Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp

Chương 57



Hạ Thanh Từ về đến nhà, ba cậu đã tắm rửa đi ngủ, tự mình nấu một bát mì ăn xong, điện thoại báo có tin nhắn của Tạ Bệnh Miễn.

+

X: Cậu về nhà chưa?

Tạ Bệnh Miễn mỗi ngày đều hỏi mấy câu này, Hạ Thanh Từ lướt qua, tiếp tục ăn mì của mình, không buồn trả lời.

Chưa nhận được hồi âm, ảnh đại diện quen thuộc không ngừng nhấp nháy, Tạ Bệnh Miễn lại gửi cho cậu thêm vài tin nữa.

Hạ Thanh Từ ăn xong mới cầm điện thoại, vừa định nhấn vào hộp thoại trả lời cho có lệ thì đối phương đã gọi tới.. Cậu vô tình bấm vào nút nhận.

Ngón tay vẫn còn dính dầu, trong điện thoại truyền đến giọng của Tạ Bệnh Miễn.

"Tuế Tuế? Cậu đã về chưa?"

Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng, nói xong cũng không cần gõ chữ nữa, nghe Tạ Bệnh Miễn hỏi cậu đã ăn cơm chưa, thì trả lời đã ăn.

"Còn gì nữa không?" cậu hỏi.

Tạ Bệnh Miễn im lặng một lúc rồi cười.

"Không sao rồi, cậu ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon."

"Mai gặp."

Tạ Bệnh Miễn nói xong cũng không có cúp, Hạ Thanh Từ chờ một lát, không nghĩ nhiều liền cúp máy.

Lần này không cần trả lời tin nhắn, hôm sau lại là thứ hai, Hạ Thanh Từ dọn bàn xong thì về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Thứ hai, nhà trường xác nhận sẽ tổ chức giải bóng rổ, tổ chức cùng với Nhất Trung, Trung học số 14 và nhiều trường Trung học khác.

Trường của bọn họ trước tiên phải tiến hành tuyển chọn, tiết thể dục liền trở thành nơi để tập bóng rổ, sau giờ học thì càng nhiều người, trong trường cũng có không ít học sinh thể dục, nên báo danh cũng rất nhiều.

Ví dụ như Trần Tinh.

Người nào đó sau một tuần vắng bóng đã trở lại trường học, Hạ Thanh Từ nhận được bữa sáng, bữa trưa và cả tráng miệng chiều, liền biết là ai đưa cho, liếc nhìn người bên cạnh.

Tạ Bệnh Miễn suốt ngày dày vò khúc gỗ, không biết đang làm cái gì, rất nghiêm túc, ít gây ồn trong lớp, thậm chí là không ngủ.

Hạ Thanh Từ hỏi nhưng không ai trả lời nên liền đưa tráng miệng cho Vu Uyển, con gái vốn thích đồ ngọt.

Cậu vứt bữa sáng, bữa trưa thì cho mèo con.

Không biết có phải là do ảo giác hay không, nhưng khi đến thăm, cậu luôn cảm thấy con mèo có vẻ béo hơn một chút, khi nựng cũng không thấy gầy như trước.

Có lẽ gần đây cậu qua đút cơm, đồ ăn có vẻ ngon hơn nhiều chăng?

Hạ Thanh Từ sau khi cho mèo ăn xong thì đến bãi đậu xe, tan trường hơi trễ, trên đường cũng không có gặp ai, đến bãi xe, phát hiện còn có một bóng dáng quen thuộc.

Nói đúng ra thì có người đang đứng bên cạnh xe cậu.

Trần Tinh không biết đã đợi bao lâu, khi nhìn thấy cậu, lông mày nhíu lại, sau đó lại nhanh chóng thả ra.

"Tuế Tuế."

