Trao Anh Một Vì Sao

Chương 47



Chuyện cưới hỏi của Thẩm Trầm, có thể coi là việc lớn của nhà họ Thẩm trong thời gian gần đây. Lễ cưới được ấn định vào sau ngày giỗ đầu của Thẩm Tái Hậu, vì thế nhà họ Thẩm cố ý tổ chức lễ giỗ thật đơn giản, tránh để người ngoài có cảm giác không hay.

Tuy rằng phần lớn công việc đã có người xử lý, nhưng lên danh sách khách mời, chọn thiệp cưới, vẫn cần Thẩm Trầm quyết định.

Ninh Tiểu Tinh không rảnh quan tâm đến những chuyện đó, bởi ngày thi Đại học đang tới gần, hiện tại cô không thể ung dung như hồi còn học cấp Ba được. Tuy nhiên, dù gì đi nữa, cô cũng phải tự thử váy cưới. Ngoài váy cưới còn có lễ phục kiểu Trung Quốc, còn phải thử trang sức, mỗi vậy thôi cũng đủ khiến Ninh Tiểu Tinh nhức đầu.

“Phiền quá, phiền quá. Thẩm Trầm, sao cưới thôi mà phiền thế này.”, nắp bút để trên môi, Ninh Tiểu Tinh bĩu môi cong đến mức có thể giữ yên nó ở đó được.

“Ừm, đúng là hơi phiền. Dù sao cũng chỉ làm có một lần, xong là ổn rồi.”, Thẩm Trầm vỗ lưng an ủi cô.

Bất kể là váy cưới kiểu Âu hay lễ phục kiểu Trung Quốc, Ninh Tiểu Tinh mặc vào đều cực kỳ xinh đẹp. Làm một người đàn ông, dù có khiêm tốn cách mấy đi chăng nữa, Thẩm Trầm vẫn vô cùng tự hào. Đại khái là như lấy được một món bảo vật vô giá vậy.

Ninh Tiểu Tinh nhướng mày, “Anh còn định cưới mấy lần?”

Thẩm Trầm: ….



Đêm trước hôm tết Thanh minh, Ninh Tiểu Tinh và Thẩm Trầm cùng nhau về quê.

Năm ngoái, trước khi đăng ký kết hôn, hai người cũng về một lần, nhân thể chuyển bố Ninh và mẹ Ninh về cùng một nơi.

Chuyến thăm mùa hè năm ngoái, Ninh Tiểu Tinh khóc nức nở trước mộ bố mẹ, năm nay cô không khóc. Cô vô cùng vui vẻ nói với họ, cô sắp thi Đại học, sau đó sẽ trở thành sinh viên. Cô còn nói, đợi đến sang năm, hẳn là cô có thể đưa em bé về thăm họ rồi.

“Tầm này năm sau chắc vẫn còn đang trong bụng, đến khi nào sinh, con sẽ bế cháu về thăm bố mẹ.”

Thẩm Trầm làm việc hệt như một trục tọa độ, mỗi một bước đều được lên kế hoạch tỉ mỉ. Ví dụ như khi nào nên điều dưỡng cơ thể, khi nào thụ thai để có thể kịp sinh vào kỳ nghỉ hè… Ninh Tiểu Tinh nghe mà trợn mắt há miệng, cảm giác Thẩm Trầm y như người máy vậy.

Thời gian sau, hai người về thăm mộ mẹ Thẩm Trầm và ông nội Lương. Ninh Tiểu Tinh chưa từng gặp mẹ Thẩm Trầm, nhưng qua ảnh chụp, có lẽ vì Thẩm Trầm rất giống bà, thế nên Ninh Tiểu Tinh có cảm giác vô cùng thân thiết gần gũi với bà.

Ra khỏi nghĩa trang, Ninh Tiểu Tinh đến nhà của dì giúp việc trước kia một chuyến, gửi thiệp cưới cho dì.

Dì là người duy nhất Ninh Tiểu Tinh còn liên lạc ở quê. Khoảng thời gian mẹ Ninh tinh thần không tỉnh táo, là dì đã thay cô chăm sóc mẹ, đến giờ Ninh Tiểu Tinh vẫn vô cùng cảm kích.

Giống như mọi lần, dì vẫn rất thân thiết với Ninh Tiểu Tinh, nhưng trước mặt Thẩm Trầm thì lại câu nệ hẳn.

