Thật sự là qua quít tới mức có phần quáđáng mà.Sáng thứ bảy, Trương Mạn mặc chiếc váy mới đầu xuân mà Trương Tuệ Phương mua cho cô hai ngày trước, rồi vội vã xuống lầu.
Trương Tuệ Phương ngồi trên bàn ăn, nhìn cô mặc chiếc váy màu vàng lông ngỗng và đôi giày da, mặt mày hồng hào mở cửa đóng cửa.
Bà cắn miếng bánh bao, liếc mắt ra hiệu với Từ Thượng: “Này, anh đừng nói nữa, kể từ khi nha đầu Trương Mạn này yêu đương với thằng oắt thúi kia liền trở nên vừa mắt hơn nhiều.
Chậc chậc, hồi con bé còn học cấp hai, em mua cho con rất nhiều váy áo nhưng con bé sống chết không mặc là không mặc.”
Từ Thượng gật gật đầu: “Trước kia Mạn Mạn không thích nói nhiều, bây giờ hoạt bát rất nhiều rồi.”
Trương Mạn dĩ nhiên không nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, cô đang vội vàng nhấn thang máy đi xuống, mới ra khỏi cửa lớn đã nhìn thấy cậu thiếu niên đứng đợi cô ở dưới lầu.
Vừa khéo hôm nay anh mặc áo hoodie có nón màu vàng nghệ, rất hợp với chiếc váy của cô.
Chiếc áo hoodie này là trước đây Trương Mạn và anh cùng nhau đi mua, đa phần quần áo trong tủ của anh là ba màu trắng đen xám, mặc dù rất mộc mạc và đẹp nhưng màu sắc quá trầm và lạnh, không tốt cho sức khỏe và tinh thần.
Thế là cô đã cùng anh đi mua rất nhiều áo hoodie và áo phông có màu sắc tươi sáng, cậu thiếu niên không thể chống lại được sự kiên trì của cô liền chau mày mua tất, song mặc hay không thì đó là chuyện khác —— chiếc áo phông chuột Mickey màu hồng nhạt mà cô thích nhất, chưa từng nhìn thấy anh mặc lần nào.
“Chào buổi sáng bạn trai của em!”
Trương Mạn hai mắt cong cong đi tới, nắm lấy tay của anh, sáp qua hôn lên mặt anh.
Cậu thiếu niên nhìn cô gái ý cười dịu dàng trước mặt, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
Hôm nay cô không buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc dài thẳng xõa ra, tóc mái dài và nhiều nhưng không che trán như trước mà rẽ ngôi giữa rồi vén ra sau tai.
Cô mặc một chiếc váy chấm bi màu vàng ngỗng, chất liệu mềm mại, làn váy với những đường bèo khẽ lay động theo bước chân của cô.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc màu sắc này, trái tim đột nhiên nhói lên.
Giống như trong tim anh cô luôn ấm áp như vậy, mang theo màu sắc của sức mạnh, không có tính công kích như màu đỏ, cũng không lạnh lùng như màu xám và đen.
Màu vàng ngỗng, ấm áp vừa đủ.
Cậu thiếu niên giang tay ra, giũ sạch sự lạnh lẽo vươn trên chân mày, khóe mắt ngậm ý cười ôm ánh sáng nhỏ của mình vào lòng.
Cả hai nắm tay nhau đi dạo phố, ăn lẩu, chơi trò chơi… cậu thiếu niên còn dẫn cô đến phòng làm bánh, tiến hành sắp xếp để cô làm một chiếc bánh sinh nhật cho anh, mỗi chi tiết nhỏ đều rất cẩn thận và chu đáo, rõ ràng là chuyện rất bình thường giữa các đôi tình nhân đang hẹn hò, nhưng cô lại cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
Ăn tối xong, Trương Mạn kéo tay cậu thiếu niên đứng trước cửa rạp chiếu phim, đột nhiên không kìm được “hì hì” bật cười thành tiếng.
“Mạn Mạn, sao thế em?”
Cô lắc lắc đầu, ôm chặt tay anh, ngẩng lên: “Bạn trai ơi, rốt cuộc hôm nay chúng ta cũng xem như đã trẻ lại, những lần hẹn hò trước đây em đều cảm thấy hai chúng ta giống như những cặp vợ chồng già đã kết hôn rất nhiều năm vậy.”
