Gió đêm luồn qua con hẻm nhỏ, trong bóng tối, Thẩm Trầm thầm mỉm cười. Anh không biết trong “tương lai” của Ninh Tiểu Tinh có anh hay không, nhưng dù không có, thì được nhìn thấy cô kiên cường đứng dậy như vậy, anh vẫn cảm thấy rất vui.
…
Ra khỏi ngõ, hai người thong thả đi ra chỗ đỗ xe.
Tới cạnh xe, Thẩm Trầm chủ động nhận làm tài xế, “Em mệt cả ngày rồi, để anh lái cho.”
Ninh Tiểu Tinh còn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng nên không tranh với anh.
Thẩm Trầm cúi đầu đeo dây an toàn và hỏi: “Muốn ăn gì nào?”
Ninh Tiểu Tinh đeo xong dây an toàn liền thoải mái dựa vào ghế, “Ngày xưa em thích ăn nhất món này, em nhớ là em nói với anh rồi mà, phải không?”
Thẩm Trầm khởi động xe, bất giác bật cười, “Nhớ, anh còn làm cho em ăn rồi đấy, em có nhớ không?”
Ninh Tiểu Tinh trợn to hai mắt, “Ớ? Có ư? Lúc nào?”
Thẩm Trầm bó tay.
Trước kia cô cứ kêu thích anh suốt cả ngày, nhưng có nhiều chuyện, cô cũng quên mất. Nhưng anh lại ghi nhớ từng chi tiết nhỏ, ngay cả dáng vẻ nhíu mày, bĩu môi của cô khi ấy, anh cũng đều nhớ rõ ràng.
Hồi đầu, Ninh Tiểu Tinh thường lải nhải bên tai anh, cô muốn ăn cơm trộn mỡ, đó là món ngon nhất trần đời, nhưng mẹ cô không cho, làm cô thèm chết đi được.
Sau đó, ông nội Lương xuất viện, Ninh Tiểu Tinh mượn cớ chạy tới nhà Thẩm Trầm. Ông nội Lương rất quý Ninh Tiểu Tinh, ông cảm thấy cô không hề làm cao tỏ vẻ mình là con nhà giàu, lại vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Lúc hai ông cháu nói chuyện trên trời dưới biển, Thẩm Trầm ngồi bên cạnh làm đề thi mà lòng không yên.
Hai người hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, sao lại có thể nói chuyện rôm rả như vậy?
Gần đến trưa, Thẩm Trầm làm mặt lạnh đuổi khách về.
Hai mắt Ninh Tiểu Tinh vụt sáng, cô phụng phịu nói: “Tôi muốn ở lại ăn cơm.”
Thẩm Trầm thầm cười trong lòng: Chưa bao giờ thấy cô ấy mặt dày thế này. Nhưng ngoài mặt thì anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
“Không có đồ ăn.”
“Thế thì hai bọn mình đi mua đi.”
“Không có tiền.”
Ninh Tiểu Tinh lập tức nhảy cẫng lên, vỗ vào ba lô của mình rồi nói: “Tôi có tiền này. Đi, Thẩm Trầm, bọn mình đi mua đồ ăn.”
Thẩm Trầm cười lạnh, “Để người mới ra viện ở nhà một mình à?”
Ông nội Lương bèn bảo: “Thẩm Trầm, sao con cứ bắt nạt con bé thế hả. Trong nhà có cái gì thì ăn cái nấy, Tinh Tinh cũng có kén chọn đâu.”
Cuối cùng, Thẩm Trầm làm cơm trộn mỡ. Ninh Tiểu Tinh cực kỳ sung sướng, “Thẩm Trầm, cậu tốt thật đấy. Có phải cậu biết tôi thích ăn cái này nên làm cho tôi ăn đúng không?”
Thẩm Trầm cười khẩy, “Tự sướng.”
