Tranh Tử

Chương 16



Lũng Bạch Môn nằm ở vị có thể gọi là “ngọa hồ tàng long”, lãnh thổ vạn mẫu, ba ngọn núi cao núi thấp từng tầng san sát nhau trong sương mù tạo thành một chốn bồng lai tiên cảnh. Muốn sông có sông, muốn thác có thác, muốn rừng có rừng, giữa những ngọn núi nhỏ là khe sâu vách cao, ngàn năm đều có linh thú, linh điểu trú ngụ, tùy tiện bứt trong đám cỏ ven đường cũng ra thảo dược cứu người. Từ chính môn đi lên phía trên là bậc thang ngàn dậm, lên cao hơn là hệ thống thất, các, đài, nơi ở, tập luyện, sinh hoạt của đệ tử trong từng chi môn. Có tất cả hơn ngàn đệ tử chia thành sáu chi môn và năm bộ, sáu am các ở hai ngọn núi thấp, ngoài ra còn có Đạo Thư Các, Điện Vấn Tiên, Thất Hình Đài, Thập Diện Chính Điện, Hình Ti Âm…Sáu am các trên cùng là nơi ở năm vị tôn lão và môn chủ. Những cây cầu dây cheo leo giữa vực sâu hiểm trở mây mù giăng kín lối, nối liền những khối núi lại với nhau tạo thành phạm vi môn phái khép kín. Từ phía đông đi qua phía tây phải mất hơn một ngày đường. Đệ tử nhiều, nhân tài không thiếu, nhưng phải là người có thiên tư vượt bậc mới có thể làm cây cao đón nắng, được người người biết tới và tán dương.

Tranh Tử tới đây tính đã là ngày thứ ba, nơi y đang ở là Tán Mộc Cư, chi môn do Vu Trì Thận đứng đầu dẫn dắt. Chỗ này nằm ở sườn phía tây ngọn núi thấp nhất, cây hoa tươi tốt, thác cao trút nước rì rầm ngày đêm, bình minh trễ, hoàng hôn sớm, còn có thể ngắm mặt trời lặn, điểm đáng chú ý khác ở Tán Mộc Cư chính là khuôn viên thất các được che phủ bóng bởi một cây tùng cổ thụ ngàn năm tuổi to vĩ đại, thân nó phải đến đến bảy người ôm mới giáp, tán cây vừa nhiều lại xum xuê. Tán Mộc Cư chỉ thu nhận đệ tử mang niệm hệ mộc, hệ này không quá nhiều so với năm chi môn còn lại, chỉ trên dưới hai trăm, công việc và chuyện luyện tập chính là một vòng tròn lẩn quẩn không thể nhàm chán hơn.

Sáng mở mắt ra, đúng giờ mão đã phải dậy để…trồng cây, sau đó bửa củi, gánh củi mang qua cho Tây Trù nhóm lò chuẩn bị bữa sáng cho cả Lũng Bạch Môn này. Sau khi ăn xong, giờ thìn thì tập hợp ra ngoài sân để thiền và phơi nắng, hết một nén hương thì mang sách giấy bút mực vào Thường Tự Trai để ôn lại môn quy, quy cũ, học những bản thuật thông thường, như cách để trồng từng loại thực vật, dược vật, cây hoa. Dù sao đối với những am các khác thì mộc hệ dường như là một chi môn “tính lành”, vô dụng nhất trong việc tu đạo pháp, công dụng nhiều nhất chắc có lẽ là trồng dược vật hiếm để chữa trị hoặc là cung cấp củi cho phòng bếp, người ngoài khinh thường Tán Mộc Cư cho rằng họ không có năng lực và đạo khí hiên ngang như kim, thủy, hỏa, lôi, phong, ban đầu bọn người ở đây còn cảm thầy khó chịu nhưng rồi chính họ cũng quen dần và quay sang tự coi thường luôn bản thân mình.

