Chuông tan học vang lên, hoàng hôn nhẹ nhàng thả xuống mặt đất, hàng cây ngô đồng đổ bóng ven đường, học sinh mặc đồng phục lam trắng tốp năm tốp ba ra khỏi cổng trường.
Mọi người hầu như đã về gần hết, sân trường vắng tanh, Hạ Thanh Từ nối gót theo sau Tạ Bệnh Miễn.
Tạ Bệnh Miễn vào nhà vệ sinh rửa mặt, mực trên mặt miễn cưỡng vẫn có thể trôi đi nhưng quần áo thì không dễ như thế. Chiếc cà vạt vô tình bị ném vào tay của Hạ Thanh Từ, cậu không tình nguyện cầm lấy cho lắm.
"Tuế Tuế——" Tạ Bệnh Miễn hơi nghiêng đầu, thấy vẻ mặt chán ghét của Hạ Thanh Từ đang cầm cà vạt không biết phải làm sao, hắn có chút muốn cười, ỷ vào thân hình cao lớn của mình mà ánh mắt rơi xuống chiếc gáy trắng ngần của cậu, nhịn không được khẽ siết chặt mấy đốt ngón tay.
"Mực là cậu tự rãy, bây giờ còn ngại bẩn, tại sao lại có người như vậy?"
Hạ Thanh Từ nhìn chằm chằm lòng bàn tay đang cố tránh né vết mực của mình, nhất thời không kịp phản ứng. Mãi cho đến khi cảm nhận được có một cảm giác âm ấm, lành lạnh sau gáy nhưng còn chưa kịp nhíu mày thì Tạ Bệnh Miễn đã buông ra.
Như sợ cậu không vui, Tạ Bệnh Miễn chán chường nói: "Tôi biết là cậu không có ý đó, nhưng cậu cũng không thể ghét bỏ tôi."
Hạ Thanh Từ không chút biểu tình lùi ra một chút, tránh để cho Tạ Bệnh Miễn chạm vào mình.
Mái tóc đen nhánh quét qua cổ áo đồng phục, ánh mắt vốn đã rút lui của Tạ Bệnh Miễn lại tiếp tục chăm chú vào đó, hắn khẽ nhéo nhẹ hai cái, liền xuất hiện một vệt đỏ ửng.
Hạ Thanh Từ bị nhìn có chút không thoải mái, cậu nhìn về phía Tạ Bệnh Miễn trong mắt mang theo vài tia lạnh lùng, sau đó liếc xuống bàn tay của hắn, có ý gì không cần nói cũng biết.
Không được động tay động chân.
"Tôi không động vào cậu." Tạ Bệnh Miễn thấy đối phương nhìn mình như vậy, ánh mắt thâm trầm cả mảng: "Vừa rồi tôi không có dùng sức, đỏ lên rồi, có phải đau lắm không?"
"Không đau." Hạ Thanh Từ bị hắn nhéo thật ra cũng có chút đau, nhưng hiện tại không còn đau nữa, nếu cậu thành thật trả lời như thế Tạ Bệnh Miễn nhất định sẽ lại hỏi đông hỏi tây, thậm chí còn có thể lôi cổ cậu ra nhìn mấy cái.
Mấy ngày nay trên sân tập có rất nhiều người chơi bóng rổ, đội trường của bọn họ cũng đang tập luyện, xung quanh cũng có học sinh thể dục huấn luyện, còn có rất nhiều người tới xem, đều là đến để xem bóng rổ.
Điều này trước đây cũng có, nhưng mấy ngày nay đặc biệt nhiều hơn.
Hạ Thanh Từ theo Tạ Bệnh Miễn từ đường phía sau vòng tới sân tập, gần với dãy lớp học bỏ hoang, không có nổi một bóng người, cậu cũng đi theo vào phòng thay đồ.
Bên trong có các phòng được tách ra riêng biệt, còn có phòng tắm tạm thời, buồng vòi sen cũng được tách riêng ra. Phòng thay đồ họ đang đứng chỉ có hai dãy tủ đựng đồ nhỏ, không gian rất hẹp, chỉ đủ cho vài người đứng.
Hạ Thanh Từ không thích ở trong môi trường chật hẹp, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi xa xa có thể nhìn thấy sân tập, nói với Tạ Bệnh Miễn: "Tôi ra ngoài đợi cậu."