Từ nhà dì đi ra, Ninh Tiểu Tinh trừng mắt lườm Thẩm Trầm, “Lần sau không đưa anh đến đây nữa. Dì vừa thấy anh là lại căng thẳng.”

Thẩm Trầm: “… Anh cười suốt mà.”

“Thế cũng không được.”. Bỗng nhiên, Ninh Tiểu Tinh xoay người lại, nắm cằm Thẩm Trầm, nhẹ nhàng nâng lên, “Lần sau anh phải như thế này này, cười ngọt ngào một chút. Hiểu chưa?”

Thẩm Trầm đáp: “… Được rồi.”

Thẩm Quân từng nói với anh, đừng nói lý lẽ với phụ nữ, vì họ chính là lý lẽ rồi.



Tết Thanh minh năm ngoái, trời đổ mưa không ngớt. Năm nay không mưa, nhưng trời đầy mây nặng nề.

Ăn sáng xong, Thẩm Trầm nói muốn dẫn Ninh Tiểu Tinh đến một nơi. Xe đi thẳng về phía trước, qua những phong cảnh xa lạ, con đường dần trở nên quen thuộc.

Ninh Tiểu Tinh quay đầu sang, hoài nghi nhìn Thẩm Trầm, “Đây là đường về trường à?”

Thẩm Trầm gật đầu, “Đưa em về trường đi dạo.”

Rời quê đã nhiều năm, lúc xe đỗ ở trước cổng, Ninh Tiểu Tinh lại cảm thấy ngôi trường chẳng thay đổi là bao. Ngôi trường với tuổi đời gần trăm năm, nhìn đâu cũng thấy dấu vết của lịch sử.

Thẩm Trầm xuống xe, đăng ký ở cửa bảo vệ, chỉ một lát sau lại lên xe.

Ninh Tiểu Tinh hỏi: “Họ cho anh vào à?”

Thẩm Trầm cho xe chậm rãi tiến vào cổng trường.

“Đương nhiên rồi, họ vẫn còn nhớ anh.”

Ninh Tiểu Tinh bĩu môi, “Phải phải phải, ai bảo ngày xưa anh là danh nhân trong trường chứ, hừ!”

Câu này thật là…

Thẩm Trầm nhịn cười, “Họ cũng vẫn còn nhớ em đấy, nhớ em ngày xưa lúc nào cũng bám theo sau anh.”

Niềm vui đến bất chợt. Ninh Tiểu Tinh có cảm giác nhận được sự khẳng định nào đó. Cứ cho là ngày trước cô theo đuổi Thẩm Trầm, nhưng người bình thường không thể làm được như cô đâu.

Lần này về đây, Thẩm Trầm muốn đến chào hỏi cô Lưu, chủ nhiệm lớp trước kia.

Ba năm Trung học, cô Lưu nâng niu Thẩm Trầm như báu vật, chỉ hơi có chút chuyện là cô lại lo lắng không yên. Thẩm Trầm không còn mẹ, nói trên một phương diện nào đó, thì cô Lưu còn đảm nhận vai trò một người mẹ của anh nữa. Đương nhiên, danh hiệu thủ khoa của Thẩm Trầm cũng khiến cô Lưu vô cùng tự hào. Lần này Thẩm Trầm về thăm khiến cô Lưu vui mừng khôn tả.

Đang giờ học, các giáo viên khác đều đã lên lớp, trong văn phòng chỉ còn lại một mình cô Lưu. Vừa nhìn thấy Thẩm Trầm, cô liền kéo tay anh hỏi đông hỏi tây, thỉnh thoảng lại hồi tưởng quá khứ, mà hai khóe mắt đã ướt từ lúc nào không hay.

Thẩm Trầm quả là niềm kiêu hãnh của cô mà.

Dạy học đã nhiều năm, cũng đã sắp về hưu, nhưng cô chỉ từng dạy cho đúng một học trò đỗ thủ khoa như anh. Hơn nữa, vị thủ khoa này sau khi công thành danh toại vẫn không quên ơn cô, chủ động về trường thăm cô, còn mời cô tham dự lễ cưới của mình nữa.

Hàn huyên với Thẩm Trầm một lát, rốt cuộc cô Lưu mới chuyển sự chú ý sang Ninh Tiểu Tinh.