Ninh Tiểu Tinh bất mãn bĩu môi, sau đó cầm đũa lên và một miếng, mặt tươi cười như hoa. Ăn được một nửa, cô thỏa mãn ngả rạp xuống bàn thở dài, “Ngon quá! Sao lại ngon thế chứ! Mỡ lợn mới đúng là linh hồn của thức ăn!”
…
Ninh Tiểu Tinh vô cùng ngạc nhiên, cẩn thận nghĩ lại, hình như có chuyện đó thật. Nhưng cô bị Thẩm Trầm hắt hủi quá nhiều lần rồi, nên câu chuyện này cũng không có ấn tượng gì đặc biệt.
“Nhưng mà mỡ lợn đúng là linh hồn của thức ăn đấy. Lúc xào rau, cho một ít vào, vị hoàn toàn khác biệt.”
Thẩm Trầm không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Ninh Tiểu Tinh bèn hỏi: “Sau đó thế nào?”
Sau đó ư?
Sau đó, Ninh Tiểu Tinh ăn nốt bát cơm, rồi ôm cái bụng no căng về nhà.
Ở một nơi cô không nhìn thấy, Thẩm Trầm trộm phì cười. Trông cô y hệt con lợn con!
Rồi ông nội Lương gọi Thẩm Trầm đến cạnh giường, “Thẩm Trầm, đừng làm khó Tinh Tinh mãi. Con bé ấy à, mặt mũi xinh xắn, tính nết tốt, không ẻo lả mè nheo, rất hiểu chuyện, lại còn thích con nữa. Hai đứa vui vẻ ở bên nhau, ông có đi cũng yên tâm.”
Thẩm Trầm không hé răng.
Ông nội Lương thở dài, “Sao con lại không thích Tinh Tinh?”
Lúc ấy, Thẩm Trầm thầm nói trong lòng: Không phải là con không thích, mà con thích đến mức không biết phải làm sao. Nhưng mà, tình cảm là thứ trói buộc, quan điểm của bọn con cũng có nhiều cái không hợp.
Ví dụ như, món cơm trộn mỡ mà cô cảm thấy là mĩ vị nhân gian, đối với Thẩm Trầm mà nói, thì nó là món phải ăn khi không có tiền, hoặc không có thời gian mà thôi.
Ninh Tiểu Tinh thoáng trầm mặc. Những chuyện này cô không hề biết, vì thế cô cũng chẳng biết phải đánh giá thế nào. Là Thẩm Trầm che giấu quá kỹ, hay là cô không đủ tinh tế?
Không, là tạo hóa trêu đùa.
…
Sau khi về đến nhà, Thẩm Trầm vào bếp nấu cơm, còn Ninh Tiểu Tinh đi nhận điện thoại của Phan Lâm.
“Xem Weibo chưa? Tiểu Tinh, em siêu quá đấy.”
Ninh Tiểu Tinh ngồi khoanh chân trên sô pha, trong lòng ôm một cái gối.
“Không đâu, là công của cả ê kíp mà.”
“Không cần quan tâm là công của ai cả, mấu chốt là rèn sắt phải rèn khi còn nóng, tranh thủ làm luôn số thứ hai đi. Thời đại bây giờ, blogger mọc lên như nấm ấy, em chỉ cần lặn ba hôm thôi là người ta chẳng nhớ em là ai nữa rồi.”
Ninh Tiểu Tinh liên tục đáp “vâng”, nhân lúc Thẩm Trầm đang nấu cơm, cô mở app dưa hấu đỏ ra, bắt đầu suy nghĩ về chủ đề cho số tiếp theo.
Không lâu sau, cơm đã được bưng ra bàn. Cơm trộn với mỡ lợn tỏa màu sáng bóng, hạt cơm tơi ngon, tỏa cùng mùi thơm với xúc xích thái hạt lựu.
“Ngon y như ngày xưa.”