"Chỉ có mấy phút thôi." Tạ Bệnh Miễn vừa nói vừa cởi đồng phục học sinh, đầu ngón tay chạm vào mép tủ sắt, từ bên trong lấy ra một bộ đồng phục bóng đá.
"Lần trước tôi thay đồ cậu cũng là trốn bên ngoài, rất sốt sắng, giống như sợ tôi nhai đầu cậu vậy."
Tạ Bệnh Miễn nhớ lại lúc mới khai giảng, Hạ Thanh Từ ở nhà ăn bị người ta đẩy, cơm nước không may cũng hất hết lên người hắn.
Lúc đó Hạ Thanh Từ ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng thực ra lại chỉ đau lòng cho đồ ăn.
Nghĩ đến đây, Tạ Bệnh Miễn không khỏi muốn cười: "Chẳng lẽ bây giờ cậu còn sợ tôi sao?"
Nói xong, sự chú ý của Hạ Thanh Từ bị hấp dẫn đi, mặt không biểu tình nhìn Tạ Bệnh Miễn, cũng không lên tiếng trả lời.
Chiếc áo sơ mi dính mực cũng được cởi ra, Tạ Bệnh Miễn thay đồng phục bóng đá, đem chiếc quần học sinh mới thay ra nhét vào tủ. Hắn chính là tiện tay nhét vào, không hề gấp, trong tủ không có nhiều đồ nhưng thiếu niên phía sau vẫn vô cớ nhíu mày.
Phỏng chừng lại ghét bỏ hắn nữa rồi.
Tạ Bệnh Miễn cầm chiếc áo sơ mi đầy vết mực, trong lòng không khỏi nảy lên một chút ý xấu, đôi mắt đen láy mang theo ý cười, bước đến gần thiếu niên trong góc.
"Tuế Tuế, cậu có muốn giặt đồ giúp tôi không?"
Hàng mi Hạ Thanh Từ khẽ run lên hai cái, bình tĩnh nói: "Không phải cậu đã nói là không cần tôi giặt sao?"
Đối phương đi về phía cậu, phòng thay đồ vốn đã nhỏ, Hạ Thanh Từ vô thức lùi lại một bước, muốn tránh xa Tạ Bệnh Miễn. Cậu luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương luôn mang theo ý xâm lược rất mạnh đối với mình, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cậu.
"Tôi không nỡ để cậu giặt đồ cho tôi, nhưng nếu cậu chịu giúp tôi thật sự rất vui."
Tạ Bệnh Miễn đến gần Hạ Thanh Từ, cụp mắt nhìn cậu nam sinh gần đó, từ mái tóc đen nhánh đến chiếc mũi cong cong và đôi môi đỏ mọng vô cùng xinh đẹp, tầm mắt cuối cùng lại rơi trên môi của Hạ Thanh Từ.
Trước đây anh trai có nói với hắn rằng những người có dạng môi này thường rất bạc tình.
Người bạc tình có trái tim bằng đá, rất khó để làm cho họ dao động, để làm thay đổi bản tính lại càng khó hơn.
Tạ Bệnh Miễn nói một câu như vậy, Hạ Thanh Từ không hề có chút phản ứng, chỉ đứng đó nhìn hắn, tư thế có chút phòng bị, tựa hồ lo lắng hắn sẽ đột nhiên làm cái gì đó.
Hạ Thanh Từ nhìn vào mắt Tạ Bệnh Miễn, theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm, đầu ngón tay buông thõng của cậu khẽ nhúc nhích, lùi về sau một bước.
Giọng Hạ Thanh Từ không rõ mang tâm tình gì: "Nếu cậu muốn tôi giặt, tôi cũng có thể giặt giúp."
"Ý tôi không phải vậy..." Tạ Bệnh Miễn muốn nói gì đó, nhưng không biết đối phương thật sự không biết hay là thật sự không quan tâm, hắn nhướng mày, sau đó đổi ý, nhét thẳng chiếc áo vào ngực của Hạ Thanh Từ.
"Vậy cậu giặt giúp tôi đi." Tạ Bệnh Miễn cúi đầu nhìn người nọ, nhớ tới nụ cười của cậu trong lớp: "Còn một chuyện..."
Chuyện gì?
