Giao diện mở ra, một cô gái vẽ theo kiểu hoạt hình xuất hiện: Tóc đuôi ngựa, đeo tạp dề trắng, một tay cầm xẻng nấu ăn, một tay giơ chữ V. Trông hơi ngố, nhưng rất đáng yêu, mà nhìn lại… quen quen.
Giây tiếp theo, Ninh Tiểu Tinh biết vì sao lại cảm thấy quen… Vì cô gái này chính là cô. Cô đưa mắt nhìn Thẩm Trầm, hai mắt anh rạng ngời ý cười.
“Xem thử đi, xem có gì cần bổ sung không.”
Ninh Tiểu Tinh chỉ vào màn hình, “Cô bé vừa hiện ra, là em à?”
Thẩm Trầm nheo mắt tỏ vẻ thần bí, sau đó gật đầu, “Ừ, làm riêng cho em, đương nhiên không thể dùng hình của người khác rồi.”
Cô cúi đầu xem, phát hiện ra ứng dụng này đại khái có thể xem như một quyển thực đơn theo các thời kỳ. Sau khi vào mục các thời kỳ, có thể xem được những món ăn đặc trưng của thời kỳ đó, thói quen ăn uống của người ở thời kỳ đó, những thông tin lặt vặt liên quan đến đồ ăn, còn có cả nguồn lấy tư liệu.
App này có thể coi như một trang Baike[1] thu nhỏ chuyên về ẩm thực.
Thật ra Ninh Tiểu Tinh đã từng có ý tưởng sưu tầm những tư liệu này, nhưng cô làm theo kiểu “bữa đực bữa cái”, đến bây giờ vẫn chưa thu thập xong thông tin về thời kỳ nào cả.
“Hơi ít thời gian, đợt Thanh minh về quê mới miễn cưỡng làm xong.”, Thẩm Trầm nói, “Anh cảm thấy em có thể bắt đầu từ thời kỳ gần nhất trước, các loại nguyên liệu gần với bây giờ, làm thời kỳ xa quá, nguyên liệu đơn giản, mà anh nói thật, chưa chắc ăn đã ngon.”
Thẩm Trầm nói cả câu dài như vậy, nhưng Ninh Tiểu Tinh chỉ chú ý đến mỗi câu “đợt Thanh minh về quê”. Cô còn nhớ, đêm đó, Thẩm Trầm làm việc đến tận nửa đêm.
“Đêm hôm đấy, lúc em tỉnh lại, anh còn đang làm việc.”, Ninh Tiểu Tinh chỉ vào di động, “Là đang làm cái này à?”
Thẩm Trầm gật đầu cười khẽ, “Thật ra không khó làm lắm, nhưng tại bình thường anh bận quá.”
Hai mắt Ninh Tiểu Tinh nóng lên, có lẽ cũng bắt đầu đỏ, cô vội cúi đầu che giấu.
Hồi tưởng hai mươi mấy năm cuộc đời, ban đầu, cô là nàng công chúa sống trong lâu đài; Lúc gần mười tám tuổi, gia đình xảy ra biến cố, một mình rơi vào cảnh lao đao; Mười chín tuổi, vì sự cố ngoài ý muốn, cô và người cô thích có quan hệ thân mật lần đầu tiên, sau đó không lâu, mẹ qua đời, cô suy sụp đến mức chọn cái chết , Thẩm Trầm cứu cô trở về, rồi cô đến nhận thầy, chuyên tâm học nghề; Mùa đông năm hai mươi hai tuổi, cô và Thẩm Trầm lại một lần nữa có mối quan hệ dây dưa phức tạp; Đến nay, cô gần hai mươi tư tuổi, mới phát hiện thật ra mình vẫn luôn được Thẩm Trầm yêu.
Đời người thay đổi chóng mặt, trong những năm tháng ngắn ngủi, lại có thể nếm trải đủ mọi cung bậc.
Còn Thẩm Trầm thì sao?
Sinh ra đã không có bố, mẹ mất khi còn nhỏ, phải trải qua biết bao khổ cực, nhưng số phận lại cứ đưa đẩy những thứ anh muốn trốn tránh đến trước mặt anh. Anh không làm gì sai, nhưng cũng không chấp nhận những điều số phận áp đặt cho mình. Rất nhiều người hâm mộ anh vì có thể trở thành một phần tử trong nhà họ Thẩm, chỉ riêng cô biết, anh kháng cự thân phận này đến nhường nào.
Thẩm Trầm không phải là người may mắn, trái lại, anh vẫn luôn bị số phận trêu đùa.
