Lần xem mặt dạo trước, ngay từ đầu Phan Lâm đã không nói thật với Trịnh Gia Nhân. Khi ấy, cô nàng chỉ nói với Trịnh Gia Nhân rằng mình có một người em gái bị gia đình giục cưới, nên muốn nhờ Trịnh Gia Nhân giúp, giả vờ đi xem mặt, chờ một thời gian sau thì nói hai người đã chia tay vì tính cách không hợp. Cô nàng cũng bảo, người em gái của mình bị “tổn thương tình cảm”, cần chút thời gian bình tâm lại, làm như vậy mới có thể tự do một chút. Mà nguyên nhân nhờ Trịnh Gia Nhân giúp là vì điều kiện của anh ta tốt, được cô em gái kia “lưu luyến” là điều hợp lý.
Trịnh Gia Nhân luôn vô cùng tự tin về bản thân mình, thế nên không hề nghi ngờ lời Phan Lâm nói. Anh ta vốn ham chơi, mà Phan Lâm lại là một cấp dưới không tồi, vì vậy anh ta đã thoải mái nhận lời.
Phan Lâm nói, cô em gái này là một mĩ nhân, tuy nhiên Trịnh Gia Nhân chẳng mấy bận tâm. Thậm chí, anh ta còn thầm nghĩ, làm đầu bếp, ít nhiều sẽ có chút mùi dầu mỡ, xinh đẹp lắm thì cũng có hạn chế mà thôi.
Trước khi gặp mặt, vì nhàm chán, nên Trịnh Gia Nhân thử lướt trang cá nhân của Ninh Tiểu Tinh. Xem ra cô không phải là người thích đăng bài lên mạng xã hội, lần gần đây nhất là vào đợt Tết, cô nghiêng người, cúi đầu bắt hoa cho bánh kem. Có lẽ là sắp xong nên khóe miệng cô cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, điềm tĩnh.
Chính xác là Trịnh Gia Nhân đã vô cùng ngỡ ngàng trước tấm ảnh, nhưng hiện giờ ảnh đăng lên mạng xã hội “lừa đảo” rất nhiều, ai biết nó đã được chỉnh sửa đến mức nào.
Gặp mặt cũng là vì giữ chữ tín, thậm chí Trịnh Gia Nhân còn chuẩn bị tinh thần trong trường hợp đối phương tẻ nhạt hoặc bị đối phương phải lòng, kết quả, khoảnh khắc Ninh Tiểu Tinh ngẩng đầu lên, anh ta hoàn toàn sửng sốt.
Cô không hề chỉnh sửa ảnh!
Thậm chí nhìn cô còn xinh hơn cả trong tấm ảnh đăng lên trang cá nhân.
Người đẹp có rất nhiều kiểu, mà Ninh Tiểu Tinh lại là kiểu mà Trịnh Gia Nhân thích nhất… Xinh đẹp nhưng không màu mè, dịu dàng lại không nhạt nhẽo, thon thả chứ không gầy guộc. Từ trên người cô toát ra cảm giác kiều diễm, thanh thoát, như viên pha lê, trong suốt mà lại lạnh lùng, xa cách.
Ngay lúc ấy, trong đầu Trịnh Gia Nhân đã nảy ra ý định theo đuổi cô. Mục tiêu kết hôn còn quá xa vời, hơn nữa còn phải được gia đình ưng thuận, nhưng yêu đương thì không thành vấn đề.
Kết quả là, họ lại gặp Thẩm Trầm.
Hóa ra, Ninh Tiểu Tinh là người của Thẩm Trầm.
Chuyện này xem ra khá thú vị.
Dù sao Phan Lâm cũng là cấp dưới của anh ta, trước đó anh ta đã nhận lời giải vây, giờ chỉ cần vờ tức giận một chút, Phan Lâm đành phải nói thật.
Nếu Ninh Tiểu Tinh đã qua lại với Thẩm Trầm từ trước, vậy thì Trịnh Gia Nhân đương nhiên sẽ không dự phần tranh giành.
Nhưng anh ta cực kỳ tò mò về Thẩm Trầm.
Ngày hôm qua, lúc Ninh Tiểu Tinh tìm tới mình, phản ứng đầu tiên của Trịnh Gia Nhân là: Tại sao không phải là Thẩm Trầm tìm anh ta? Hai người này vẫn còn đang mâu thuẫn sao?
Sau đó, anh ta nhận được điện thoại của Thẩm Trầm.
Hiện giờ, Thẩm Trầm đang ngồi trên sô pha, nhìn vào màn hình theo dõi, quan sát Ninh Tiểu Tinh nói chuyện với Phan Lâm. Không có người ngoài, biểu hiện của Ninh Tiểu Tinh thoải mái hơn ban nãy rất nhiều, hai chị em không ngừng nói cười, trông vô cùng vui vẻ.