Trong khi năm chi môn còn lại thì ngày càng đi lên, đệ tử mỗi năm tuyển vào hơn trăm người, xuất đạo cũng gần trăm, ở đây mỗi khi thấy một đệ tử mới bước vào thì gần như cả am các đều biết tròn mắt, có người cho rằng thay vì vào đây để học đạo pháp thì kẻ mang mộc niệm nên xuống núi làm tiều phu sẽ sớm phát tài. Nói thì nói như vậy nhưng dưới con mắt một mí của Vu Trì Thận, không ai ở Tán Mộc Cư này dám lơ là hay mất đi chuẩn mực của một đệ tử. Vu Trì Thận là một kẻ nghiêm khắc, là một trong “Đại Thất Sư”, bảy vị đại sư địa vị vô cùng cao trong Lũng Bạch Môn này. Hắn cùng với Vu Tịch là hai hậu nhân duy nhất còn lại của gia tộc họ Vu. Họ Vu, Thôi, Mâu, là tam đại gia tộc khi xưa đã góp công lớn trong việc phong ấn Ngọa Thần và đánh lùi Ma Vương Khinh Vận Oánh. Vu Trì Thận trước đây chỉ nhận hai đệ tử, trường hợp của Tranh Tử coi như là ngoại lệ, hắn vốn không muốn nhận y về Tán Mộc Cư, nhưng Thập Nhất Diệp Bì đã lên tiếng còn có Vu Tịch coi như đã để mắt tới thiếu niên này, hắn không thể từ chối được.

Tranh Tử vừa tới Tán Mộc Cư, chưa hiểu mô tê gì đã bị bắt bái sư. Dù sao thì đêm hôm trước vừa choảng nhau ì đùng, sáng hôm sau lại bắt bái sư thì…cũng hơi lấn cấn và khó xử. Tranh Tử vốn cũng không nghĩ gì nhiều, bắt nguồn chỉ là hiểu lầm, vả lại y tới Lũng Bạch Môn cũng chẳng phải để cầu sư. Vừa có được một cái lí do để ở lại tìm ca ca mình và điều tra thân thế mình, vừa có chốn để ăn ngủ thì chẳng ngại gì phải từ chối.

Còn phía Vu Trì Thận lúc vừa nhận trà từ y, mắt cũng không buồn nhìn tới, gương mặt chữ điền bạnh ra, râu hùm hàm én, dáng ngồi uy nghiêm trên tọa ỷ nhấp môi ngụm trà, giọng khàn đục nói:

- Ở Tán Mộc Cư của ta chỉ có người dùng mộc niệm, ngươi dám dùng hỏa niệm liền đuổi ngươi đi. Phía trên ngươi còn có sư huynh là Tần Bột, sư tỷ là Phụng Tu. Sau này bọn họ sẽ thay ta chỉ bảo, mỗi sáng không cần dâng trà, cứ làm đúng bổn phận của mình là được.

Tranh Tử quỳ phía trước liền dập đầu sát đất, nhu nhu thuận thuận đáp:

- Đệ tử đã biết thưa sư phụ.

Ban ngày Tranh Tử cũng giống như các đệ tử khác trong môn, bảo trồng cây thì trồng cây, bảo chẻ củi thì chẻ củi, gánh nước thì gánh nước. Chỉ là đêm về, y như con chuột nhắt tìm cách lẻn vào Đạo Thư Các. Đạo Thư Các vốn là cấm địa không phải ai muốn vào là vào được, ở đó chứa tất cả tư liệu từ khi lập môn phái của Lũng Bạch Môn. Đệ tử bình thường phải vượt qua nhiều khảo thí gắt gao, hệ thống phân cấp từ thấp tới cao ở Lũng Bạch Môn gồm: Đệ Tử, Học Sứ, Hộ Pháp, Sư, Đại Sư, Ngũ Tôn Lão, Môn Chủ. Ít nhất khi lên được danh “Học Sứ”, có mộc bài hẳn hoi thì mới được vào. Tranh Tử chỉ mới nhập môn, ban chiều vừa mới tới cửa Đạo Thư Các đã bị lão quản viện quét ra như quét rác.

Y không cam tâm, tối đến liền muốn lẻn vào một phen. Thứ nhất Tranh Tử muốn tìm danh sách đệ tử ở Lũng Bạch Môn, xem rốt cuộc có cái tên Tề Tất Vấn hay không, thứ hai y muốn tìm hiểu về Vực Gian, Từ Phí Lâu và Độc Thành Quỷ Chủ, những cái tên này là kẻ đã dẫn dắt y đến đây, Tranh Tử vẫn chưa thể nắm được động cơ của chúng là gì.

Đạo Thư Các nhìn qua là một cái tháp bảy tầng trông cực kì cổ kính, xung quanh có mấy đệ tử canh gác cả ngày lẫn đên nên không dễ dàng gì đến gần. Tranh Tử mang A Nha ra làm mồi câu, thành công dụ được hai vị sư huynh kia rời đi. Y bước vào trong, dùng niệm lực thắp sáng cái vỏ trứng, dùng như một cái đèn nhỏ. Bên ngoài lại nghe thấy tiếng hai huynh đệ kia xì xào.