Sau này…
Ninh Tiểu Tinh siết chặt chiếc điện thoại, trong đó, có tình yêu Thẩm Trầm dành cho cô.
Tương lai sau này của họ, chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của cô.
Cuộc đời ngắn ngủi, cô muốn ích kỷ một lần.
Bố từng nói, phải tìm một người yêu thương cô. Hiện giờ, cô đã tìm được rồi, thế nên, cô không muốn từ bỏ.
Cô muốn nắm thật chặt lấy tay Thẩm Trầm.
“Thẩm Trầm…”
Điện thoại của Thẩm Trầm đổ chuông.
“Sao thế?”, anh hỏi.
Ninh Tiểu Tinh chỉ vào điện thoại đang réo chuông liên hồi của anh, “Anh nghe điện thoại trước đi.”
Thẩm Trầm điềm tĩnh bắt máy, nghe một lát rồi mới nói: “Cậu với Chương Việt Lĩnh đi xem thế nào là được rồi, tôi không có thời gian rảnh.”
Có lẽ là Kỳ Chân Chân.
Ninh Tiểu Tinh không quá thích Kỳ Chân Chân, nhưng cô lại rất hâm mộ cô ta.
Thẩm Trầm cúp máy.
“Kỳ Chân Chân à?”
Thẩm Trầm gật đầu, “Ngày mai có một hội thảo trong thành phố, anh bảo cô ấy đi cùng Chương Việt Lĩnh.”
Ninh Tiểu Tinh vốn định nói đừng làm nhỡ việc vì em, nhưng lại nghĩ ra là chuyện ngày mai, hình như chẳng liên quan gì đến cô cả.
Trời nóng, hôm nay tạnh ráo, hai người đứng dưới nắng một lúc, trên chóp mũi Ninh Tiểu Tinh đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Cô chỉ vào gốc cây bên cạnh, “Qua bên kia đứng đi, chỗ này nắng quá.”
Thẩm Trầm đáp: “Ừm.”
Dưới tán cây quả nhiên mát hơn hẳn. Ninh Tiểu Tinh đưa tay lau mồ hôi trên chóp mũi rồi hỏi, “Lúc đi học, có phải là Kỳ Chân Chân học giỏi lắm đúng không?”
Thẩm Trầm nhíu mày.
Ninh Tiểu Tinh cười, “Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ tò mò thôi. Anh hợp tác với cô ấy, chắc là cô ấy phải giỏi lắm.”
Lông mày Thẩm Trầm giãn ra, vẻ mặt trông rất điềm tĩnh.
“Có thể nói là như thế, Chương Việt Lĩnh cũng vậy. Ban đầu cũng có không ít người cùng sở thích, nhưng năng lực cạnh tranh mạnh, chỉ có hai người họ.”, anh khẽ cười một tiếng, “Trong mắt họ, anh không phải là hình tượng tốt đẹp gì đâu, mà là cực kỳ hung dữ ấy.”
Có thể tưởng tượng được.
Ninh Tiểu Tinh mỉm cười.
Có làn gió thổi qua, tán cây trên đỉnh đầu đong đưa xào xạc, cách đó không xa là một khoảng xanh tươi mướt mắt, mấy con vịt thủng thẳng bơi trên mặt hồ thỉnh thoảng lại quạc quạc vài tiếng, hai con gà không hiểu đang tranh giành cái gì, chỉ thấy đang đuổi nhau quanh vườn. Khung cảnh điền viên thanh bình. Chẳng trách luôn có người muốn lui về ở ẩn chốn thôn quê.
Ninh Tiểu Tinh ngẩng mặt đón gió, nhìn ra xa, trong lòng có một khoảng hụt hẫng mơ hồ.
“Em rất hâm mộ Kỳ Chân Chân.”
Thẩm Trầm tỏ vẻ nghi hoặc, “Hả?”
Ninh Tiểu Tinh cúi đầu.
Thảm cỏ dại mọc um tùm trên phiến đất trước mặt trở nên dần mơ hồ trong tầm mắt cô. Ninh Tiểu Tinh bèn nhắm mắt lại, dằn vẻ ghen tỵ trong mắt xuống.
Hiện giờ, Ninh Tiểu Tinh vô cùng hối hận vì trước kia không chịu học hành tử tế, lãng phí bao nhiêu thời gian. Thật ra cô cứ bảo mình ngốc, nhưng không phải cực kỳ ngốc. Hồi đó, vì bố Ninh có ý định đưa cô ra nước ngoài du học, nên đặc biệt yêu cầu cô phải qua được cửa ải ngoại ngữ, thế nên điểm tiếng Anh của Ninh Tiểu Tinh có thể đứng thứ năm trong lớp, đôi lúc còn lên được vị trí thứ ba.