Về cơ bản, trước kia rảnh rỗi sẽ đến nhà anh, cô nấu cơm, anh rửa chén, sau đó hai người cùng nhau học bài; hoặc là cùng đi dạo trên bãi biển, xung quanh đều là một số người lớn tuổi đang chạy bộ; hoặc chính là anh dẫn cô đi ăn trong một nhà hàng Tây cao cấp… à cách đây một đoạn thời gian, mấy người chị họ thân thích của nhà chú Từ tìm họ và Trần Phi Nhi chơi mạt chược.
Đâu giống tình yêu của hai học sinh cấp ba chứ.
“Vợ chồng già?” Hai mắt cậu thiếu niên cong cong, đưa tay sờ mái tóc dài của cô, giọng có chút vui vẻ: “Tôi cảm thấy rất tốt.”
Hai người đi vào rạp chiếu phim, vé xem phim đã được mua từ trước, một bộ phim kinh dị tiếng Anh hot nhất hai ngày nay tên là《Ghost》, nội dung xoắn não, hồi hộp, màu phim u ám, xứng đáng là lĩnh vực kinh điển trong suốt mười mấy năm tới.
Vốn dĩ Lý Duy định xem một bộ phim tình cảm với cô nhưng kiếp trước trong lúc buồn chán Trương Mạn đã xem phim này trên máy tính, chính là một bộ phim thanh xuân não tàn, không có gì đáng để xem cả, cho nên đổi sang phim này —— thành thật mà nói, Trương Mạn không thích xem phim tình cảm cho lắm, nhưng lại không thể ngừng xem những bộ phim điện ảnh kinh dị và hồi hộp.
Năm đó thành phố N có rất ít rạp chiếu phim, tổng cộng chỉ có hai cái, rạp chiếu phim bọn họ đang xem cũng tính là tương đối mới.
Cậu thiếu niên cầm vé, mua một hộp bắp rang lớn, hai cây kem và hai ly coca sau đó ôm Trương Mạn đi vào rạp chiếu phim.
Lúc này, có ba cái bóng quen thuộc đứng ở cửa rạp, trong đó có một người đang nhìn về phía bọn họ, trong mắt cậu ta tràn ra nước mắt oán hận.
Hôm qua Trần Tuấn không tặng được vé xem phim nên đành phải gọi Đặng Niên và Tào Chí Học đi xem cùng cậu ta, không ngờ lại gặp được trùm cuối và Trương nữ thần ở đây.
Bọn họ thế mà xem phim này, quả là một bộ phim kinh dị, quá kinh dị, tâm hồn non nớt của cậu ta lại bị đả kích nghiêm trọng.
Hơn nữa… bọn họ ôm nhau sát rạt giữa thanh thiên bạch nhật kìa!
Có còn thể thống gì không hả?
Hu hu hu, tim thật đau.
Hơn nữa, vừa rồi cậu ta nhìn thấy trùm cuối mua một hộp bắp rang lớn và kem Haagen Dazs mà cậu ta mơ ước, xa hoa quá…
Trần Tuấn tức giận móc một trăm tệ từ trong túi ra: “Này kẻ ngu si họ Tào, mua giúp tôi ba ly coca, một phần bắp rang lớn, và ba cây kem.”
Góc tường đào không đổ thì thôi, nhưng không thể thua khí thế được!
Có người mời khách, mắc mớ gì không làm? Tào Chí Học cầm tiền tung tăng chạy đi mua, một phút sau quay lại.
Cậu ta duỗi một tay về phía Trần Tuấn: “Không đủ tiền.”
“…”
Được thôi.
Trần Tuấn nghiến răng nghiến lợi: “Kem… không mua nữa, mua một phần bắp rang lớn và ba ly coca đi.”
…
Hai người ngồi ở vị trí chính giữa của hàng thứ bảy, với quy mô của rạp chiếu phim thì đây là vị trí đẹp nhất.
Đầu phim giới thiệu về một gia đình bốn người sống trong một thị trấn nhỏ, bố mẹ yêu thương nhau và hai đứa con thông minh lanh lẹ.