Năm đó nhà họ Ninh rất khá giả, bố Ninh lại cưng chiều con gái, thầy cô trong trường ai nấy đều biết, Ninh Tiểu Tinh không quan trọng chuyện thành tích, thế nên họ cũng chẳng quan tâm đến thành tích của cô. Dù sao thì cô có ham chơi đấy, nhưng chẳng bao giờ gây chuyện, mặt mũi lại xinh xắn, lễ phép với thầy cô, vậy nên ấn tượng về Ninh Tiểu Tinh trong cô Lưu cũng không tệ.

Cô Lưu làm chủ nhiệm lớp, hơn nữa do nguyên nhân tính cách, cô không đành lòng mặc kệ, vẫn thường xuyên tìm Ninh Tiểu Tinh để khuyên nhủ. Lúc nhà họ Ninh gặp chuyện không may, cô cũng vô cùng đau lòng.

Năm đó, Ninh Tiểu Tinh theo đuổi Thẩm Trầm quá táo bạo, những giáo viên dạy cô, thậm chí cả ban giám hiệu nhà trường cũng đều biết, chẳng qua là vì Thẩm Trầm không đáp lại, không có chuyện yêu sớm, thế nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cô giáo Lưu từng hỏi Thẩm Trầm, có cần tách Ninh Tiểu Tinh ra để tránh làm ảnh hưởng đến anh hay không. Thẩm Trầm từ chối. Anh nói: “Cô Lưu, Ninh Tiểu Tinh không phải là học sinh hư, cũng không làm ảnh hưởng đến em. Cô đừng có thành kiến với bạn ấy.”

Tính cách Thẩm Trầm trước kia có chút quái đản, không thích nói chuyện, nhưng một khi đã mở miệng là cực kỳ có sức nặng, dường như không để cho người khác có thể hoài nghi.

Sau đó mấy năm, lúc đám đồng nghiệp ngồi nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nhắc đến Thẩm Trầm, cũng nhân tiện nhắc đến Ninh Tiểu Tinh. Dù sao thì từ nơi cao ngã xuống, ít nhiều cũng khiến người khác phải thương cảm.

Đôi lúc, lại có người cảm thán: “Sau này, chắc Ninh Tiểu Tinh lại càng không theo kịp Thẩm Trầm rồi. Thật ra con bé ấy cũng không tệ mà.”

Mãi tới sau này, khi tin hai người ở bên nhau được truyền về, các thầy cô trong trường đều vô cùng ngỡ ngàng. Chỉ có cô Lưu thầm cảm thấy, chuyện này cũng là lẽ tất nhiên mà thôi.



Nói chuyện xong, Thẩm Trầm xin phép ra về.

Đi xuống dưới, anh như biết làm ảo thuật, lôi được ở đâu ra một chiếc xe đạp. Anh ngồi lên xe, hai chân chống xuống đất, chậm rãi xắn ống tay áo lên, “Đi, đưa em đi hóng gió quanh trường.”

Lại còn có cả tiết mục này nữa?! Ninh Tiểu Tinh thoáng ngây người, sau đó lập tức hớn hở ngồi lên ghế sau.

“Đằng trước.”, Thẩm Trầm vỗ vào thanh chắn ngang phía trước xe.

Ninh Tiểu Tinh: Thế này thì phô trương quá rồi, không biết xấu hổ!

“Nhỡ ngã xuống thì sao?”, Ninh Tiểu Tinh lo lắng.

“Không đâu.”, Thẩm Trầm quả quyết.

“Chắc chắn không?”

“Chắc chắn.”

Ninh Tiểu Tinh cẩn thận ngồi lên thanh ngang. Thẩm Trầm vốn cầm lái bằng một tay, sau lại đổi thành hai tay, giam Ninh Tiểu Tinh lại trong lòng mình.

Ninh Tiểu Tinh cẩn thận nhấp nhểnh, “Hơi… cấn mông.”

Thẩm Trầm bật cười, “Không sao, một lúc là hết. Bám vào anh.”

Ninh Tiểu Tinh vòng một tay ôm thắt lưng anh, xe lập tức phóng về phía trước.

Trời đầy mây, không thấy mặt trời, trong làn gió se se lạnh thấm cả hơi thở của Thẩm Trầm.

