Trở về từ nhà họ Lục, cũng sắp đến sinh nhật của Diệp Hàm Tranh, Lục thiếu gia không phải là người sẽ chuẩn bị điều bất ngờ ngay trước mặt, chọn trước mấy món quà, đưa về nhà, lại cố ý nghỉ nửa ngày, cùng chuẩn bị bánh gato với Diệp Hàm Tranh.
Nhiều năm như thế cuối cùng hắn cũng phân biệt được muối và đường, dù sao nhiều khi không muốn dùng người khác chăm sóc, đều là tự mình bắt tay vào làm.
Nhưng chuyện làm bánh gato có độ khó quá lớn, Lục thiếu gia đi theo không giúp được gì lại thêm phiền, giống như đứa trẻ con, làm toàn thân là bột mì.
Diệp Hàm Tranh dở khóc dở cười mời hắn ra khỏi phòng bếp.
Lục thiếu gia đi một vòng, trong phòng khách lại còn mở phim của Kiều Khả, nghe nói là vì gia tăng tỉ lệ người xem, không xem cũng phải mở ra.
Lục Minh Tiêu cười khẩy, tìm điều khiển từ xa trực tiếp tắt tivi, Diệp Hàm Tranh nghe bên ngoài yên tĩnh lại, thò nửa cái đầu từ trong phòng bếp ra nhìn xem.
Lục thiếu gia cầm điều khiển từ xa trên tay, đúng lý hợp tình mà nói: “Bị cúp điện.”
Đèn của máy xay vẫn sáng, Diệp Hàm Tranh lén lút cười, không vạch trần, tiếp tục làm việc của mình.
Lục Minh Tiêu không có việc gì làm, đến phòng ngủ một chuyến, một lát sau đi tới hỏi: “Mật khẩu vali của em là gì?”
Diệp Hàm Tranh ngẩn ra một lát, không giấu giếm, nói thẳng cho hắn biết: “Là 1...1...314.”
“1314?” Lục Minh Tiêu hỏi: “Có ý nghĩa đặc biệt gì?”
Bình thường hắn không hay lên mạng, trong cuộc sống ngoại trừ Diệp Hàm Tranh phần lớn đều là công việc, chữ số đồng âm gì đó càng không có khả năng biết. Diệp Hàm Tranh nói là dễ nhớ, nhưng Lục thiếu gia không tin, trở lại phòng ngủ tiện tay kiểm tra, quả nhiên có ngụ ý khác.
Biết mật khẩu, hết thảy đều dễ xử lý, hắn lấy cái vali xuống để dưới đất, lại ngồi xổm sắp xếp mấy con số, “cạch” một tiếng, vali mở rồi.
Nhưng bên trong lại không có thư tình, mà có một cái hộp nhỏ tinh xảo nằm đó.
Vừa định mở ra, Diệp Hàm Tranh đi vào, cậu đã cởi tạp dề, rửa sạch tay, ngồi xổm bên cạnh Lục thiếu gia, cầm lấy cái hộp.
Có vẻ như Lục Minh Tiêu biết bên trong là cái gì, hỏi: “Em đánh tráo rồi?”
Diệp Hàm Tranh cười gật đầu, mở hộp ra.
Hai chiếc nhẫn nằm bên trong, lóe ánh sáng lấp lánh.
Tuy rằng Lục thiếu gia đã chuẩn bị trước, nhưng vẫn sững sờ, Diệp Hàm Tranh chủ động nắm chặt tay hắn, luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út của hắn.
Lục thiếu gia vẫn nhìn chiếc nhẫn, hỏi: “Vậy thư tình của anh đâu?”
Diệp Hàm Tranh chống đầu hắn, cười nói: “Thư tình… em tự đọc cho cậu chủ nghe được không?”
“Kết hôn với em đi. Dù sao bắt đầu từ khoảnh khắc em bước vào nhà anh, đã định trước là người của anh, em yêu anh, muốn sống hết đời cùng anh, cũng muốn bù đắp toàn bộ mười năm xa cách, em muốn sau này anh sẽ ở bên cạnh em, sống với em cả đời.”
Lục thiếu gia chớp chớp mắt, lỗ tai lập tức đỏ lên, đứng dậy kéo Diệp Hàm Tranh lên giường, thẹn quá hóa giận nói: “Làm sao em nghe được?”
Diệp Hàm Tranh cười khanh khách, ôm hắn vui vẻ nói: “Lén lút nghe được, còn nhìn thấy Diệp Bàn Thu và tiểu ác long.”
Vẻ mặt Lục thiếu gia không nhịn được nữa, cúi đầu chặn cái miệng nói không ngừng của cậu, mạnh mẽ hôn một lát. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên chiếc nhẫn mới của hắn, vẫn luôn lấp lánh, mãi đến tận ngày cưới.
Hôm đó có rất nhiều người tới, có chú Trần và thím Vương chưa bao giờ rời khỏi huyện Thanh Xuyên, có Kiều Khả vội trở về từ studio, còn có bốn mắt chạy tới từ trường học, Từ Sênh gọi video tới, nói không ngờ Diệp Hàm Tranh vậy mà nhanh hơn cô một bước. Còn có Từ tổng Dương lão, hai anh em nhà họ Hà.
Hai con tiểu ác long bị phai màu đứng trên bàn để Champagne, một con được sửa màu lộn xộn, một con phai màu đến độ không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, Diệp Bàn Thu sắp tan thành từng mảnh lại tới rồi, nó thực sự không đi được, dùng băng dính quấn lại, có vẻ như vẫn có thể sống mấy chục năm nữa.
Sau một tràng tiếng hoa hô, buổi lễ kết thúc.
Từ nay về sau, Tranh Tiêu thanh vạn dặm, dư tuế tẫn bình an.