Mấy hôm nay, cảnh sát đến hỏi thăm những người từng tiếp xúc với cậu của Ninh Tiểu Tinh, kết quả là thông qua một vài công nhân làm chung với ông ta ở công trường, họ nắm được một thông tin. Trước kia, cậu Ninh Tiểu Tinh từng uống say, trong lúc cãi nhau với đám công nhân, ông ta nói đã từng giết người, dọa bọn họ cẩn thận, đừng có dây vào ông ta. Lúc đó, mấy người kia chỉ cho rằng ông ta uống say nên nói lung tung, chẳng ai để bụng cả.
Đương nhiên, chỉ dựa vào một chuyện đó, chắc chắn không thể kết luận cậu Ninh Tiểu Tinh có tội, nhưng kết hợp với lời Ninh Tiểu Tinh nói, ít ra phía cảnh sát cũng có cơ sở để nghi ngờ, từ đó điều tra tình hình tài chính của ông ta.
Hiện giờ, luật sư gọi điện đến là muốn hỏi Ninh Tiểu Tinh có nhớ ngày xưa ông ta vay tiền Ninh Tranh vào khoảng thời gian nào hay không.
Ninh Tiểu Tinh nhíu mày suy nghĩ, “Hình như là một năm trước ngày bố tôi xảy ra chuyện… Ừm, không phải, khoảng một năm rưỡi, lúc đấy là mùa hè.”, vì Ninh Tiểu Tinh còn nhớ, lúc ấy bố khuyên mẹ đừng tức giận như vậy làm gì, có phải do thời tiết nóng quá hay không.
Ninh Tiểu Tinh còn mang máng nhớ, mùa đông năm đó, cậu tự mình làm ông chủ, vô cùng tự đắc.
Luật sư vội vàng cúp máy.
Ninh Tiểu Tinh cũng biết việc này không thể vội được, hiện giờ còn đang làm khách ở nhà Thẩm Chí Lễ, không phải lúc để nói chuyện này.
Lục Nhiễm Nhiễm chờ Ninh Tiểu Tinh nói chuyện điện thoại xong là lại bám lấy cô nói chuyện phù dâu. Ninh Tiểu Tinh không ghét Lục Nhiễm Nhiễm, cô bé này vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Có điều…
“Có làm nhỡ việc học của em không?”, cấp Ba đang trong giai đoạn học tập căng thẳng mà.
Lục Nhiễm Nhiễm liên tục xua tay, “Không sao, không sao ạ, bây giờ cũng không có bài tập chuyên ngành gì cả, cháu hoàn toàn có thể ứng phó được.”
Bài tập chuyên ngành?
Cô bé đã lên Đại học rồi ư?
Là một thí sinh lớn tuổi dự thi Đại học, Ninh Tiểu Tinh cảm giác lòng tự trọng bị đả kích cực lớn.
“Em học Đại học rồi sao? Em học trường nào vậy?”
Lục Nhiễm Nhiễm chỉ tay vào Thẩm Trầm, “Giống chú út ạ, cháu là đàn em của chú út đấy.”
Ninh Tiểu Tinh: …
Lại là một thành phần học giỏi.
Lục Nhiễm Nhiễm ôm chặt lấy Ninh Tiểu Tinh: “Thím xem, thím xem, thím út, cháu với chú thím có duyên thế cơ mà, chọn cháu đi, chọn cháu đi, được không? Nếu thím sợ thiếu phù rể…”, cô bé đưa tay chỉ vào Thẩm Quân, giọng nói như đang khinh khỉnh, “Để anh ấy làm cho đủ quân số đi ạ.”
Thẩm Quân: “Lục Nhiễm Nhiễm, em bảo ai đến cho đủ quân số hả?”
Lục Nhiễm Nhiễm liền ỉu xỉu ngay lập tức.
Thẩm Chí Lễ và vợ đều bật cười.
Thật ra Thẩm Trầm cũng khá quý Lục Nhiễm Nhiễm, vì cô bé giống hệt như Ninh Tiểu Tinh ngày trước, nhưng anh đã đánh tiếng với Chương Việt Lĩnh, nhờ anh ta làm phù rể, mà rõ ràng là Lục Nhiễm Nhiễm chỉ muốn đóng cặp với Thẩm Quân.