Hạ Thanh Từ cảm thấy khoảng cách hai người đang quá gần nhau, không biết Tạ Bệnh Miễn lại muốn làm gì, lời nói còn dính dính nhớp nhớp, giống như hận không thể dán vào tai cậu để nói, đến đầu chóp mũi cậu còn có thể ngửi được một mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Có lẽ trong lúc thay đồ Tạ Bệnh Miễn đã hút, chiếc áo sơ mi đang cầm trên tay cũng thoang thoảng mùi bạc hà, mùi của đối phương đang quẩn quanh người cậu, cậu khó chịu dời đi tầm mắt.
"Còn cái gì?"
Hạ Thanh Từ quay mặt đi như vậy, vừa vặn thuận theo ý của người kia, một giây sau, cậu cảm giác như tóc mai của mình bị gì đó chạm vào, giọng nói trầm thấp của Tạ Bệnh Miễn cũng theo đó mà truyền tới.
Hơi thở lướt qua bên tai, mang theo một chút bỏng rát.
"Cười lên một cái tôi xem nào."
Hạ Thanh Từ: "..."
Lúc Diệp Kỳ đi tới đã thấy hai người bọn họ, liền gọi cho Mạnh Phi Du tới xem, hai người đứng đợi ngoài cửa, lẩm bẩm hồi lâu.
"Sao hai người họ lại ở trong đó lâu thế?"
"Phòng thay đồ chật như vậy, làm được cái gì trong đó?"
"Ngu ngốc, lớp trưởng theo vào là vì làm bẩn quần áo của Nhị ca, chắc chắn không có chuyện gì khác."
"Cậu nhìn lớp trưởng đi, còn không thèm để ý Nhị ca." Mạnh Phi Du nói.
"Tôi cảm thấy cậu thật sự là bị ngu." Diệp Kỳ tức giận nói: "Nếu lớp trưởng thật sự không muốn đi theo thì đã không đi theo. Cậu ấy cũng đâu có ngu, còn không biết ở một mình với Nhị ca, Nhị ca sẽ làm ra cái gì?"
"Ồ." Mạnh Phi Du có chút kinh ngạc: "Ý anh là lớp trưởng có ý với Nhị ca."
"Tôi không biết." Diệp Kỳ cũng có chút lo lắng không yên: "Tâm tình của lớp trưởng giấu quá sâu, không dễ nhìn ra, cậu ấy cũng không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, có lẽ bình thường không dễ thấy được."
"Rốt cuộc là có hay không, Nhị ca có biết..." Trong ba người bọn họ, chỉ có Nhị ca là người hiểu rõ lớp trưởng nhất.
Diệp Kỳ: "Nhưng cũng không hẳn như vậy, Nhị ca quá ngốc, nếu như hy vọng Nhị ca theo đuổi được người ta, sợ rằng tám trăm năm nữa cũng không đuổi kịp."
Vừa dứt lời, cửa phòng thay đồ bật mở, một bóng dáng quen thuộc bước ra. Cậu nam sinh bước ra khỏi phòng thay đồ với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn kỹ còn có thể thấy có chút đen kịt.
Theo sau cũng là một người quen thuộc, Nhị ca thong thả bám theo, từ phía sau chậm rãi gọi người.
"Tuế Tuế, không cười thì không cười, đừng tức giận."
"Tôi sai rồi được chưa?"
Hạ Thanh Từ không chớp mắt bước về phía trước, đi ngang qua hai người bên tường, liếc Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ một cái, sau đó quay người rời đi.
"Tuế Tuế——"
Người phía sau vẫn gọi với theo, hắn còn bước nhanh hơn cậu, hai bước đã đi đến bên cạnh, trong giọng nói mang theo chút bất lực.
"Tôi không trêu cậu nữa, đừng giận mà. Cậu ngày nào cũng giận, lúc giận đầu óc sẽ không dễ xài, không thể làm bài được."
Hạ Thanh Từ vốn dĩ không phải là quá tức giận, cậu đã quá quen với sự trêu chọc của Tạ Bệnh Miễn, nhưng Tạ Bệnh Miễn lại luôn có cách khiến tâm tình của cậu gợn sóng, giống như là bây giờ.
Rõ ràng là đang xin lỗi, vậy tại sao lại nói đến thèm đòn như thế?