Cô còn nhớ, trước kia, thỉnh thoảng cô chủ nhiệm lại nói: “Ninh Tiểu Tinh, em xem, điểm tiếng Anh của em lúc nào cũng dẫn tốp đầu, cả Ngữ văn nữa, ít ra cũng không tụt lại phía sau, điều này chứng tỏ em không hề kém cỏi, hiểu chưa? Cái em thiếu, chính là hai chữ “chịu khó”. Em là học sinh của cô, vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn là trẻ con, có những điều, cô có trách nhiệm phải nói cho em biết. Điều kiện trong nhà em tốt thật đấy, nhưng tri thức, em học được thì mới là của em, sau này bất kể gặp phải chuyện gì, em cũng đều có thể sử dụng được, em hiểu không?”
Đáng tiếc, lúc ấy tuy cô hiểu, nhưng lại không để tâm. Sau này gia đình xảy ra chuyện, bất kể thành tích tốt xấu thế nào, cô cũng không còn điều kiện để học nữa.
Có lẽ thứ gì không có được luôn khiến người ta nhớ mãi không quên, đối với việc thiếu đi trải nghiệm cuộc sống Đại học, Ninh Tiểu Tinh vẫn cứ ôm mãi một niềm tiếc nuối.
Trước kia, mỗi lần cùng Thẩm Trầm đi ngang qua trường cũ của anh, Ninh Tiểu Tinh đều thoáng khựng lại. Nhìn đám sinh viên đi vào đi ra, cô thầm nghĩ không biết học tập và sinh hoạt trong môi trường này sẽ có cảm giác gì. Khi nói chuyện phiếm với Phan Lâm, thỉnh thoảng cô nàng cũng nhắc đến chuyện thời Đại học, mỗi lần nghe đến đó, Ninh Tiểu Tinh lại thấy hâm mộ.
Nhất là Kỳ Chân Chân, còn có thể sánh vai với Thẩm Trầm, điều này càng khiến cô hâm mộ nhiều hơn, cũng có chút cảm giác tự xấu hổ.
Đáng tiếc, thời gian đã đi qua vĩnh viễn không thể quay lại được nữa.
Lúc còn nhỏ tuổi, cô không biết quý trọng. Sau này, khi Thẩm Trầm cứu cô từ trước mộ mẹ về, thân xác cô đã quay lại, nhưng linh hồn thì không thấy. Từ đó đến tận bây giờ, cô đã từng sống như một cái xác không hồn, ngoảnh đầu nhìn lại, mấy năm nay như một khoảng không trắng xóa, chẳng nhớ mình đã từng làm gì.
Thẩm Trầm tiến lại gần, đứng trước mặt cô.
“Không phải hâm mộ cô ấy, em làm chính em cũng rất tốt.”
Cô biết cô chỉ có thể là Ninh Tiểu Tinh, không thể làm người có năng lực như Kỳ Chân Chân. Cô chỉ cảm thấy tiếc nuối. Cuộc đời của cô, có quá nhiều điều tiếc nuối… Không học hành tử tế, lúc bố mẹ còn sống thì chỉ dựa dẫm vào họ, đã sắp hai mươi tư tuổi mà vẫn là đứa vô tích sự.
“Ninh Ninh, em đang nghĩ gì thế?”
Ninh Tiểu Tinh lắc đầu.
Cơ thể bỗng được nhẹ nhàng ôm lấy. Ninh Tiểu Tinh không giãy giụa. Cô vùi mặt vào ngực Thẩm Trầm, trên người anh có mùi hương mà cô quen thuộc, mùi hương cô vẫn luôn yêu thích từ hồi còn thiếu nữ.
Cái không giống là, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Cô… Cô muốn cố gắng hết sức làm chính mình một cách tốt nhất…
…
App Thẩm Trầm làm chỉ có một mình Ninh Tiểu Tinh sử dụng. Sau khi trở về, cô cẩn thận nghiên cứu nó một lúc lâu, rồi bắt đầu tính toán cho số phát sóng đầu tiên.
Buổi tối, Thẩm Trầm đến tìm cô, lúc bàn bạc cụ thể, giữa hai người đã xảy ra điểm bất đồng.