Còn vì một lý do nữa là, Thẩm Trầm không muốn để người khác biết Ninh Tiểu Tinh không tìm đâu ra người thích hợp làm phù dâu. Thế nên, dù cô bé kia có chủ động đề nghị, Thẩm Trầm cũng không đồng ý ngay lập tức.
Không ngờ…
“Được.”, Ninh Tiểu Tinh hưng phấn gật đầu, “Chị còn đang phát sầu vì chọn phù dâu đây này, em đồng ý thì tốt quá rồi.”
Thẩm Trầm: …
Đúng là giống nhau mà!
Vô tư y như nhau!
Một người chủ động làm phù dâu, một người ngày xưa mặt dày chủ động xin ở lại ăn cơm.
Nếu bà xã mình đã tự bóc trần “điểm yếu”, vậy thì Thẩm Trầm cũng nhân thể mời Thẩm Quân làm phù rể. Anh và Ninh Tiểu Tinh đã bàn nhau, chỉ cần một đôi phù dâu phù rể, thế nên bên phía Chương Việt Lĩnh, cần báo trước một câu.
Thẩm Quân hỏi: “Chú út, có phải chú chọn được phù rể rồi đúng không?”
Cậu ta thông minh thật.
Thẩm Trầm đáp luôn: “Vốn chỉ mời một người bạn của chú.”
Chỉ thiếu phù dâu.
Thẩm Quân cười cười, “Cháu không đến cho đủ “quân số” đâu.”, vừa nói, cậu ta vừa liếc xéo Lục Nhiễm Nhiễm. Kết quả là cô nàng được toại nguyện nên còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì sắp được làm phù dâu, căn bản hoàn toàn không thèm để ý xem cậu ta có muốn “góp đủ quân số” hay không.
Rốt cuộc cũng không cần phải đứng đó một mình rồi.
“Trời ạ, cô bé Nhiễm Nhiễm kia đáng yêu thật đấy.”, cô nắm tay Thẩm Trầm, thảnh thơi cảm thán. Vừa học giỏi lại vừa làm đàn em của Thẩm Trầm, hâm mộ chết mất.
Thẩm Trầm khẽ cười, gật đầu, “Ừm, giống em ngày xưa.”, dừng lại một lát, anh cố tình bổ sung thêm một câu: “Ồn ào giống nhau.”
“… Ồn ào thật à?”
Thẩm Trầm nghiêm túc nói: “Có người ồn ào thì đau đầu, có người ồn ào lại đáng yêu. Em là loại sau.”
Ninh Tiểu Tinh cuống cuồng nhìn tài xế ở phía trước, hai tai đỏ bừng.
Thẩm Trầm này, sao lại có thể nịnh hót một cách nghiêm túc như vậy chứ! Lại còn không kiêng dè người khác nữa!
Có điều… anh cũng biết ăn nói đấy.
Trong vầng sáng chập chờn, Thẩm Trầm vẫn bắt được từng biểu cảm không ngừng thay đổi của cô.
Anh không cảm thấy mình nói quá, trước kia đúng là Ninh Tiểu Tinh rất ồn ào.
Hồi Trung học, Ninh Tiểu Tinh có một câu cửa miệng – Tôi buồn chán chết mất. Cô thường xuyên nằm rạp xuống bàn, nghiêng đầu, ngước mắt nhìn Thẩm Trầm, thều thào nói: “Thẩm Trầm, tôi buồn chán chết mất, cậu nói chuyện với tôi đi. Không thì…”, cô giơ một ngón tay lên, “Một từ thôi cũng được.”
Lời đáp của Thẩm Trầm là: Không nói một lời nào.
Tuy nhiên, Ninh Tiểu Tinh có khả năng “tự quyết định” thiên phú, cho dù anh không thèm phản ứng lại, thì cô vẫn có thể lải nhải một mình. Có đôi khi Thẩm Trầm nghĩ, nếu phần hơi sức này của cô để dành cho việc học, thì mỗi lần thi xong đã chẳng như con gà rù.
…
Về đến nhà, tắm rửa xong, đồng hồ điểm chín giờ mười phút tối, còn một khoảng lớn thời gian nữa mới đến mốc mười giờ như đã định cho việc học. Trước kia lười biếng, giờ đã phải trả giá rồi, vì thế Ninh Tiểu Tinh không để ý đến Thẩm Trầm nữa, chui tọt vào phòng đắm chìm trong biển tri thức mênh mông.