"Tôi không giận." Hạ Thanh Từ mặt không biểu tình lên tiếng.
Nếu cậu nói thêm một câu nữa, có thể sẽ rất tức giận.
"Bây giờ cậu muốn về nhà sao? Cậu có muốn đợi một lát không? Chơi bóng xong tôi sẽ đưa cậu về."
"Không cần." Hạ Thanh Từ nói: "Tôi có thể tự về."
"Vậy tôi sẽ đưa cậu đến nhà để xe."
Tạ Bệnh Miễn còn chưa đi được mấy bước, Mạnh Phi Du liền gọi hắn: "Nhị ca, cậu còn bao lâu nữa? Mọi người đang đợi cậu đấy."
"Sắp bắt đầu rồi."
Mới nảy ở phòng thay đồ đã trì hoãn hồi lâu, hiện tại cả sân đang đợi nên Mạnh Phi Du nói: "Nhị ca, để Diệp Kỳ đưa lớp trưởng đi cho."
Tạ Bệnh Miễn đáp lại một tiếng, nắm lấy quai cặp của thiếu niên phía trước, khẽ kéo một cái, không dùng nhiều sức, bị hắn kéo nên thiếu niên ấy liền nhíu mày nhìn hắn.
Khóe môi Tạ Bệnh Miễn nhếch lên, không ngờ có người lại dễ kéo như vậy, chỉ tiếc là không thể kéo về vòng tay của hắn.
"Lớp trưởng, tôi bảo Diệp Kỳ tiễn cậu, về đến nhà nhớ trả lời tôi."
Hạ Thanh Từ rút lại quai cặp nói: "Không cần", quay đầu nhìn về phía Diệp Kỳ đang nở nụ cười ngượng ngùng, mím môi rồi quay người đi.
Hạ Thanh Từ cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, sau đó Mạnh Phi Du lại hô thêm một tiếng, người đó mới thu tầm mắt lại.
Diệp Kỳ đi theo cậu, cách cũng không xa, cậu không lên tiếng, Diệp Kỳ ở bên cạnh mới hắng giọng.
"Lớp trưởng, Nhị ca lại chọc giận cậu sao? Cậu ta vốn là như vậy, đừng chấp."
Với trình độ như Nhị ca, lớp trưởng mà chấp nhặt thì mỗi ngày phỏng chừng đều bị chọc cho tức chết.
Hạ Thanh Từ "ừm" một tiếng rồi dừng lại nói: "Cậu không cần phải tiễn, quay lại đi."
Gần đây đã không còn ai đến tìm cậu gây sự nữa, có thể là việc công khai tên thật trên diễn đàn, hoặc cũng có thể là do một số nguyên nhân khác.
"Không sao đâu, lớp trưởng." Diệp Kỳ ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì lại nghĩ nếu không tiễn thì sẽ ăn mắng của Nhị ca, nên nói với Hạ Thanh Từ: "Tôi cũng muốn nói chuyện với cậu, tiễn cậu tới cổng trường rồi về."
Hạ Thanh Từ không nói gì, từ sân tập đến cổng trường còn hẵn một đoạn, cậu cũng không biết Diệp Kỳ muốn nói cái gì với mình.
"Lớp trưởng, sắp thi cuối kỳ rồi, cậu căng thẳng không?" Diệp Kỳ không còn gì để nói.
"Không."
"Chắc chắn lại đứng nhất?"
Hạ Thanh Từ: "Không chắc chắn."
"Ồ." Diệp Kỳ đáp lại: "Lớp trưởng, dù cậu có giành được vị trí thứ nhất hay không thì Nhị ca cũng sẽ rất thích cậu."
Hạ Thanh Từ quay đầu nhìn Diệp Kỳ, trong mắt có chút bối rối, vừa vặn cũng đã đi đến nhà để xe nên Diệp Kỳ mỉm cười với cậu.
"Lớp trưởng, tôi về trước đây."
Diệp Kỳ cũng chỉ là thuận miệng, dù sao thì ai mà không biết Nhị ca thích lớp trưởng.
Hắn chỉ muốn nói với Hạ Thanh Từ rằng dù có rực rỡ ánh sao hay lấm lem bụi bẩn thì Nhị ca vẫn sẽ luôn thích cậu ấy.