Tới nữa rồi đó, Hạ Thanh Từ thấy Trần Tinh liền cảm thấy khó chịu, nghĩ đến thông báo buổi chiều của trường, mục đích của trận bóng rổ là thúc đẩy sự phát triển lành mạnh về thể chất cũng như tinh thần của thanh thiếu niên, cậu cảm thấy. việc ngồi trong lớp đọc sách còn tốt hơn là chạy nhảy quanh sân.

Trần Tinh đến gặp cậu có thể là vì trận bóng rổ.

Hạ Thanh Từ không lên tiếng, Trần Tinh cũng không mong đợi cậu sẽ trả lời, chỉ nói cho cậu biết lý do mà cậu ta đến.

"Vẫn là chuyện lần trước, buổi chiều tôi có hỏi, việc này nhà trường đã giao cho hội học sinh." Trần Tinh cố gắng nói chuyện dễ nghe hơn: "Tuế Tuế, cậu có thể giúp tôi lần này được không?"

"Giúp tôi nói một tiếng, cậu không cần làm gì khác."

"Không." Hạ Thanh Từ lạnh lùng từ chối, định dắt xe đi, nhưng chưa kịp bước tới thì cổ tay đã bị giữ lại.

Trần Tinh thấy cậu sắp đi, theo bản năng liền muốn níu lại, lúc này mới chợt nhận ra sao lúc trước không biết cổ tay Hạ Thanh Từ lại gầy đến như vậy.

Nhỏ và mảnh, các khớp xương nhô hẳn cả ra, như thể hơi dùng sức là có thể nghiền nát.

Hạ Thanh Từ không muốn lãng phí thời gian, muốn tránh. Nhưng Trần Tinh là học sinh thể thao, cao và khỏe hơn cậu rất nhiều, càng giãy dụa cậu ta lại càng không buông.

"Cậu làm cái gì vậy?" Sắc mặt Hạ Thanh Từ trở nên thanh lãnh lạnh hơn.

Trần Tinh cảm thấy không vui, nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên một tia chán ghét, hắn càng không muốn buông.

Nhưng là đến xin giúp đỡ nên Trần Tinh cũng nhanh chóng buông tay. Khi buông ra, mắt quét đến hai vết hằn đỏ, rất nhanh chóng đã bị áo đồng phục lam trắng che đi.

Trần Tinh thoáng dừng một chút.

"Cậu giúp tôi chuyện này đi, dù gì chuyện lúc trước cũng đã qua rồi. Từ nay trở đi, ngày nào tôi cũng sẽ đến nhà chơi với cậu, cậu thấy sao?" Trần Tinh sợ đối phương sẽ không đồng ý, liền nói thêm: "Tôi sẽ không nói gì cậu nữa, cậu đừng giận, trước đây là lỗi của tôi, sau này nếu tôi có làm gì sai thì cứ nói thẳng."

Không chắc liệu hắn có thay đổi hay không, nhưng hắn có thể cho phép Hạ Thanh Từ phản bác lại mình.

1

Hạ Thanh Từ mặt không cảm xúc, trước kia cậu luôn thuận theo Trần Tinh là vì hai cậu là cùng lớn lên với nhau, không muốn để ý nhiều như vậy, hiện tại nghe những lời này, chỉ cảm thấy thật vô lý.

"Không cần." Hạ Thanh Từ nhíu mày: "Tôi sẽ không đi tìm Tạ Bệnh Miễn, chúng tôi không quen."

"Sau này ít đến tìm tôi lại đi."

Trần Tinh nghe xong giận đến bật cười, không phải là không muốn giúp đỡ đấy chứ?

"Không quen cái gì? Ai mà không nhìn ra, hắn chỉ đối với cậu có sắc mặt tốt? Cậu thì lúc nào cũng rũ sạch quan hệ..."

Trần Tinh không nói hết, hắn muốn nói rằng làm sao hắn biết được ở nơi hắn không thấy Hạ Thanh Từ tránh Tạ Bệnh Miễn thế nào.

Thấy mặt lạnh của Hạ Thanh Từ, nói không chừng sau lưng sẽ xin Tạ Bệnh Miễn giúp hắn.