Trịnh Gia Nhân ngồi xuống cạnh Thẩm Trầm, liếc qua màn hình theo dõi rồi cười, “Gương mặt của mợ nhỏ cực kỳ ăn hình đấy.”. Trên màn hình, xinh thôi chưa đủ, còn cần mặt nhỏ một chút, nếu không lên hình sẽ thành ra bị béo. Gương mặt của Ninh Tiểu Tinh… có lẽ chỉ bằng bàn tay anh ta?
Thẩm Trầm mỉm cười, ánh mắt vẫn dán vào màn hình. Trên đó, không biết Phan Lâm nói gì mà Ninh Tiểu Tinh đỡ trán, cười khúc khích không thôi. Đã lâu lắm rồi anh không được nhìn thấy cô cười như vậy.
Trịnh Gia Nhân quan sát ánh mắt si mê của Thẩm Trầm, liền cảm thấy quan hệ của hai người này rất thú vị. Anh ta ho khẽ một tiếng: “Tôi cảm thấy, chắc chắn mợ nhỏ sẽ nổi tiếng, hơn nữa còn vô cùng nổi tiếng ấy.”
Thẩm Trầm thu tầm mắt lại, “Mong như lời cậu nói. Vậy thì, chuyện của Ninh Ninh, phiền cậu nhiều rồi.”
Trịnh Gia Nhân nói: “Nên làm mà. Vả lại, phương án của hai người hoàn hảo như thế, thật ra tôi chẳng phí công sức là mấy.”
Ninh Tiểu Tinh không có kinh nghiệm, chuyện chưa bàn bạc xong xuôi đã đưa hết phương án cho anh ta xem. Dựa vào biểu hiện non nớt này của cô, Trịnh Gia Nhân dám khẳng định, phương án kia là do một tay Thẩm Trầm làm ra. Một phương án vô cùng hoàn hảo, dựa vào cái nhìn chuyên nghiệp của anh ta mà nói.
Thẩm Trầm khẽ cười, “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Làm hết sức là được.”
Hai mắt Trịnh Gia Nhân sáng lên: “Tôi khó mà tin nổi đây là lời do cậu út nói ra đấy.”
Thẩm Trầm lờ đi ánh mắt nghiền ngẫm của anh ta, chỉ im lặng không nói gì.
Trước sự xoay vần của số mệnh, sức lực của con người, thật sự quá nhỏ bé.
…
Càng ngày Ninh Tiểu Tinh càng cảm thấy Thẩm Trầm nói đúng.
Mời ê kíp chuyên nghiệp đến hỗ trợ, giúp cô bớt đi bao nhiêu phiền toái rắc rối, tiết kiệm được không ít tâm sức. Ninh Tiểu Tinh cảm thấy, mình sắp trở thành một công cụ hoặc một diễn viên rồi, chỉ cần làm theo sự chỉ đạo là được.
Video dùng hình thức lồng tiếng để giới thiệu, đối với người sợ giao tiếp, không cần phải nhìn vào ống kính để nói khiến cô giảm đi không ít gánh nặng. Quan trọng hơn, người giám sát quá trình quay phim là Phan Lâm, cũng khiến cô cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Cô từ chối để Thẩm Trầm đến điểm quay, vì cô sẽ xấu hổ.
Hôm hoàn thành hết mọi cảnh quay, ăn uống cùng mọi người xong, cô nhận được điện thoại của Thẩm Trầm gọi từ nước ngoài về.
“Quay xong rồi. Phần còn lại là chỉnh sửa hậu kỳ với tuyên truyền.”
Không chỉ là vì cảm thấy nhẹ nhõm khi đã quay xong, mà còn vì trong quá trình quay, cô có thể trao đổi, giao tiếp với những người khác. Mọi người đều hòa đồng, đối xử rất tốt với cô. Mà cuộc sống bận rộn, khiến cô cảm thấy sinh động hơn nhiều. So với trước kia, cô thích cuộc sống như thế này hơn hẳn.
Ninh Tiểu Tinh nói: “Khi nào anh xuống máy bay thì gọi điện cho em. Từ ngày mai em bắt đầu phải sang chỗ thầy rồi.”. Trước tiệc tốt nghiệp, cô phải liên tục nấu ăn để duy trì cảm giác.
Tâm trạng Thẩm Trầm không tệ, anh nói: “Ừm. Cố lên, Ninh Ninh.”
…
Hôm tổ chức tiệc tốt nghiệp, Ninh Tiểu Tinh cũng cho phát sóng video số đầu tiên của mình.
Sau đó không lâu, có một nghệ sĩ nổi tiếng bấm nút thích ở bên dưới.