Khu phòng học, sân bóng rổ, khu nhà hành chính, khu nhà ở của nhân viên trong trường, thư viện, sân vận động, khu ký túc xá của học sinh, họ đi qua từng nơi quen thuộc ấy.

Sân bóng rổ hình như đã được tân trang lại, trên sân đang có mấy nam sinh chơi bóng. Khu nhà hành chính có vẻ cũ hơn xưa. Khu nhà ở của nhân viên trong trường, trên mỗi bậu cửa sổ đều đặt bồn hoa nở rực rỡ.

“Không biết giờ đồ ăn trong căng-tin còn khó ăn không nhỉ?”, Ninh Tiểu Tinh vu vơ hỏi.

Thẩm Trầm hỏi lại: “Khó ăn à?”

Ninh Tiểu Tinh trợn trừng mắt: “Không khó ăn à? Khó ăn kinh dị luôn chứ đùa!”

“Ai biết được. Hồi xưa ngày nào em cũng ăn ở đấy mà.”

Ninh Tiểu Tinh bật cười khúc khích, “Tại vì anh chứ sao nữa.”

Thẩm Trầm mỉm cười, “Chẳng trách lần nào cũng ăn ít như mèo ấy.”

Ninh Tiểu Tinh bĩu môi, “Tối về nhà em sẽ được ăn ngon mà.”

Dù sao thì về nhà có đồ ăn ngon, ở trường Thẩm Trầm lại không xua đuổi cô, thế nên ngày nào Ninh Tiểu Tinh cũng bám đuôi theo sau Thẩm Trầm. Sợ gì đồ ăn dở tệ chứ, có gương mặt đẹp trai của Thẩm Trầm là được rồi, cô chỉ cần nhìn anh là đã đủ thỏa mãn. Cả gian căng-tin rộng lớn, nhưng trong mắt Ninh Tiểu Tinh, chỉ mỗi Thẩm Trầm là có dáng ăn đẹp nhất.

Thẩm Trầm cười, cúi đầu hôn lên tóc cô.

Xe hơi loạng choạng.

“Này, anh cẩn thận chút đi!”

Thẩm Trầm đạp mạnh mấy cái trong tiếng kêu hoảng hốt của Ninh Tiểu Tinh, khu căng-tin nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Trước kia hai người đều không ở lại trường. Mỗi ngày, Ninh Tiểu Tinh đều có xe đưa đón, còn Thẩm Trầm cùng ông nội Lương thuê một căn hộ nhỏ ở cạnh trường, bởi vậy chẳng có kỉ niệm đáng nhớ nào với khu ký túc xá học sinh.

Trên sân thể dục có một lớp đang trong tiết học, mấy cô bé nữ sinh tập chạy quanh sân, bên cạnh có vài người đứng quan sát, vừa nhìn thấy hai người họ, cả đám đều nhao nhao lên.

Ninh Tiểu Tinh không thấy rõ mặt họ, nhưng lại có thể tưởng tượng được biểu cảm của họ.

“Đúng là làm quá mà.”

Thẩm Trầm khẽ bật cười, “Mười năm trước anh đã nghĩ thế rồi.”. Cho nên, làm quá một chút thì sao chứ!

Ninh Tiểu Tinh bấm ngón tay ra điều tính toán.

Phải bốn tháng nữa mới được mười năm.

“Mười năm trước anh vẫn chưa quen em.”

Thẩm Trầm bị chọc cười, “Học Toán khá phết nhỉ, thế mà cũng tính ra. Nào, đếm được từ một đến một trăm không?”

Ninh Tiểu Tinh: …

Đi hết một vòng, Thẩm Trầm vẫn thư thái như không. Ninh Tiểu Tinh nhảy từ trên xe xuống, đợi Thẩm Trầm trả xe về chỗ cũ rồi quay lại dắt tay cô đi.

Đúng lúc này, có tiếng nhạc vang lên, trong loa truyền ra một giọng nữ, “Các bạn thân mến, giờ học đã hết. Thưa thầy cô, thầy cô vất vả rồi.”

Ngay sau đó là tiếng reo hò của bọn trẻ.

Âm thanh đó, không khác gì năm họ còn đang đi học.

Trong nháy mắt, hồi ức như xuyên qua thời gian dội về. Hai mắt Ninh Tiểu Tinh bỗng cay xè.

