Phòng thay đồ vốn dĩ chật hẹp, hiện tại ba người đứng ở trong đó càng tạo nên cảm giác chật chội hơn nữa, không khí nhất thời cũng trở nên cứng ngắc.
Hạ Thanh Từ có thể cảm giác được ánh mắt đang sót lại trên người mình của Tạ Bệnh Miễn, ngoài miệng thì tỏ vẻ đồng ý nhưng trên thực tế lại luôn lăm le nhìn cậu, như sợ cậu nhích lại gần Thẩm Ý.
Nói xong, đôi mi Thẩm Ý giương lên, một tầng bóng tối đổ xuống con người nhạt màu, ẩn chứa biết bao cảm xúc, chỉ biết lẳng lặng phản kháng yếu ớt.
Hạ Thanh Từ mím môi: "Tôi sẽ đến tìm cậu sau." Ánh mắt âm trầm bên cạnh găm thẳng vào Hạ Thanh Từ, cậu cũng không nói thêm nữa.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Ý mới thu lại tầm mắt, thấp giọng nói "Được", đặt đồ trong tay xuống rồi xoay người rời đi, bóng lưng có chút cứng ngắc cùng cô độc.
Thẩm Ý rời đi không nói lời nào, quản lý bên ngoài có hỏi một câu nhưng Thẩm Ý cũng không trả lời, nhanh chóng biến mất.
"Cậu..." Hạ Thanh Từ lại nhìn Tạ Bệnh Miễn, lông mày hơi nhướng lên. Khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của hắn, giọng nói cũng mang theo đôi phần lạnh lùng.
"Cậu cũng đi đi."
Hạ Thanh Từ không biết phải nói cái gì, ngoài mặt chỉ biết nói vài câu đối phó với Tạ Bệnh Miễn, nhưng thực chất cậu vẫn cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả.
Tạ Bệnh Miễn không nghe lời cậu, đặt cơm và sữa để sang một bên, sau đó bước tới cầm lấy đồ ăn do Thẩm Ý mang đến, liếc mắt một cái rồi ném nó vào thùng rác.
"Cậu làm cái quái gì vậy?" Hạ Thanh Từ nhìn đồ ăn ở trong thùng rác, hơi thở trở nên lạnh lẽo.
"Cậu ta là đang giả bộ đáng thương." Tạ Bệnh Miễn cười lạnh: "Chỉ có cậu mới tin."
Đây không phải là lời hay ho gì, Hạ Thanh Từ cảm thấy có một cỗ tức giận đang dâng lên trong lồng ngực mình, hỏi Tạ Bệnh Miễn: "Cậu thấy chỗ nào?"
Dù không quen không biết, không hiểu rõ cũng chẳng tiếp xúc nhưng lại luôn đưa ra phán xét dựa trên suy nghĩ riêng của mình, ngang ngược hống hách, tự cao tự đại.
Vừa hỏi xong, căn phòng liền trở nên yên tĩnh. Tạ Bệnh Miễn lặng lẽ nhìn Hạ Thanh Từ, trong mắt không chút cảm xúc, giọng nói bình đạm: "Cậu nổi giận vì cậu ta."
Vì cậu ta mà nổi giận với hắn.
Hạ Thanh Từ không muốn để ý tới Tạ Bệnh Miễn nên lặp lại lần nữa: "Ra ngoài."
"Tôi ra ngoài rồi cậu định làm gì? Đi tìm cậu ta?"
Giọng điệu nghe không tốt đẹp gì cho lắm, có chút khó chịu cùng bất mãn.
"Mắc mớ gì đến cậu." Hạ Thanh Từ buột miệng thốt lên, nhìn về phía của Tạ Bệnh Miễn. Hắn cũng đang nhìn cậu bằng đôi mắt đen không đáy, sau đó lại chậm rãi cười lên.
"Thật sự không phải là việc của tôi." Tạ Bệnh Miễn mỉm cười, nhưng ý cười lại không tràn đến mắt: "Không cho phép cậu đi."
Đó là một giọng điệu trực tiếp ra lệnh.
Hạ Thanh Từ ngừng nói, hai người im lặng một lúc, cậu đã thay ra bộ đồ Thỏ trắng, cầm đồ lấy của mình và rời khỏi cửa hàng.