Vị nghệ sĩ này được biết đến thông qua một chương trình tuyển chọn tài năng, hai năm nay bỗng trở nên nổi tiếng vô cùng, số lượng fan cực kỳ đông đảo. Tuy cô ấy đã bỏ “thích” ngay sau đó, nhưng vẫn bị nhóm fan canh từng giờ trên Weibo của cô ấy phát hiện ra.
Cái tình huống gì thế này? Đây là ai vậy? Định bú fame bảo bối nhà mình à?
Ế, bảo bối nhà mình chủ động like đấy chứ, không trách người ta được thì phải? Làm ơn đừng có bôi nhọ bảo bối nhà tôi được không?
Để tôi đi tìm xem. Trông hấp dẫn phết.
Em cũng đi tìm đây. Không biết là chị tiên nữ nào nữa?! Aaaa, em chết mất!
Nhìn cách thái này là biết dân chuyên nghiệp rồi.
Quan tâm chuyên nghiệp hay không làm gì, là một người yêu cái đẹp, tôi chỉ cần nhìn gương mặt là đủ rồi!
Quả nhiên là mĩ nhân cũng thích xem mĩ nhân, bảo bối nhà mình đẹp như thế, mắt nhìn người cũng phải cao chứ lại.
Chắc chắn là nhỡ tay.
Trong mắt thí chủ là nhỡ tay, nhưng mà chắc chắn là bảo bối không kiềm chế nổi trước nét đẹp của chị gái này, xong lại sợ bị dính thị phi nên mới bỏ like thôi.
Công nhận. Bảo bối khổ quá mà. Các thím chuyên đi gây thị phi làm ơn tém lại cái đi.
Không lâu sau, chủ đề “Blogger được XX nhỡ tay bấm like” lập tức lên hot search.
Trịnh Gia Nhân lướt Weibo một lát, cuối cùng không nhịn được phải bật cười.
Đây là một hợp đồng mà công ty anh ta ít phải lo nghĩ nhất từ trước đến giờ, đối phương tự chuẩn bị kế hoạch, đến cách tuyên truyền cũng đưa sẵn luôn.
Vị nghệ sĩ này năm ngoái làm phát ngôn cho một trò chơi mới của Tinh Thần, có lẽ vì thế nên được Thẩm Trầm nhờ hỗ trợ. Tuy là marketing cho Ninh Tiểu Tinh, nhưng đối với cô ta mà nói, được lôi kéo quan hệ với Thẩm Trầm, chắc chắn là cầu còn không được.
Một chiến thắng hoàn mĩ.
Một người làm về kĩ thuật như Thẩm Trầm, thì ra cũng rất am hiểu về marketing.
…
Lúc này, Ninh Tiểu Tinh căn bản là không có thời gian lên mạng, hiện giờ, cô đang phải vùi đầu vào chuẩn bị cho tiệc tốt nghiệp.
Trước khi cô tiến vào phòng bếp, Phan Khánh Tường cười hỏi: “Căng thẳng không?”
Ninh Tiểu Tinh gật đầu, “Có một chút ạ. Thầy ơi, ngày xưa con là học sinh dốt đấy, gần như lần nào thi cũng bị điểm kém.”
Phan Khánh Tường không đồng tình, “Học trò của thầy, không ai là kém cả. Ở chỗ của thầy, con…”, ông giơ ngón cái lên, “…là như này này, đỉnh.”
Phan Khánh Tường cười xong lại dặn, “Bây giờ không giống như ngày xưa, làm không tốt cũng sẽ không bị rơi đầu. Còn nhớ thầy đã nói gì không, ngành này của mình, đừng cảm thấy mình quá ưu tú, nhưng cũng đừng cảm thấy mình thấp kém mà coi nó chỉ là công việc tạm bợ để nuôi gia đình. Tiểu Tinh, không cần quan tâm hôm nay có những ai đến, con chỉ cần bình tĩnh mà làm, phát huy hết khả năng là được.”
Hai mắt Ninh Tiểu Tinh nóng lên, cô gật đầu, “Vâng ạ!”
Ba sư huynh cũng đến cổ vũ cho cô.
Anh ba nói: “Ngày xưa lúc anh tốt nghiệp cũng chẳng thấy bóng dáng hai người này. Phân biệt đối xử ghê nhỉ?”
Anh cả đá anh ta một cái, “Biến, chả gọi điện cổ vũ tinh thần cho cậu rồi đấy còn gì?”
Anh hai cầm một cọng hành quất vào đầu anh ba một cái, “Cậu còn dám tị nạnh à? Có mỗi một đứa em gái út, phải khác chứ.”
Anh ba ôm đầu tránh rồi cười nói: “Đợi tiệc tốt nghiệp xong xuôi, em phải làm riêng một bàn cho bọn anh đấy, để bọn anh nếm thử tay nghề của đại đầu bếp Ninh.”