Tạ Bệnh Miễn là nam thần của hắn, bất quá hắn vẫn luôn nghĩ Tạ Bệnh Miễn là người nằm dưới, nhưng khi kết hợp với Hạ Thanh Từ, Hạ Thanh Từ hiển nhiên thành người nằm dưới.

2

Ý nghĩ này lướt qua trong đầu nhưng không nói ra, Trần Tinh đổi chủ đề, không nói nữa.

Bây giờ không có thời gian để lo chuyện khác, vị trí của hắn trong trận bóng rổ còn quan trọng hơn nhiều.

"Tôi đưa cậu về." Trần Tinh đang định trên đường to nhỏ với tiểu câm này một chút, có lẽ nhịn không được cậu ấy sẽ đồng ý.

Nam thần để sau theo đuổi vẫn được, hiện tại phải làm cho Hạ Thanh Từ nói thay giúp hắn.

Hạ Thanh tự mình dắt xe, nói: "Không cần" rồi dắt ra khỏi góc đường: "Tôi đã nói ba tôi không cho cậu vào cửa."

"Đi theo cũng vô dụng."

"Tôi đã nói là vào nhà cậu đâu, đi chung đường cũng không được à?" Trần Tinh dắt xe theo: "Không phải cậu thích nước mát ở cổng trường sao, tôi mua cho cậu."

Quán nước đó ban đầu là bán trà sữa, sau đổi thành nước mát, nước chiết xuất từ ​​lúa mạch lạnh có vị ngọt, thường cho một lát chanh vào, kinh doanh rất tốt..

Chỉ là giá hơi đắt một chút.

Phí sinh hoạt của Trần Tinh không nhiều, hắn ta thường tiêu vào giày dép và quần áo, nhưng cũng đủ để mua ly nước này. Hắn biết Hạ Thanh Từ trước đây rất thích uống, nhưng hắn chưa bao giờ mua cho.

Trần Tinh thấy nó chẳng khác gì một chai nước suối hai tệ, uống gì cũng là uống, nhưng bây giờ thì khác.

Hạ Thanh Từ không thèm để ý đến hắn ta, đạp xe rời đi, Trần Tinh theo sau, khi hai người đi qua cổng trường, Trần Tinh dừng lại, Hạ Thanh Từ còn không buồn đợi.

Trước cổng trường có một hàng dài đang xếp chờ mua nước mát, rất đông vì vị nó ngon và vì đây là một cửa hàng lâu đời đã mở hơn mười năm, rất có uy tín... Nhiều học sinh từ các trường khác cũng đến đây xếp hàng.

Ví dụ như có rất nhiều học sinh Nhất Trung và trường chuyên gần đây cũng đến để mua, tan học dư dả thời gian, thậm chí tan trường còn sớm hơn Tam Trung, nên học sinh Tam Trung đành phải xếp hàng.

Trần Tinh ở phía sau, thấy Hạ Thanh Từ đi xa mà không hề quay đầu lại, sắc mặt hắn tối sầm, hàng dài như vậy, có lẽ phải mất khá nhiều thời gian.

1

Đông quá, hắn muốn gọi nhưng không gọi được, dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Hạ Thanh Từ, nhưng người câm đi học căn bản là không mang điện thoại.

Trần Tinh đứng ở đó bất lực nhìn người đạp xe nhanh chóng biến mất, vẻ mặt có chút cáu kỉnh, cả hàng từng chút một nhích lên, đợi đến khi trời gần tối mới mua được nước.

Tính cả đường về nhà, gần hai tiếng, Trần Tinh vẫn luôn xách theo ly nước, uống lạnh vẫn là ngon nhất, mặc dù đã là mùa thu.

Trần Tinh đi thẳng đến nhà Hạ Thanh Từ, đèn bên trong vẫn sáng, hắn gõ cửa, người ra mở là Hạ Quốc An, có thể nhìn xuyên qua nửa khe cửa, Hạ Thanh Từ đang ngồi trên ghế sofa, hình như mới về cũng không lâu..