Hạ Thanh Từ còn chưa ăn cơm, nếu hắn muốn ở đó thì cứ ở yên đó đi.
Mấy ngày nay thời tiết âm u, bên ngoài gió lạnh thổi buốt. Hạ Thanh Từ ra ngoài không mang theo khăn quàng, kéo cổ áo lên cao, vùi nửa khuôn mặt vào trong, nhưng vẫn cảm thấy khá lạnh.
Sau khi Hạ Thanh Từ đi ra ngoài, quét mắt một vòng, phía sau không có ai, Tạ Bệnh Miễn không có đi theo cậu.
Đó cũng không phải việc của cậu.
Hạ Thanh Từ thu lại tầm mắt và đi xa hơn một chút để đến một cửa hàng gần đó mua cơm. Thời gian nghỉ trưa không dài nên cậu mang theo cơm trở về phòng thay đồ. Mở cửa phòng ra, bên trong đã trống rỗng, không còn ai, chìa khóa và bật lửa đều đã bị lấy đi.
Trên ghế sofa nhỏ vẫn còn hộp cơm và sữa nóng, Hạ Thanh Từ mím môi nhìn điện thoại, không có ai gửi tin nhắn đến.
Hiệu quả cách âm của phòng thay đồ khá tốt, các hoạt động tuyên truyền bên ngoài cửa hàng rất sôi động, nhưng trong này vẫn rất yên tĩnh. Ánh nắng mùa đông yếu ớt bên ngoài không thể xuyên qua được, trong góc tường chỉ còn một mảng bóng tối.
Hạ Thanh Từ mở hộp cơm ra, ăn xong, không hề động tới đồ ăn của Tạ Bệnh Miễn, cũng không vứt vào thùng rác, chỉ để ở đó, ăn xong nghỉ ngơi vài phút rồi mặc bộ đồ Thỏ trắng vào rồi đi ra ngoài.
Cả một ngày làm việc bận rộn, Hạ Thanh Từ cũng quên đi những việc khác. Làm xong, có thời gian xem điện thoại, Thẩm Ý vẫn không gửi tin nhắn cho cậu. Hạ Thanh Từ suy nghĩ một chút, bình thường cậu cũng không gửi nhiều tin nhắn cho Thẩm Ý.
Thỉnh thoảng mới gửi, nhưng đa phần đều là Thẩm Ý gửi đến rồi cậu trả lời.
Hạ Thanh Từ có chút lo lắng cho Thẩm Ý, soạn tin nhắn gửi đi, lúc trước Thẩm Ý có nhắc đến địa chỉ nơi làm việc, cậu đang định đi tới xem sao.
Gửi tin nhắn xong, Hạ Thanh Từ rời khỏi cuộc trò chuyện, nhìn vào danh sách liên hệ bên ngoài, XX gửi tin nhắn hỏi cậu trưa nay muốn ăn gì và còn nói đang xếp hàng mua sữa cho cậu.
XX: Ngoài trời lạnh quá, lát nữa cậu thổi thổi cho tôi một chút đi
XX:/Thỏ Thỏ xoay vòng/
XX: Nhìn ngon quá, cho tôi uống một ngụm trước được không?
XX: Mà thôi, đợi lát nữa cậu không uống hết thì tôi uống
Hạ Thanh Từ không hiểu tại sao hắn muốn uống nhưng lại không chịu mua hai ly. Lướt lại lần nữa, phía sau cũng không còn tin nhắn nào gửi cho cậu nữa, có lẽ là còn đang giận.
Đây là lần đầu tiên Tạ Bệnh Miễn tức giận, nghĩ đi nghĩ lại, dường như cũng không phải lần đầu tiên. Trước đây cũng từng tức giận, chẳng hạn như khi cậu tự ý trả đũa người khác Tạ Bệnh Miễn cũng tức giận, nhưng cậu mặc kệ hắn, sau đó hắn cũng tự bình thường trở lại.
Tức giận luôn là điều rất khó hiểu.