Không cố gắng không được, chọn bừa một người trong số những người quen ra cũng là phần tử tốt nghiệp Đại học danh giá, lý lịch chói sáng, chỉ có cô là như con chim cút ru rú trong cái ổ nhỏ, cả người trụi lủi không có lấy một cọng lông.
Thẩm Trầm tắm xong liền đi vào phòng sách, Ninh Tiểu Tinh đang cắn bút nghĩ ngợi. Cô vừa tắm xong, tóc ẩm xõa tung trên hai đầu vai, phần mái được ghim chặt bằng chiếc kẹp tóc đen, ngón tay thon dài không ngừng ấn vào huyệt thái dương. Da cô rất trắng, ngón tay thon dài sạch sẽ, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt, nhưng Thẩm Trầm biết, mấy năm học nấu ăn khiến tay cô nổi đầy những vết chai sần, mu bàn tay cũng lốm đốm không ít dấu vết bị bỏng.
Phan Khánh Tường thường nói, thật ra ban đầu ông không hề muốn nhận Ninh Tiểu Tinh, vì sợ cô là con gái, yếu ớt rồi sẽ không chịu được. Kết quả là sau đó ông mới phát hiện ra, cô có thể chịu khổ cực giỏi, cũng không hề lười biếng, học hành rất nghiêm túc, tuy ít nói nhưng lại cực kỳ lễ phép, vô cùng hiểu chuyện, vì thế không chỉ gia đình Phan Khánh Tường, mà ngay cả ba người anh học cùng cũng đều yêu quý cô.
Hồi cấp Ba, đúng là Thẩm Trầm đã sai lầm rồi, thật ra Ninh Tiểu Tinh là một người rất biết cố gắng phấn đấu.
Thẩm Trầm nhẹ nhàng bước đến, cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.
Thứ đang làm khó cô là một đề Toán.
Anh nhìn đề bài, lại xem bài giải của cô trên giấy nháp, cảm thấy cô vẫn không thể giải quyết được, anh liền nhẹ nhàng rút cái bút trong tay cô ra.
Thẩm Trầm cúi người giải đề, Ninh Tiểu Tinh liền ngả người, dựa vào ngực anh.
Vừa tắm xong, cả người cô thoang thoảng mùi hương thơm mát. Từ hồi cấp Ba, người Ninh Tiểu Tinh cũng đã rất thơm, ngọt ngào như sữa, hiện giờ, trên người cô chỉ còn mùi dịu nhẹ của hoa cỏ.
Thẩm Trầm chỉ viết vài bước, đầu óc Ninh Tiểu Tinh đã như được khai thông.
“Em hiểu rồi. Trời ạ, sao em lại không nghĩ ra nhở?”, cô vui sướng ngẩng phắt đầu lên, hai mắt đen láy lúng liếng đầy ý cười.
Thẩm Trầm mỉm cười, nâng cằm cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
…
Chuyện của cậu Ninh Tiểu Tinh tạm thời không có tiến triển. Tuy đúng là trong tài khoản của ông ta đột nhiên có một khoản tiền lớn, nhưng không thể chứng minh là do Ninh Tranh cho vay, lại càng không thể nói khoản tiền này có liên quan đến cái chết của Ninh Tranh. Về phần sau này làm ăn thất bại, sa đà vào con đường bài bạc nghiện ngập, vợ con không thèm nhìn mặt, thì lại là một chuyện khác.
Dù sao thì việc này cũng không vội được, ý của Thẩm Trầm là chờ ông ta cai nghiện ra rồi tính sau. Hiện tại ông ta đã đi vào đường cùng, chắc chắn là đang căng thẳng, mà người căng thẳng thì dễ phạm sai lầm, càng dễ để lộ sơ hở.
Ninh Tiểu Tinh cũng đã nghĩ đơn giản đi, dù sao mọi việc đã có Thẩm Trầm lo, ngoài “sự nghiệp blogger ẩm thực vĩ đại”, thời gian còn lại cô dành cho việc ôn thi vào Đại học, quả thật là còn bận rộn hơn cả học sinh cấp Ba.
Những ngày sau đó là khoảng thời gian bận tối mặt tối mũi của Thẩm Trầm, mà Ninh Tiểu Tinh cũng mải mê ôn bài từ sáng sớm đến tối mịt.
Đảo mắt đã đến cuối năm. Hôm nay, Ninh Tiểu Tinh đang ngồi trong phòng sách liền bị Thẩm Trầm cướp bút đi.