“Thế thì ăn nhiều một chút… Ừm, nhưng tốt hơn là vẫn nên ít ăn món này thôi, loại đồ ăn thế này chỉ để thỏa cơn thèm chứ không tốt cho sức khỏe.”
Ninh Tiểu Tinh vội vàng xúc một thìa cơm đưa vào miệng, thong thả cảm nhận vị mỡ béo ngậy.
“Giờ anh nói chuyện cứ như mẹ em ấy.”
Bầu không khí lặng đi một cách kỳ lạ. Chạm phải điểm cấm kỵ. Đây cũng không phải điều Ninh Tiểu Tinh muốn, cho đến giờ, cô chưa từng muốn Thẩm Trầm phải áy náy hay thế nào cả.
Cô cố tình bạnh quai hàm, “Nhưng cũng may là ngày xưa mẹ quản em, không thì em đã béo ú rồi.”
Thẩm Trầm bị chọc cười.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi tỉnh của anh, Ninh Tiểu Tinh cảm thấy rất kỳ diệu.
Thẩm Trầm vẫn là Thẩm Trầm, tình cảm cô dành cho anh cũng không hề thay đổi, cho dù có ngăn trở thế nào đi nữa, thì sâu tận đáy lòng, cô vẫn muốn được ở bên anh. Có điều, cuộc đời cô không chỉ giới hạn ở tình cảm đối với anh. Ở một góc khác, Ninh Tiểu Tinh đã nhìn thấy được một chân trời hoàn toàn khác biệt, chân trời đó cũng khiến cô mê muội y hệt như với anh.
“Vừa nãy chị Lâm gọi điện bảo phải rèn sắt khi còn nóng, em cũng thấy là nên nhanh chóng cho ra số thứ hai.”, đám fan hiện giờ, đến thì dễ, đi lại càng dễ hơn, cô cần không ngừng đăng clip mới để giữ chân fan.
Thẩm Trầm gật đầu, “Nghĩ ra chủ đề chưa?”
“Vẫn đang nghĩ.”
“Có cần anh…”
“Cần!”
Thẩm Trầm bật cười, “Thế thì ăn cơm xong đi đã.”
Tuy Ninh Tiểu Tinh không ngớt lời khen ngon, nhưng chưa ăn được bao nhiêu đã gác đũa. Chuyện hồi đó ảnh hưởng đến dạ dày, bồi bổ bao năm mới ổn lại, đến giờ, cô cũng không dám tùy tiện ăn lung tung như trước kia. Đây cũng là lý do khiến cô mãi không mập mạp lên được.
Cơm nước xong, Thẩm Trầm cùng cô nghĩ chủ đề cho số tiếp theo. Không thể không thừa nhận, Thẩm Trầm có lối suy nghĩ nhanh nhạy hơn cô rất nhiều, thậm chí Ninh Tiểu Tinh còn hoài nghi, lúc anh làm app này, anh đã có thể thay cô nghĩ ra được từng bước tiếp theo phải làm gì rồi.
Thảo luận với Thẩm Trầm xong, Ninh Tiểu Tinh lại gọi điện bàn với Phan Lâm. Thẩm Trầm ngồi bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy cô không giống trước đây nữa.
Cô hơi ngượng ngùng, “Thật ra cứ để đấy em dọn cũng được mà.”
“Mỗi mấy cái bát, đơn giản.”, Thẩm Trầm bước tới, cúi đầu nhìn cô, “Em đi nghỉ sớm đi, anh lên nhà đây.”
“Ừm.”
Vừa rồi, lúc Thẩm Trầm cúi đầu, Ninh Tiểu Tinh còn tưởng anh muốn hôn cô. Nhìn theo bóng dáng Thẩm Trầm, không hiểu sao cô lại nhìn ra được sự cô đơn, buồn bã.
Nước ấm xối từ trên đỉnh đầu xuống, Ninh Tiểu Tinh nhắm mắt lại, cảnh tượng Thẩm Trầm rời đi lại hiện ra.