Hạ Thanh Từ dừng ngón tay trên màn hình một lúc, sau đó thoát khỏi lịch sử trò chuyện và tìm kiếm địa chỉ nơi làm việc của Thẩm Ý trên bản đồ. Quán rượu đó có doanh thu cao nên họ trả lương cũng khá thoải mái, bên đó nhận Thẩm Ý có lẽ là vì ngoại hình.
Công việc ông chủ giao cho Thẩm Ý chính là chạy vặt, giao đồ uống, dọn bàn và những việc khác ở ngoài đại sảnh.
Hạ Thanh Từ dựa theo chỉ dẫn để đến quán rượu, băng qua quảng trường và đến một con phố khác. Doanh thu ở đây rõ ràng là cao hơn so với khu quảng trường bên kia, nên có rất nhiều quán rượu nằm dọc theo hào nước với nhiều phong cách độc đáo khác nhau.
Hạ Thanh Từ đến trước cửa quán, cậu không biết khi nào Thẩm Ý tan làm và tự hỏi liệu mình đột ngột đến đây có làm trì chậm trễ công việc của cậu ấy hay không. Trong lúc đang suy nghĩ thì một nhân viên phục vụ mở cửa ra và hỏi cậu có muốn vào hay không.
Hạ Thanh Từ bước vào, trong quán được bố trí đèn rất mờ, ánh sáng rơi từng mảng nhỏ, những giai điệu du dương vang lên trong quán, xa xa còn có một ban nhạc đang hát trên sân khấu, những bài hát nghe rất quen tai.
Khá giống với bài hát trước đây của ban nhạc Tạ Bệnh Miễn, Hạ Thanh Từ không nhớ được lời hay giai điệu, nhưng nghe có vẻ hơi giống.
Quầy rượu không chỉ có ở tầng 1 mà tầng 2 cũng có hàng ghế dài để ngồi. Kiếp trước Hạ Thanh Từ cũng từng có kinh nghiệm đi làm ở quán rượu sau khi cậu bỏ học, lương rất cao. Cậu nhìn qua sảnh tầng một, không tìm thấy bóng dáng Thẩm Ý.
"Cậu có muốn uống gì không? Trên tầng hai cũng có chỗ ngồi."
Trên quầy có một danh sách đồ uống, Hạ Thanh Từ liếc qua bảng giá, có lẽ Thẩm Ý vẫn còn trong giờ làm việc nên cậu đành gọi một cốc trà đá rẻ nhất.
Hạ Thanh Từ đi lên tầng 2, trên này còn có phòng riêng, cậu chọn một chỗ trong góc để ngồi. Phố bên này cách quảng trường cũng không xa lắm, trong dịp nghỉ lễ có rất nhiều học sinh, sinh viên đến đây, tụm năm tụm ba ngồi rải rác. Âm nhạc và ánh sáng đang kích thích các giác quan của con người, bầu không khí cũng trở nên ám mụi.
"Xin lỗi, Thẩm Ý... có ở đây không?"
Khi người phục vụ mang đồ uống tới Hạ Thanh Từ liền mở miệng hỏi:
"Ý cậu là Tiểu Thẩm? Cậu ấy đang ở phòng riêng, khách trong đó hình như là người quen của cậu ấy, họ còn đặc biệt gọi thẳng cậu ấy tới."
Hạ Thanh Từ nghe đến hai từ "người quen", không nghĩ được gì khác, trong vô thức chỉ nghĩ đến Thẩm Du Hàm. Cậu hỏi số phòng rồi cảm ơn nhân viên phục vụ.
Phòng riêng nên Hạ Thanh Từ cũng không tiện vào, cậu lại gửi tin nhắn cho Thẩm Ý nhưng vẫn không nhận được phản hồi. Chỗ ngồi của Hạ Thanh Từ cách phòng riêng mà người phục vụ nhắc đến không xa, cậu đi ngang qua cửa phòng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười nói bên trong.
Hạ Thanh Từ còn đang chăm chú nhìn vào điện thoại thì cửa phòng đó mở ra, có người "Ồ" một tiếng, nhìn sang thì thấy gương mặt có chút quen thuộc.
Hình như Hạ Thanh Từ đã từng gặp cậu ta trước đây, là nam sinh hay đi theo Thẩm Du Hàm, gặp nhau ở giải đấu bóng rổ.