- Quái lạ, Ngũ huynh…ban nãy rõ ràng ta thấy có thứ gì đó thật mà, vừa chạy sang đã không thấy đâu nữa.

- Có phải đệ hoa mắt rồi không? Ta có thấy cái gì đâu chứ…

- Không thể nào…

Tranh Tử rón rén chống đào côn đi vào trong, sau một hồi lâu cuối cùng cũng tìm ra một quyển sách ghi danh của tất cả đệ tử của Lũng Bạch Môn trong năm mươi năm trở lại. Tranh Tử có khả năng đọc rất nhanh, dường như vừa lướt mắt qua đã đọc xong một trang không để sót cái tên nào, cứ thứ thế mà từng trang, từng trang được lật qua, nhưng cuối cùng lại thất vọng vì không tìm được cái tên Tề Tất Vấn đâu. Đang trong lúc hoài nghi không lẽ cái tên “mặt cừu” kia lại lừa mình, thì thấy từ dưới sàn gỗ có một cái đầu người đen thui trồi lên.

Tranh Tử nhanh như thoắt cầm đào côn nhảy ra xa trong tư thế phòng thủ, kẻ kia ở đối diện thỏ thẻ kêu lên:

- Tranh Tử~

- Ai?

- Tranh đệ! Là ta~

- Ai cơ?

- Là ta đây Tranh đệ…

Tranh Tử dùng “đèn trứng” rọi tới liền nhìn ra cái mặt béo nộn của Yến Tri Phàm, trong lòng liền muốn đấm cho hắn thụt lại xuống đất.

- Sao huynh vào được đây?

Tranh Tử nén xuống sát niệm mà hỏi người nọ.

Yến Tri Phàm nhảy lên khỏi mặt sàn như thổ địa công, đi tới cười cười, rón rén nói:

- Sư phụ vừa cho ta cái này chơi cũng vui lắm, gọi là “độn thoi”, lắc vài cái, nghĩ tới một nơi liền có thể độn thổ mà đi tới trong vòng mười dặm. Sư phụ nói trên chiến trường, thắng hay thua không quan trọng, còn mạng mới là quan trọng nhất nên cho ta thứ này để đề phòng sau này có nguy hiểm liền thoát thân nhanh chóng.

Tranh Tử quay sang nhìn Yến Tri Phàm bằng ánh mắt cảm thương.

- Lão bợm rượu kia dạy huynh như thế à? Nếu như vậy huynh sẽ mãi chẳng tiến bộ được, khi gặp khó khăn thì luôn tìm đường để bỏ trốn.

- Nhưng Tranh đệ à, cái này vui thật đấy. Ban nãy ta đi ngang chỗ này, ngửi được mùi hoa đào liền biết là đệ nên ghé qua.

Tranh Tử vừa ngửi quần áo mình vừa hỏi:

- Mùi gì cơ? Mùi của ta thật sự dễ biết đến vậy à?

Yến Tri Phàm cũng ghé qua, khịt khịt mũi liền nói:

- Đúng vậy a~ Cái mùi này không lẩn đi đâu được…thơm thật…

- Yến Tri Phàm huynh biếи ŧɦái à, tránh ra một chút!

Tranh Tử xô cái thân thể mập mạp choáng chỗ của Yến Tri Phàm qua một bên, tiếp tục tìm kiếm những quyển sách khác trên kệ. Yến Tri Phàm cười hề hề lại lẽo đẽo theo, rù rì hỏi:

- Ban nãy ta nghe đệ nói cái gì mà…sao không có…đệ đang tìm cái gì hả?

Tranh Tử vừa gấp lại một quyển sách, đặt nó lại chỗ cũ vừa nói:

- Tìm một người, nhưng ta tìm không thấy.

- Là tên gì?

- Tề Tất Vấn.

- Là người quen của đệ à?

- Là ca ca của ta.

Yến Tri Phàm tỏ vẻ suy nghĩ một lát thì nói:

- Vậy ra đệ tới đây để tìm người thân à? Mà Tranh đệ, Phàm ca nói cho đệ biết…Nếu vị huynh đệ họ Tề kia không có danh sách đệ tử của đạo môn thì chỉ có hai nguyên nhân thôi.

Tranh Tử quay đầu lại, tỏ ý muốn nghe ý kiến của hắn.