Bàn tay còn đang được Thẩm Trầm nắm chặt. Hai mắt càng cay hơn.

Từng nghĩ, sao có thể đi đến được ngày hôm nay.

Không, hồi còn đi học, cô vẫn luôn có lòng tin tuyệt đối.

Sau này, trước khi rời quê, có nhiều thứ đè nặng lên cô, nhiều tâm trạng không sao giải tỏa hết, nhưng cái ôm đó của Thẩm Trầm lại sưởi ấm cho cô, qua những ngày gian nan, cắn răng cũng vượt qua được.

Rồi sau đó, kết quả thi Đại học được công bố, cô tìm thấy tin tức về Thẩm Trầm ở trên mạng, còn thấy rất nhiều người khen anh khôi ngô tuấn tú.

Không hiểu sao, Ninh Tiểu Tinh cảm thấy vô cùng tự hào.

Ngày đó, Ninh Tiểu Tinh tròn mười tám tuổi. Một chiếc bánh kem nhỏ đúng bằng lòng bàn tay mà giá những mười đồng, cô không nỡ, chỉ dám mua một bát mì trường thọ, thêm một quả trứng gà.

Ăn một gắp mì, cô lại tìm tin tức về Thẩm Trầm, thấy người ta bảo anh học ở trường đó, thấy người ta khen anh, không ngớt lời ca ngợi và tán thưởng.

Nước mắt bỗng lăn từng giọt nhỏ xuống bát mì, không sao ngăn nổi.

Đó là lần đầu tiên Ninh Tiểu Tinh cảm nhận được hai chữ “tự ti”.

Cô vừa khóc vừa ăn, đến khi ăn hết bát mì, Ninh Tiểu Tinh liền đưa ra một quyết định.

Cô muốn lập tức đến thành phố nơi có Thẩm Trầm. Cô mong chờ được sống cùng một nơi với Thẩm Trầm, nói không chừng, một ngày nào đó có thể tình cờ gặp nhau.

Có lẽ Thẩm Trầm vẫn lạnh lùng như hồi cấp Ba, nhưng không sao, cô đã không còn khờ dại như khi ấy nữa rồi.



Ngày tổ chức lễ cưới thời tiết rất đẹp.

Một ngày trước đó, Ninh Tiểu Tinh đến nhà Phan Khánh Tường ở. Cô sẽ từ nơi này mà về nhà chồng. Phan Lâm ở nhà với cô, còn có cả cô bé phù dâu Lục Nhiễm Nhiễm.

Cô bé lần đầu tiên làm phù dâu, hưng phấn đến nỗi không ngủ được, cuối cùng Ninh Tiểu Tinh phải dọa nếu không ngủ thì ngày mai sẽ không xinh, cô bé mới leo lên giường ngủ.

Chẳng có danh phận gì đã chung giường hai năm, đăng ký cũng đã hơn nửa năm, theo lý thì chẳng có gì mới lạ cả, nhưng tưởng tượng đến ngày mai, Ninh Tiểu Tinh vẫn vô cùng hồi hộp.

Cô nằm trên giường, giở mình một cái, rồi lại thêm một cái nữa.

Thật kỳ lạ, rõ ràng đã là vợ chồng hợp pháp rồi, nhưng hình như vẫn cần có một nghi thức, thì tâm lý mới có cảm giác chân thực.

“Ngủ đi thôi. Bằng không mai vác nguyên hai con mắt gấu trúc thâm đen, xấu kinh hồn luôn đấy.”

“Em không ngủ được.”, lại trở mình một cái, Ninh Tiểu Tinh nhìn Phan Lâm chăm chú, “Chị Lâm, em thật sự không ngờ có ngày hôm nay.”

“Lần thứ mười rồi đấy ôi giời ơi, chị phục em luôn đấy.”, Phan Lâm kéo chăn ra, để lộ cái bụng tròn lẳn, “Cháu nó cần nghỉ ngơi, dì Tiểu Tinh Tinh ạ.”

Ninh Tiểu Tinh ngồi dậy, chắp hai tay lại, “Ôi xin lỗi, xin lỗi bảo bối nhé.”

Nhẹ nhàng xuống giường, cô cầm di động đi ra ban công. Ngoài sân im ắng, mọi người đều đã đi ngủ. Gió đêm dìu dịu đến say lòng người.