Bố Louis là nha sĩ duy nhất trong thị trấn, mẹ Maggie là bà chủ gia đình, hai đứa con một trai một gái, kém nhau hai tuổi.
Anh hai Joe tính tình điềm đạm, thích khám phá, còn em gái Rachel thì hoạt bát, vui vẻ, học giỏi, sẵn sàng giúp đỡ người khác, là con nhà người ta trong mắt người thân và bạn bè.
Một gia đình giàu có và sống hạnh phúc.
Nhưng trong thị trấn bắt đầu xảy ra một loạt chuyện kỳ lạ, không biết tại sao có rất nhiều người chết, mà vẻ mặt bọn họ đều kinh hãi.
Một ngày nọ, anh trai Joe lại tiếp tục đi khám phá khu rừng rậm xung quanh thị trấn rồi không quay về nữa… Sau đó, một xác chết được tìm thấy trong phòng nha của Louis, chính là anh trai Joe.
Louis bị tình nghi là kẻ giết người nên bị đưa đi, dưới tinh thần hoảng hốt mẹ Maggie chết trong một vụ tai nạn xe cộ, chỉ còn lại bé Rachel bắt đầu hành trình tìm kiếm sự thật… Rachel luôn tin rằng trên đời này không có ma, tất cả những chuyện này đều do con người giở trò.
Rạp chiếu phim tắt hết đèn, màu phim luôn là ngày mưa u ám.
Xung quanh yên tĩnh và đông người, trong bóng tối không biết người đang ngồi bên cạnh bạn chính là ai.
Hoàn cảnh như vậy khiến người ta bắt đầu mất tập trung.
Cậu thiếu niên vừa thờ ơ nhìn màn hình mấy lần, vừa vô cùng tập trung đút bắp rang cho cô gái chỉ hận không thể dán hai mắt lên màn hình lớn.
Cô xem rất nghiêm túc, lúc anh đút bắp cho cô cô sẽ há miệng theo quán tính, tự giác ngậm hạt bắp vàng óng trên đầu ngón tay anh.
Lần nào cánh môi và đầu lưỡi mềm mại cùng hàm răng cứng rắn cũng chạm vào đầu ngón tay của anh, thậm chí có lần sau khi ăn xong một hạt bắp cô sẽ thè lưỡi ra liếm liếm ngón tay anh giống như muốn liếm sạch đường dính trên đó.
Quả thật dụ dỗ người ta mà không hề hay biết.
Trái cổ cậu thiếu niên hơi lăn, sau mỗi lần đút cho cô ăn đôi mắt đen láy càng trở nên sâu thẳm.
Cuối cùng, sau khi Trương Mạn ăn xong hạt bắp thứ n liền bị cậu thiếu niên ôm vào lòng hôn thật sâu.
Anh ôm chặt cô trong ngực, nụ hôn vội vã mang theo hơi thở nóng rực, tỉ mỉ liếm cắn môi cô.
Nhưng lúc này Trương Mạn làm gì có tâm trạng để hôn, cô vòng tay qua cổ cậu thiếu niên rồi ứng phó nụ hôn của anh một cách qua quít, nghiêng đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình —— vừa khéo lúc này Rachel đã sàng lọc được ba kẻ tình nghi, đang theo dõi bọn họ và điều tra chân tướng.
Cốt truyện của phim rất căng thẳng, các tình tiết được xâu chuỗi với nhau, thủ pháp quay và dựng phim cũng khiến phong cách hồi hộp cùng kinh dị của toàn bộ câu chuyện được nâng lên một tầm cao mới.
Lúc tiểu Rachel lẻn vào rạp hát và theo dõi ông chủ rạp hát thì suýt bị phát hiện, thế là cô bé vội vã trốn vào một cái ghế trống trong rạp hát.
Trùng hợp rạp hát đang có một buổi biểu diễn, chợt nghe thấy bà cụ ngồi bên cạnh cô bé nói nhỏ.
“Trong hoàn cảnh tối om như vậy, cô sẽ không bao giờ biết được người ngồi bên cạnh cô là người hay ma.”
Đúng lúc này, trên sân khấu có một diễn viên bất ngờ rơi từ trên cao xuống.