"Chú ơi, cháu tìm Tuế Tuế."

"Tuế Tuế ở trong nhà." Hạ Quốc An nhớ lại những gì con trai đã nói với ông trước đó, ông vẫn đứng ở cửa, do dự một lúc, không để Trần Tinh đi vào. Con trai ông đã nói khá nhiều lần, nhưng hai cái đứa này gần đây vẫn luôn giận dỗi.

Ông nghĩ một lúc rồi trực tiếp hỏi con trai mình, đứng ở cửa hô lên: "Tuế Tuế——"

Tiếng động lớn như vậy, Hạ Thanh Từ không màng xoay lại, ngồi thẳng người ở ghế sô pha, trên bàn là cuốn sách tiếng Trung, bài cần thuộc lúc sáng.

Hạ Quốc An có chút bất đắc dĩ, nếu như kêu nữa, sợ rằng nhóc con sẽ giận.

"Tiểu Tinh, con có gì thì cứ nói ở đây đi, Tuế Tuế cũng có thể nghe được."

Sắc mặt Trần Tinh trở nên kém hơn một chút, nhưng hắn tự nhiên không dám lộ ra ngoài với người lớn, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của thiếu niên trên ghế sô pha.

Hắn không thể làm gì, rõ ràng là không muốn cho hắn vào nhà, vì vậy Trần Tinh đưa nước cho Hạ Quốc An.

"Chú, cháu mua cái này cho Tuế Tuế. Chú đưa giúp cháu, cháu sẽ không vào."

Trần Tinh tự tìm bậc thang leo xuống cho mình, lại nhìn người bên trong, nghe được cũng không quay lại, rất nhanh thu tay về.

"Hôm khác con quay lại."

Nói xong liền đi, Hạ Quốc An đóng cửa lại, đặt nước mát lên bàn.

"Giận à?" Hạ Quốc An ngồi ở ghế đối diện, con trai đang gọt táo, gọt vỏ sạch sẽ, gọt xong thì đưa cho ông.

"Không." Hạ Thanh Từ liếc nhìn nước mát trên bàn, cầm lên ném thẳng vào thùng rác.

"Sau này đừng cho cậu ta vào, cũng đừng nhận đồ của cậu ta."

Hạ Quốc An có chút ngơ ngác, cầm lấy táo con trai gọt cho, nói: "Biết rồi, giữa các con có mâu thuẫn thật sự là..."

Lắc đầu, ông không nói nữa, nghe theo con trai đi.

*

Ngày hôm sau trên đường đến trường, Hạ Thanh Từ gặp lại Trần Tinh, hai người cùng nhau bước vào cổng, Trần Tinh cũng không nhờ cậu giúp nữa mà chỉ đi phía sau để lấy lòng.

Từ thiện không đúng nơi, cậu lạnh lùng nhìn, khi chuẩn bị bước vào khu lớp học thì bắt gặp Tạ Bệnh Miễn cùng Kỷ Nguyện.

"Buổi trưa cậu có định xuống nhà ăn không? Tôi sẽ đi tìm cậu —"

Trần Tinh ngừng nói khi nhận ra có ánh mắt đang đổ dồn vào mình, thấy ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn ở phía xa, lập tức ngậm miệng.

"Tôi đi đây. Tan học tới tìm cậu sau."

Người đi rất nhanh, Hạ Thanh Từ đi vào, cách đó không xa cũng có người đi theo.

"Lớp trưởng, cậu ta tìm cậu làm gì?"

Hạ Thanh Từ không trả lời, liếc Tạ Bệnh Miễn rồi bước vào lớp.

"Tuế Tuế, đợi tôi." Tạ Bệnh Miễn đi theo, thản nhiên hỏi: "Buổi trưa cậu có đi cùng cậu ta không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.