Cô gọi cho anh.

Thẩm Trầm: “Vẫn chưa ngủ à?”

“Ừm.”

“Không ngủ được à?”

“Ừm.”

“Căng thẳng ư?”

“Ừm.”

Ở đầu bên kia, anh khẽ cười, dịu dàng hệt như làn gió đêm.

“Không phải căng thẳng, mai em cứ đi cạnh anh là được.”

Ninh Tiểu Tinh hỏi: “Ừm. Anh nói xem… liệu có sự cố ngoài ý muốn nào không?”

“Không đâu.”

Thẩm Trầm nói không thì sẽ không có.

“Thế… mai anh đến đón em sớm nhé.”

Thẩm Trầm cười, “Được.”



Sáng sớm hôm sau, Ninh Tiểu Tinh mơ mơ màng màng bị kéo đi trang điểm, sau đó Thẩm Trầm đến đón cô. Mọi người chỉ làm khó anh một cách tượng trưng rồi liền để yên cho anh đưa cô đi.

Ninh Tiểu Tinh lên xe hoa, dọc đường đi, bàn tay luôn được Thẩm Trầm nắm chặt.

Lễ cưới ngoài trời, những dãy ghế trắng đã xếp kín người.

Ninh Tiểu Tinh đi theo Thẩm Trầm, bước trên tấm thảm đỏ trải dài trong tiếng nhạc du dương của bản Wedding March.

Hồi nhỏ vẫn luôn thích được xem lễ cưới của người khác, cô vốn cho rằng, cô dâu là người hạnh phúc nhất thế gian. Ngày hôm nay, cô đã biết, cảm nhận trước kia là đúng.

Trước khi trao nhẫn, người chủ hôn nhường lời cho chú rể bộc bạch với cô dâu.

“Ngày khai giảng vào cấp Ba, tôi gặp được Ninh Ninh. Khi đó, tôi hoàn toàn không biết gì về cô ấy cả, chỉ cảm thấy nụ cười của cô ấy vô cùng đáng yêu. Sau này…”

Bỗng nhiên, cổ họng như bị nghẹn lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Con đường lòng vòng đã đi qua, mọi nỗi cay đắng buồn sầu đã nếm trải, đều in sâu trong đôi mắt anh.

“Sau này, quả thật là, người có tình sẽ ở bên nhau!”, Ninh Tiểu Tinh cười tươi rói, “Còn không mau đeo nhẫn cho em đi, nên hôn thì cũng hôn đi nào!”

Mọi người đều kinh ngạc đến ngây ngẩn, sau đó cùng phá lên cười, ngay cả người rụt rè nhất cũng không thể kiềm chế được.

Người nào đó đang mang bầu bỗng hô to: “Chưa thấy cô dâu nào lại nóng vội như thế đâu đấy!”

Ninh Tiểu Tinh không chịu yếu thế, “Từ hồi cấp Ba em đã muốn được cưới anh ấy rồi, không vội sao được!”, cô giơ tay ra, hai mắt lấp lánh nhìn Thẩm Trầm, “Đeo cho em đi!”

Em không cần người khác biết chúng ta đã trải qua chuyện gì, em chỉ muốn họ biết chúng ta hạnh phúc bao nhiêu.

Vậy là đủ rồi.



Tháng Sáu, kỳ thi Đại học mỗi năm một lần được tổ chức, Ninh Tiểu Tinh ở “cái tuổi” hai mươi lăm cùng đến trường thi với các em trai em gái.

Sáng sớm, Thẩm Trầm đưa Ninh Tiểu Tinh đến địa điểm thi.

Trước đó, hồi hai người mới tổ chức lễ cưới xong, tin tức Ninh Tiểu Tinh muốn thi Đại học không hiểu sao lại bị lộ ra ngoài, kéo đến không ít sự chú ý.

Có người nói: Nhà có tiền như thế, chọn bừa một trường nào đấy ở nước ngoài là được rồi, đừng có cướp cây cầu độc mộc của bọn tôi có được không?

Ở dưới có người mắng cậu ta: Đấy là cậu không bằng người ta, không tự kiểm điểm mình lại còn có mặt mũi mà oán thán à! Nếu tất cả người giàu đều không đi đường tắt, cạnh tranh công bằng với bọn mình, thì đấy mới gọi là xã hội công bằng, mọi người ngang nhau nhé.

