đưa cho cô gái một hộp khăn giấy, quay người trở lại phòng học, không biết ai đặt một bó hoa tươi ở chỗ ngồi, bên trên còn nhét vào một cái thiệp, viết: Tranh Tranh thân mến, tốt nghiệp vui vẻ.