Ninh Tiểu Tinh nhìn ba người đàn ông cười đùa mà cũng vui theo.
“Được thôi!”, cô thoải mái nhận lời, “Không ngon cũng phải ăn hết thì thôi!”
Đùa giỡn xong, cô liền đeo tạp dề, đội mũ. Khoảnh khắc cầm dao lên, lòng Ninh Tiểu Tinh như nhẹ nhõm hẳn. Ba chữ “Thẩm Chí Lễ” dần rời xa, trở nên ngày càng mơ hồ.
Tiệc tốt nghiệp không phải là việc của mình cô, mà còn liên quan đến thanh danh của thầy. Ở đây, không phải là phòng bếp, mà là trường thi. Cô cần phải giải đề thi mà thầy giao cho.
Từng món ăn được múc ra khỏi chảo, bưng lên bàn tiệc. Chóp mũi Ninh Tiểu Tinh bắt đầu rịn mồ hôi, ánh mắt vẫn bình tĩnh thong dong như trước, mỗi một động tác đều rất tự nhiên, thành thục.
Món cuối cùng là rau mầm chần. Cách làm gần giống với cải thảo chần, nhưng trong nước cho thêm vài giọt rượu, cuối cùng xếp vào đĩa đã được trang trí bằng dưa chuột tỉa hoa, đặt lên bàn, nhìn rất vui mắt.
Ninh Tiểu Tinh tháo mũ, lau mồ hôi trên trán, sửa lại tóc rồi bưng món cuối cùng ra sảnh chính.
Ba sư huynh cùng giơ ngón cái lên, “Cố lên! Em gái!”
Một đoạn đường không dài, Ninh Tiểu Tinh bước đi vô cùng bình tĩnh.
Màu xanh biếc tượng trưng cho hi vọng, cô mong rằng cuộc sống của mình sau này cũng ngập tràn hi vọng.
Vào phòng, Ninh Tiểu Tinh nhìn thấy Thẩm Chí Lễ đầu tiên.
Tầm mắt chạm nhau, Thẩm Chí Lễ lạnh lùng, đối mặt với Ninh Tiểu Tinh cũng hoàn toàn bình tĩnh.
Cô đưa đĩa rau trong tay cho Phan Khánh Tường, mỉm cười đứng sang một bên, nghe ông giới thiệu về món ăn này, rồi cùng mọi người nếm thử.
Ninh Tiểu Tinh, đừng hành động theo cảm tính, bữa ăn này đối với mày, với thầy đều cực kỳ quan trọng. Mày không thể để tâm huyết của thầy uổng phí được.
Mọi người cùng nếm thử, sau đó khen không ngớt lời. Ninh Tiểu Tinh để ý, Thẩm Chí Lễ cũng khẽ cười một cái. Trong nụ cười đó có mấy phần chân thành, cô cũng không muốn suy đoán nữa.
Nghe thấy Phan Khánh Tường gọi, Ninh Tiểu Tinh liền bước tới kính một chén rượu. Sau cùng, Phan Khánh Tường đề nghị mọi người cùng chụp một tấm ảnh.
“Nào, Tiểu Tinh, con ngồi ở chỗ thầy đi.”
Phan Khánh Tường ngồi ở ghế cuối để tiếp khách, vừa hay đối diện với Thẩm Chí Lễ. Sau khi ngồi xuống, Ninh Tiểu Tinh xoay người nhìn vào ống kính, khẽ nhoẻn miệng cười.
Cô phải thật vững vàng.
Tiệc tan, Ninh Tiểu Tinh theo Phan Khánh Tường đi tiễn khách. Bỗng nhiên, Thẩm Chí Lễ đi đến bên cạnh Ninh Tiểu Tinh.
“Cô Ninh, có thể nói chuyện riêng đôi ba câu được không?”
Phan Khánh Tường kinh ngạc nhìn hai người họ, sau đó liền cười bảo: “Tiểu Tinh, con đi xem anh Thẩm bảo gì đi, để thầy tiễn những khách khác là được.”
Trước mặt Phan Khánh Tường, Ninh Tiểu Tinh không dám biểu hiện ra mặt điều gì. Cô gật đầu.
Thẩm Chí Lễ không ngại để người khác thấy, nên chỉ đi đến dưới gốc quế hoa.
Ninh Tiểu Tinh cũng đi theo.
Thoáng trầm mặc một lát, Thẩm Chí Lễ mới lên tiếng, “Tôi nghĩ hẳn là cô cũng không muốn chạm mặt tôi, tôi chỉ nói vài câu thôi. Cô Ninh, về bố cô, mẹ cô, về chuyện bất hạnh của gia đình cô, tôi thật sự cảm thấy đáng tiếc.”