- Huynh nói!

- Một là thật sự không có ở đây, hai là người kia đã thay tên đổi họ. Ca ca của đệ họ Tề, theo ta biết thì Tề là họ của hoàng tộc, nếu theo dòng dõi của Tề Mộc Tát Đạt Nhĩ thì không có gì đáng nói, nhưng nếu vị huynh đệ họ Tề kia theo dòng dõi của Vị Vương đời trước tức Tề Tất Lạp thì mọi chuyện liền khác a~

- Tại sao?

Yến Tri Phàm nhìn gương mặt thơ ngây của thiếu niên đối diện mà cảm thương sâu sắc, vỗ lên vai Tranh Tử, chậc nói:

- Đệ đệ ruột à~ có phải đệ từ trứng mới nở ra hôm qua không vậy? Ngay cả chuyện này cũng không biết? Đơn giản mà nói, Tề Mộc Tát Đạt Nhĩ lật đỗ hoàng huynh của hắn là Tề Tất Lạp để lên ngôi vua, hắn diệt sạch hết cả nhà hoàng huynh mình, không chừa lại một mống. Nếu như là con cháu của Tề Tất Lạp còn sống, đệ nghĩ ai mà dám lấy tên họ cũ đâu chứ!

- Tề Tất Vấn…Tề Tất Lạp…không lẽ là…

- Chắc đúng thế rồi đấy, vị huynh đệ kia chắc là hậu nhân còn sót lại của vương triều cũ, sau đó đến đây liền thay đổi tên họ a~ Như vậy không lẽ…đệ cũng là con cháu vương triều cũ hay sao? Ây ya…Tranh Tử à~ Đệ thật sự là…

- SUỴT!!!

Yến Tri Phàm trong lúc hưng phấn quên mất phải nói khẽ, giọng nói của hắn oang oang nhanh chóng đã hút sự chú ý của kẻ canh gác bên ngoài.

- Là kẻ nào??

Yến Tri Phàm bịt miệng mình không kịp, biết đã trễ rồi liền cảm thấy vô cùng có lỗi. Hắn liếc nhìn Tranh Tử trong lo sợ, thỏ thẻ nói:

- Chết…chết rồi làm sao bây giờ? Tội lẻn vào Đạo Thư Các chắc bị đánh để rục xương mất thôi. Mặc dù mỡ của ta rất dày nhưng vẫn sẽ cảm thấy đau a~

Tranh Tử quay sang nói với kẻ phiền nhiễu này:

- Huynh có cái thứ bảo bối dùng để độn thổ kia làm gì? Đi mau đi!

- Nhưng mà Tranh đệ…còn đệ thì sao?

- Ta tự có cách!

- Vậy…vậy ta đi trước thật đó! Đệ cẩn thận a~

Yến Tri Phàm vừa đi thì hai bóng người từ ngoài ập vào, Tranh Tử ở đây xé vội mấy trang sách ngốn vào miệng mình, sau đó cầm đào côn vẽ một chữ “Tiết”, vừa dậm trượng đã có vô số dây leo trồi lên từ sàn gỗ, quấn chặt lấy y. Hai đệ tử kia chạy tới liền thấy một cảnh người vừa bị trói vừa bị chặn kín miệng, một kẻ đi tới giật lấy giấy từ miệng Tranh Tử ra, gấp gáp hỏi:

- Có chuyện gì?

Tranh Tử đã chuẩn bị diễn một màn kịch đặc sắc liền hổn hển nói:

- Ngũ huynh! Có kẻ trộm bí tịch, kìa!!! Hắn vừa chạy ra rồi!!!

Hai đệ tử kia quay lại nhìn cánh cửa ngoài, không thèm suy nghĩ tại sao thiếu niên này lại ở trong Đạo Thư Các lén lút giờ này, liền lao ra ngoài như tên. Khi đã chắc họ đã đi xa, Tranh Tử ở đây rùng mình một cái, đám dây leo đã nhanh chóng lui xuống sạch hoàn toàn, y cười khẩy một tiếng, một người một gậy thong thả rời đi từ cửa chính. A Nha chao lượn trên bầu trời đêm, trăng xuyên qua lớp nước từ kết giới chiếu xuống Lũng Bạch Môn một màu vân xanh huyền ảo.

Từ xa một kẻ giấu mặt đã thu tất cả mọi chuyện xảy ra trong tầm mắt, chậm chạp lùi vào bóng đêm rồi mất hút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.