Trong lòng cô thầm hiểu, sự buồn bã đó, thật ra đều từ tâm trạng của cô mà ra, là vì cô thương anh.
Chỉ khi yêu một người, mới có thể đẩy tâm trạng của mình lên người đối phương như vậy.
…
Thẩm Trầm tắm rửa xong, đang nói chuyện điện thoại với trợ lý thì chuông cửa vang lên. Ra mở cửa, nhìn thấy Ninh Tiểu Tinh, anh thoáng sửng sốt.
“Lát nữa tôi gọi lại cho cậu.”, anh nói với trợ lý rồi kết thúc cuộc trò chuyện, tiện tay kéo Ninh Tiểu Tinh vào, giọng nói dịu đi mấy phần, “Có việc gì à, Ninh Ninh?”
Ninh Tiểu Tinh không thay quần áo, vẫn đang mặc đồ ngủ. Áo lụa trơn bóng ôm trọn lấy dáng người thon thả, cổ áo hơi trễ, để lộ ra đôi xương quai xanh tinh tế, vòng eo được thắt chặt lại.
Yết hầu Thẩm Trầm bất giác trượt một cái.
“Thẩm Trầm.”, dưới ngọn đèn màu cam dìu dịu ở huyền quan, gương mặt Ninh Tiểu Tinh hiện chút vẻ bồn chồn, “Bọn mình quen nhau đã nhiều năm rồi, cũng lãng phí nhiều năm, thế nên, em nghĩ, không thể tiếc nuối tiếp nữa.”
Thẩm Trầm nghe ra ý khác trong lời nói của cô. Anh không dám tin, muốn hỏi, nhưng cổ họng lại như mắc nghẹn.
“Ninh Ninh…”
Ninh Tiểu Tinh dựa vào cửa, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại hơi ửng đỏ, “Sau này, chuyện của nhà họ Thẩm, em sẽ không tham gia, anh cũng không cần nhắc đến người nhà họ Thẩm trước mặt em.”
Niềm bất ngờ quá lớn đánh úp xuống Thẩm Trầm, anh nắm vai Ninh Tiểu Tinh, xúc cảm mỏng manh trong lòng bàn tay khiến anh quá đỗi xót xa. Quyết định này, đối với Ninh Tiểu Tinh mà nói, chắc chắn là vô cùng khó khăn.
“Được… Anh đồng ý!”
“Nếu anh muốn cưới luôn, em cũng không phản đối, nhưng em không muốn tổ chức lễ cưới.”, trầm mặc một lát, cô lại nói, “Hoặc là mời bên nhà thầy ăn một bữa cơm thôi.”
Nguyên nhân không tổ chức lễ cưới, cả hai người đều hiểu.
“Được.”
“Cưới cũng được, nhưng mấy năm tiếp sau đây, em muốn chuyên tâm làm việc, cho nên sẽ không có con ngay.”
“Được.”
“Còn nữa…”, Ninh Tiểu Tinh liếm môi, yên lặng nhìn anh, “Con, mặc kệ là có mấy đứa, đều không được mang họ Thẩm.”
Anh hôn cô, rõ ràng đã từng thân mật hơn thế nữa, nhưng lại vẫn có cảm giác như của nụ hôn đầu. Trong nụ hôn có cả vị mặn, là nước mắt của cô.
Anh nghĩ, trước kia, có lần nào hôn nhau mà ngọt ngào không?
Hình như không.
Thẩm Trầm bế cô lên, mà Ninh Tiểu Tinh vẫn nhìn chăm chú vào hai mắt anh.
“Thẩm Trầm.”, cô nhỏ giọng gọi anh, “Em coi hôm nay, như là ngày bắt đầu. Lần này, là anh chủ động nói yêu, anh… Sáng mai, anh không được phép bỏ đi lúc em chưa dậy.”