Ý của Thẩm Trầm là, nếu đã làm thì phải làm cho thật tốt, thế nên sẽ mời một ê kíp chuyên nghiệp đến hỗ trợ. Còn Ninh Tiểu Tinh thì cảm thấy, hiện giờ còn chưa đâu vào đâu, cũng không biết hiệu ứng sau khi đăng lên sẽ như thế nào, nên không cần thiết phải làm hoành tráng ngay từ đầu. Dù sao cô cũng biết quay phim đơn giản, còn biết chỉnh sửa khâu hậu kỳ, nên có thể tự mình thử sức trước.
Thẩm Trầm cười vẻ bất đắc dĩ, “Nếu ngay lần đầu tiên đã cho hiệu ứng không tốt, anh sợ sẽ đả kích lòng tin của em.”
Ninh Tiểu Tinh đặt hai tay lên đùi, nhẹ nhàng thở ra.
“Em thật sự muốn tự mình thử một lần.”, đây là lần đầu tiên cô muốn làm thật tốt một việc, cô cũng muốn xem bản thân mình có thể đi được đến đâu.
Thẩm Trầm im lặng trong chốc lát.
“Anh hiểu tâm trạng của em, nhưng mà, Ninh Ninh, anh vẫn giữ nguyên quan điểm là nhờ ê kíp chuyên nghiệp. Khởi đầu tốt là thành công được một nửa rồi, khởi đầu tốt, đoạn đường sau càng thuận lợi hơn. Đợi xây dựng được nền móng vững chắc rồi, sau này, em có thể đưa vào những ý tưởng của riêng em.”
Ninh Tiểu Tinh ngẫm nghĩ, cũng hiểu mình hơi tự kiêu. Ý tưởng là của Thẩm Trầm, địa điểm là của Thẩm Trầm, hiện giờ nói là dựa vào chính mình thì đúng là hơi khôi hài.
“Thôi được rồi.”
…
Ninh Tiểu Tinh gọi điện cho Phan Lâm.
“Chị Lâm, nếu bỗng dưng cảm thấy bị tụt cảm xúc, chị có cách nào hay để giải trừ không?”, Ninh Tiểu Tinh cảm thấy mình rất dễ bị sa sút tinh thần, chuyện này cực kỳ xấu. Mà Phan Lâm là người tích cực nhất trong số những người cô quen biết. Đương nhiên, bên cạnh cô vốn chẳng có mấy người.
Hình như Phan Lâm đang ăn gì đó, miệng nói lầm bầm không rõ, “Đến tháng à?”
Ninh Tiểu Tinh bị trêu cho bật cười, “Không phải. Chỉ là cảm thấy em quá dễ bi quan, muốn xin chị chỉ cho cách giải quyết tốt.”
Phan Lâm quát to một tiếng, “Tiểu Tinh, rốt cuộc em muốn làm gì? Chị nói em nghe, phương pháp thì đầy ra. Đi dạo phố, mua sắm, thích gì cứ mua, đừng có tiếc. Rồi cày phim này, chị giới thiệu cho em mấy bộ, nam chính vừa đẹp trai vừa chung tình, đảm bảo em xem xong là chả thèm Thẩm Trầm nữa. Còn nữa, ăn, chắc chắn là giải hết sầu. À đúng rồi, thỉnh thoảng có thể trang điểm thật lộng lẫy, lượn ngoài đường quyến rũ mấy anh ngon giai. Nếu thật sự vẫn không được, chị sẽ đi đấm Văn Trạch một trận.”
Ninh Tiểu Tinh thầm nghĩ, cách cuối cùng là cái quái gì vậy?
Quả nhiên Phan Lâm có khả năng này, dễ dàng khiến người khác vui vẻ. Ninh Tiểu Tinh cười xong, liền bắt đầu nói vào chuyện chính.
Phan Lâm hỏi: “Tiểu Tinh, em muốn chị tư vấn bằng ý kiến cá nhân chị, hay là muốn mời công ty chị để hỗ trợ?”
“Công ty.”
Nhắc đến chuyện nghiêm chỉnh, Phan Lâm thôi cợt nhả ngay lập tức.
“Vậy được, thế thì chị bảo, em chuẩn bị trước mấy thứ kia đi, sau đó em đến công ty chị thảo luận sau.”
“Cảm ơn chị.”
Nói chuyện với Phan Lâm xong, gần tối muộn, Ninh Tiểu Tinh nhận được điện thoại của Phan Khánh Tường. Giọng của thầy có vẻ rất hưng phấn.
“Tiểu Tinh, chuyện tốt đây. Bên nhà họ Thẩm nói, Thẩm Chí Lễ sẽ đích thân tham dự.”
Ninh Tiểu Tinh trợn trừng hai mắt. Thẩm Chí Lễ nhận lời tham dự tiệc tốt nghiệp sao?