Trương Mạn bị dọa tới run lẩy bẩy, cả người nổi đầy da gà, hai hàm răng không kìm được cắn mạnh vào môi cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên bị đau nên liếm liếm làn da ở khóe môi bị cô cắn rách, nhắm mắt cười.
Cô hay e thẹn, lúc đáp lại cũng luôn dè dặt trúc trắc, lần này lại hôn tới nóng nỏng như thế kích thích như thế.
Anh khẽ mở mắt, muốn tiếp tục để nụ hôn này sâu hơn nhưng nhìn thấy tầm mắt cô gái trong ngực lướt qua tai anh, nhìn thẳng vào màn hình lớn, cái miệng nhỏ hé ra theo quán tính, tình tiết bộ phim căng thẳng dọa cô rùng mình một cái, sau đó lại cắn anh theo vô thức.
Không hề lưu tình.
…
Cậu thiếu niên ngẩn ra, hồi lâu sau vui vẻ trên mặt biến thành tức giận, bất mãn khẽ day môi cô.
Thật sự là qua quít tới mức có phần quá đáng mà.
—— Đáng lẽ không nên nghe em xem phim này, phim tình cảm tốt biết bao chứ.
“Bạn trai, đừng nghịch nữa, sắp đến khúc cao trào rồi.”
Trương Mạn hồi hộp nhìn chằm chằm màn hình lớn, đẩy đầu của anh ra.
Anh chặn mất tầm nhìn của cô rồi.
Trong quá trình điều tra, dựa vào trí thông minh và khả năng phán đoán mà bé gái hiền lành hoạt bát này sau bao khó khăn trở ngại cuối cùng cũng bắt được hung thủ hãm hại cả nhà cô bé —— một bệnh nhân tâm thần phân liệt nữ mở tiệm thẩm mỹ bên cạnh bố phòng nha của bố cô bé.
Sau đó là phần cao trào của bộ phim —— buổi tối hôm hung thủ bị xử bắn, Rachel bỗng phát hiện trong phòng mình có một quyển nhật kí.
Lúc này, bộ phim không chiếu quyển nhật kí, mà lần lượt tung ra rất nhiều phục bút(*).
(*) Những gợi ý trước về những gì sẽ đến sau trong câu chuyện.
Hay còn gọi là điềm báo.
—— Hóa ra bản thân Rachel mới chính là cái “Ghost” kia, dưới ánh mặt trời, cô bé là học sinh ba tốt ngoan ngoãn nhất trong mắt mọi người, nhưng bóng đêm vừa lên, cô bé chính là con ma đáng sợ nhất…
Cảnh cuối cùng của bộ phim là màn đêm buông xuống, cô bé khép quyển nhật kí lại, vẻ mặt sợ hãi bỗng biến mất, cô bé từ từ nhoẻn miệng lộ ra một nụ cười, vết máu đỏ đen chảy ra khỏi miệng…
“A a a a a a!”
Toàn bộ phòng chiếu bắt đầu rồi lần lượt la hét.
Thật sự là câu chuyện kinh khủng, nhạc đệm quá đáng sợ, cảnh quay cuối cùng kia khiến mọi người đều giật thon thót.
Không ngờ, con ma lại chính là bản thân cô bé!
Mặc dù Trương Mạn không hét nhưng trên người như rớt mất một miếng da gà, run lẩy bẩy rúc vào ngực cậu thiếu niên.
Cô nhớ lại chi tiết nhỏ mà lúc nãy đã bỏ qua, trước khi anh trai mất tích chính là hoàng hôn, Rachel nói với anh trai chẳng mấy chốc trời sẽ tối nên không muốn anh ta đi ra ngoài.
Và lúc mẹ gặp tai nạn cũng là bóng đêm vừa buông xuống…
Quá đáng sợ rồi, nhưng vô cùng hay…
Trương Mạn hưởng thụ cảm giác hồi hộp mà phim kinh dị mang đến, quay qua muốn thảo luận phục bút và tình tiết phim với cậu thiếu niên, nhưng sau khi đối diện với đôi môi của anh liền hét toáng lên.
Một khắc trước đèn trong phòng chiếu đã được mở, cô nhìn thấy rõ, khóe miệng anh có một vết máu đỏ tươi —— giống hệt cảnh quay cuối cùng trong bộ phim Ghost vừa rồi.
“A a a a a!”.