Cũng có người bảo việc thi vào đại học trong nước chỉ là để ngụy trang mà thôi, mấy trường trong nước kiểu gì chẳng mời Ninh Tiểu Tinh vào thẳng luôn.

Người khác liền nhảy vào phản bác: Điểm thi Đại học đều được công bố rõ ràng đấy nhá. Nếu sau này người ta thật sự đỗ, có phải là cậu nên dập đầu xin lỗi Ninh Tiểu Tinh không?

Ninh Tiểu Tinh không để ý đến những lời bàn tán đó, hiện giờ cô vô cùng bình tâm.

Trước khi thi cô đã thi thử, nếu muốn vào trường của Thẩm Trầm trước kia quả thật là không thể. Nếu đã vậy, chỉ cần kết quả không quá kém, đỗ được vào trường nào cũng không thành vấn đề.

Ninh Tiểu Tinh phồng má thở một hơi nặng nề.

“Phù ~ giờ kiểm nghiệm thành quả dạy dỗ của thầy Thẩm đã đến.”

Thẩm Trầm khẽ cười, vỗ nhẹ vào lưng cô, “Cứ thoải mái đi, thi Đại học cũng chỉ là một kỳ thi thôi, không cần phải quá căng thẳng.”

Ninh Tiểu Tinh cười tủm tỉm rồi gật đầu, “Không căng thẳng. Dù sao em thi không tốt cũng là tại thầy giáo dạy không giỏi thôi.”

Thẩm Trầm: “…”

Các thí sinh bắt đầu bước vào trường thi, Ninh Tiểu Tinh đang định đi thì bị Thẩm Trầm giữ lại.

Anh nắm tay Ninh Tiểu Tinh, từ trong túi quần lấy ra một cây bút nước, rồi vẽ một hình trái tim nho nhỏ trong lòng bàn tay cô.

Ninh Tiểu Tinh kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

“Tặng em một trái tim.”, anh cuộn tay cô lại, “Cầm lấy.”

Ninh Tiểu Tinh phì cười, trong lòng như có một cô nàng tí hon nhảy tới nhảy lui.

Cô giơ tay, tỉ mỉ đánh giá, “Xấu thế. Người không học vẽ đúng là đáng thương ghê!”

Thẩm Trầm: “…”

“Em vào đây. Liệu có bị ngăn lại vì cái này không nhỉ?”

“Không đâu, nếu bị ngăn lại thì cứ bảo là tranh chồng em vẽ, cổ vũ cho em thi đỗ, lau đi mà không đỗ là sẽ tìm họ tính sổ.”

Ninh Tiểu Tinh phá lên cười.

Còn vô lại hơn cô nhiều.

Cô giật lấy cây bút trong tay Thẩm Trầm.

“Thế thì em cũng tặng anh… một ngôi sao này.”, cô cúi đầu, vẽ một vì sao đỏ tươi trong lòng bàn tay anh. Vẽ xong, cô nghiêng đầu nhìn, hài lòng nói, “Nhìn hình ngôi sao nhỏ này… Người biết vẽ siêu thế đấy.”

Thẩm Trầm: “…”

Ngày càng có đông người đi vào trong trường.

Ninh Tiểu Tinh bảo: “Em vào đây.”

Thẩm Trầm gật đầu.

Ninh Tiểu Tinh bắt hai tay ra sau lưng, thong thả hòa cùng dòng người đi về phía trước, vừa đi, tà váy vừa bị làn gió phe phẩy khẽ nhấc lên.

Cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình. Trái tim đỏ rực như rộn ràng từng nhịp sống động. Thật đẹp!

Cô quay đầu lại, ráo riết tìm trong đám đông ở ngoài, rồi vẫy tay với người đàn ông mặc áo trắng đứng đó.



Thời gian bỗng như chồng gối lên nhau trong mắt Thẩm Trầm.

Trước cổng trường ở nơi quê cũ, Ninh Tiểu Tinh nhảy xuống xe, tung tăng đi về phía trước, rồi bất chợt xoay người lại, mỉm cười vẫy tay với người ở phía xa.

Làn gió nhè nhẹ nhấc tà váy, ánh nắng chan hòa chiếu rọi gương mặt với nụ cười rạng rỡ, mọi sự rung động, đều từ giây phút ấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.