Cậu ta nhìn Hạ Thanh Từ bằng cặp mắt có mấy phần am hiểu cùng thích thú, chủ động bắt chuyện với cậu.
"Này, đến tìm Thẩm Ý à?"
Hạ Thanh Từ không trả lời, tên nam sinh đối diện chỉ chỉ vào hướng phòng riêng: "Nó ở trong đó, cậu có muốn vào không?"
Có lẽ là Thẩm Du Hàm ở bên trong, Hạ Thanh Từ lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu có thể nói với cậu ấy, tôi đang đợi bên ngoài, cảm ơn."
Nói xong, Hạ Thanh Từ trở về chỗ ngồi, nam sinh kia có chút tiếc nuối, không nói gì, đi về phía nhà vệ sinh.
Không biết Thẩm Du Hàm có làm khó Thẩm Ý hay không, nếu Hạ Thanh Từ đi vào bất quá cũng chỉ là tăng thêm phiền, hơn nữa cậu đến tìm Thẩm Ý là để nói chuyện cho rõ ràng.
Nếu Thẩm Ý thực sự coi cậu là bạn thì cậu rất sẵn lòng. Nhưng nếu Thẩm Ý không muốn chỉ xem cậu là bạn thì cậu cũng không có ý định dây dưa gì thêm Thẩm Ý nữa.
Thẩm Ý là một người tâm tư kín đáo, Hạ Thanh Từ nhìn không ra, cũng như không thể cảm nhận được. Hạ Thanh Từ muốn trực tiếp nghe Thẩm Ý nói còn hơn là phải suy đoán.
Nghĩ đến đây, cửa phòng riêng vẫn còn đang mở, Hạ Thanh Từ nghe thấy tiếng thủy tinh rơi xuống đất, ngay sau đó không còn bất cứ một âm thanh nào khác.
Trong phòng riêng.
Thẩm Du Hàm hôm nay không có mặc váy, mái tóc dài được buộc sau lưng, bên trong áo vest bị văng trúng một ít rượu, hắn ta dùng đốt ngón tay cầm lấy ly rượu và nâng tới trước mặt Thẩm Ý.
Trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười, rượu bên trong lắc lư, khóe môi gã chậm rãi nhếch lên: "Uống hết ly này, mày có thể đi."
"Bọn tao chỉ đùa chút thôi. Vất vả lắm hôm nay anh Du mới có nhã hứng đến đây. Mày sẽ không để ý chứ?" Cậu nam sinh bên cạnh thay mặt Thẩm Du Hàm lên tiếng.
Thẩm Ý không nói gì, trước ngực ướt đẫm, áo sơ mi trắng cũng dính đầy rượu. Lúc này đang là mùa đông, dù có bật máy sưởi nhưng vẫn cảm thấy ướt át khó chịu.
"Uống."
Ly rượu này được Thẩm Du Hàm tùy ý pha, nồng độ không thấp. Thẩm Ý lẳng lặng nhìn Thẩm Du Hàm, đáy mắt tràn ngập quỷ dị nhưng cũng nhanh chóng đè xuống, cầm lấy ly.
"Không để ý."
Thẩm Ý thấp giọng đáp, uống cạn ly rượu trong tay. Xung quanh có người đang cười cợt, chế nhạo hắn, lời nói không mấy dễ chịu, còn nhìn hắn có chút khinh thường.
Thẩm Ý đặt ly rượu xuống và hỏi: "Tôi còn cần làm gì nữa không?", không ai trả lời nên Thẩm Ý quay lưng đi ra khỏi phòng.
Lúc bước ra, có vài ánh mắt đổ dồn vào người Thẩm Ý, hắn làm như không để ý mà mở cửa phòng, tình cờ chạm phải đồng nghiệp đang muốn đi vào, nói rằng có người tìm hắn ở bên ngoài.
"Cậu ấy rất đẹp, ngồi ở góc lầu hai, tới đó xem thử đi."
Thẩm Ý ra khỏi phòng riêng, tiến lên vài bước, nhìn sang bên phải và đập vào mắt là cậu nam sinh đang ngồi trong góc.